Chước Lộc

Song sinh tử Chung gia, có gương mặt giống nhau như đúc, bất quá nhìn kỹ vẫn có điểm khác nhau. Chung Hữu Ngọc khóe mắt giương lên, Chung Vô Mặc thì lại hơi thấp xuống, điểm này cũng liên quan tới tính cách hai người. Bây giờ anh em nhà họ Chung còn non nớt, hiển nhiên chưa biết thu liễm tâm tình, sướng vui đau buồn đều viết lên mặt.

Chung Vô Mặc kéo ống tay áo huynh trưởng, nhắc nhở hắn chớ kích động. Chung Hữu Ngọc lúc này mới phục hồi tinh thần, giơ tay hướng Thẩm Kỳ Duệ hành lễ, “Phụ thân bế quan, không thể đón tiếp, mong thế bá thứ lỗi.”

“Không sao, thật là đáng tiếc, không thể cùng Trường Dạ đối ẩm!” Thẩm Kỳ Duệ cười ha ha, cùng Chung Tùy Phong đi vào chính đường nói chuyện.

Thẩm Lâu cùng huynh đệ nhà họ Chung đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Không mời ta uống chén trà?”

“Uống nhiều thuốc như vậy, ngươi còn có bụng uống trà à?” Chung Hữu Ngọc âm dương quái khí nói, quay người mang theo Thẩm Lâu hướng sân viện huynh đệ bọn họ đi.

“Chung thúc thúc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Lâu còn nhớ trước khi ra cửa cam kết với Lâm Tín, theo sát bên người hắn một tấc cũng không rời, lên bậc cấp còn lôi kéo tay nhỏ bé của hắn. Bất quá tiểu hài tử vẫn là không chịu ngồi yên, vừa đứng lại đã buông tay, tò mò nhìn đông nhìn tây.

Nghe nói vậy, sắc mặt Chung Hữu Ngọc càng khó coi, bật thốt lên: “Làm sao ngươi biết?”

Thẩm Lâu dù bận vẫn ung dung nhìn Chung Hữu Ngọc, bày ra bộ dạng cao thâm khó dò.

Chung Hữu Ngọc không nhịn nổi, “Ta biết, thúc phụ hay làm hỏng việc, nói với hắn đừng để ngươi biết! Cha xảy ra chuyện, trong nhà loạn thành đoàn, thúc phụ nói muốn tìm cha ngươi đến thương nghị đối sách, ngươi tới xem náo nhiệt gì!” càng nói càng mù quáng.

Quả nhiên, Thiên Tửu chỉ là cái cớ. Thẩm Lâu chắc chắn có chuyện xảy ra, môi mỏng dần dần mím thành một đường thẳng.

Lâm Tín không có hứng thú với đại sự trong miệng mấy hài tử này, hãy còn dựa vào chân tường trêu mèo đùa chó, không quan tâm xung quanh.

Một con vẹt xanh hồng đậu trên sợi dây vàng trên giá hành lang, rỗi rãi lắc lắc cái đầu. Lâm Tín lượm cành cây nhỏ, chọc mông nó. Con vẹt giật mình bất mãn, hướng hắn kêu la: “Không thu thập lông hồ ly nữa sao?”

U a, Lâm Tín cảm thấy thú vị, ném chạc cây xuống, lấy ngón tay sờ đầu chim, “Lông hồ ly gì?”

“Lông hổ không đủ, không thu thập lông hồ ly nữa sao?” Con vẹt tức giận dạy bảo hắn.

Chung Hữu Ngọc nghe thế, lập tức mặt đỏ, “Câm miệng, con chim ngu!”

Con vẹt ở trên cái giá đi hai bước, đáp một câu: “Phi!”

Chung Hữu Ngọc giận sôi máu, vén tay áo muốn bắt con vẹt giáo huấn. Con vẹt kia liền gân cổ họng kêu to: “Không thu thập lông hồ ly nữa sao? Phi!”


“Ha ha ha…” Lâm Tín không nhịn được cười ha hả.

Chung gia nổi danh Phục Hổ, đệ tử tròn mười lăm tuổi, phải lên núi săn Bạch hổ, để chứng minh sự anh dũng của mình. Trên cổ áo dệt lông Bạch hổ, tượng trưng cho Phục Hổ. Kiếp trước Lâm Tín lấy cái này cười nhạo nhà hắn, dù sao thế gian Bạch hổ càng ngày càng hiếm, đệ tử Chung gia lại đông đảo, cứ nghĩ là đem da hổ đốm vàng nhuộm thành trắng mà dùng. Không nghĩ tới lại lấy lông hồ ly cho đủ số!

Chung Hữu Ngọc lúc này mới chú ý tới tiểu tùy tùng này của Thẩm Lâu, hài tử mi thanh mục tú, có điều hơi gầy, “Đây là ai?”

“Đệ tử phụ thân ta mới thu, A Tín.” Thẩm Lâu vẫy tay gọi Lâm Tín lại đây, cùng huynh đệ Chung gia chào hỏi.

Lâm Tín khéo léo hành lễ, mở to đôi mắt trong vắt ngây thơ, nhỏ giọng hỏi: “Trên cổ áo Chung, rốt cuộc là lông hổ hay lông hồ?”

Thẩm Lâu suy nghĩ sau này phải đàng hoàng dạy bảo hắn, tiểu hài tử tự cho nhỏ tiếng, nhưng ba đại hài tử đều nghe được. Chung Hữu Ngọc tái mặt, đập vai Thẩm Lâu, “Hài tử này học ai, sao lại vậy hả?”

Thẩm Lâu ngăn cái móng vuốt muốn đánh đầu Lâm Tín, “Hắn mới vừa học chữ, chưa phân biệt hổ với hồ.”

“…”

Cảm xúc của thiếu niên, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nói mấy câu, Chung Hữu Ngọc liền khôi phục thái độ thường ngày đối xử với Thẩm Lâu, không dưng chỉ trích, chế giễu hắn nữa, nhưng khi cười vẫn còn miễn cưỡng.

“Chung thúc thúc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Lâu thấp giọng hỏi Chung Hữu Ngọc.

Chung Hữu Ngọc do dự một chút, đang muốn nói, lại bị đệ đệ vẫn luôn trầm mặc ít nói đoạt lời, “Phụ thân, bế quan, phải mấy năm.”

Người tu tiên, gặp phải bình cảnh hoặc đột nhiên có linh cảm, sẽ bế quan một thời gian. Mà bây giờ hai nhi tử còn nhỏ, đệ đệ không trông cậy nổi, Chung Trường Dạ sẽ chọn vào lúc này bế quan mấy năm sao? Còn có một loại khả năng, đó chính là Chung Trường Dạ bất ngờ bị thương, cần bế quan điều dưỡng.

Thẩm Lâu không hỏi thêm nữa.

Bầu không khí tại Mạc Quy Sơn rất khác so với Hoán Tinh Hải, Chung gia phân biệt đẳng cấp nghiêm ngặt, dựa vào đường sọc màu đen trên cổ áo phân chia thứ bậc, người phàm nô nhìn thấy tiên giả phải quỳ xuống hành lễ.

Lâm Tín cùng Thẩm Lâu đi tiền đình, người phàm trên hành lang đang vẩy nước quét dọn quỳ một loạt.

Ngày Thu cống, Mạc Quy Sơn tổ chức tiệc rượu, từng nhóm Vạn Hộ, Thiên Hộ đại nhân náo nhiệt ở tiền đình. Rượu và thức ăn đã đưa lên bàn, trên đài có vũ cơ người phàm y phục đơn giản, múa theo tiếng sáo phiêu nhiên.


Thẩm Kỳ Duệ theo sát Chung Tùy Phong đi tới chủ vị, cùng thuộc thần Tây Vực làm lễ, sang sảng cười nói: “Cô bất quá mê rượu, đến thưởng thức Thiên Tửu Mạc Quy Sơn, không ngờ gặp dịp Thu cống, mong chư vị chỉ bảo.”

Đám thuộc thần ngay cả tên cũng không dám xưng, sau khi ngồi xuống nhao nhao liếc trộm này vị chủ nhân Bắc Vực không thường gặp này. Huyền Quốc công Thẩm Kỳ Duệ tính tình ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết, thoạt nhìn so với Chung Trường Dạ hỉ nộ không rõ ở chung tốt hơn rất nhiều.

Rượu tốt ủ trăm năm trong hầm khai đàn, hương rượu nồng đậm như chọc phải tổ ong, trong nháy mắt nổ tung, kéo dài mười dặm.

“Ngưỡng mộ đại danh Quốc Công gia đã lâu, thuộc thần Vạn Hộ Ngô Triệu Dương kính Huyền Quốc công một chén.” Một nam nhân trung niên giắt bảo kiếm Lộc Ly bên thắt lưng, giơ chén lên kính rượu, người này long hành hổ bộ [1], hiển nhiên linh lực khá cao, chính là thuộc thần Chung Trường Dạ coi trọng nhất.

[1] dáng vẻ uy vũ, khí độ bất phàm

Thẩm Kỳ Duệ nhận ra người này, đưa ly rượu cùng cụng ly.

Từng người cân nhắc thân phận bản thân, Vạn Hộ hoặc tùy thị có mặt mũi, đều chuẩn bị kính rượu. Vốn người hơi kém một chút, có thể mời Thế tử, nhưng cả Thẩm Lâu và Chung Hữu Ngọc đều chưa đủ mười lăm tuổi, chưa được phép uống rượu, nên được miễn xã giao.

“Vị kia chính là Thế tử Huyền Quốc công? Quả nhiên là thiếu niên tuấn kiệt, dáng vẻ đường đường nha.”

“Nghe nói hắn bảy tuổi có thể ngự kiếm, là thiên tài hiếm có của Thẩm gia.”

“Đâu chỉ Thẩm gia, toàn bộ Đại Dung, không ai có tư chất cao hơn hắn. Chỉ là nghe nói hai năm gần đây thân thể suy yếu, năm ngoái Nhàn Trì săn bắn cũng không tham gia.”

“Nghe nói hắn đã bệnh đến không nâng nổi kiếm, Huyền Quốc công bắt đầu có ý niệm thay Thế tử.”

“Tuệ cực tất thương, niên thiếu thành danh chưa chắc là việc tốt.”

Mọi người liếc trộm Thẩm Lâu, thấp giọng bàn luận vị Thế tử gia trong truyền thuyết này, mỗi người đều như dòng chính Thẩm gia, rành hơn cả chính bản thân.

Lâm Tín một bên nhét đồ vào miệng, một bên nghiêng tai nghe những nghị luận kia, đang lúc hăng say nghe ngóng, đột nhiên nổi lên một trận ồn ào.

Vài tên thị vệ cao to lực lưỡng tiến lên, dọn hết thảm đỏ vũ cơ nhảy múa. Thu cống có một truyền thống, các tiên giả đại diện các gia tộc lên đài, dùng kiếm không có Lộc Ly luận võ. Chung Trường Dạ không dự họp, không có chủ công tham dự, nhóm thuộc thần thả lỏng hơn nhiều, sôi nổi kêu thêm vật cược.


Vị Ngô Vạn Hộ vừa mới chúc rượu kia, trên khay bạc chung trên bàn rượu, “lạch cạch” thả xuống mười viên Lộc Ly lớn chừng quả trứng gà, “Ta đến trước, chư vị tùy ý.” Tiếng nói vừa dứt, một thanh niên bên người Ngô Vạn Hộ liền nhảy lên đài cao.

“Ồ, Đoạn Kiếm Ngô Việt!” Có người lập tức gọi ra danh hào người trẻ tuổi này. Người này là cao thủ trấn trạch [2] Ngô gia, tôn hào Đoạn Kiếm, vì hắn có tuyệt chiêu chém đứt kiếm của đối phương.

[2] giữ nhà

Đó là một tên tiểu tử rất có tinh thần, mày rậm mắt hổ, tinh quang trong con ngươi trong vắt. Người này vừa ra, các gia chủ liền cẩn thận, tìm cao thủ trong nhà ứng chiến.

“Ngô Vạn Hộ, ngươi chơi thế nào không tử tế nha, ban đầu đã ra Đoạn Kiếm Khách, bảo chúng ta thắng gì nữa?” Có người quen biết Ngô Vạn Hộ mở miệng trêu ghẹo.

“Không dám, nhờ Lộc Ly!” Ngô Vạn Hộ phất tay đòi hỏi, đối phương cười né tránh. Lời tuy như vậy, nhưng vẫn có người ứng chiến như trước.

Đoạn Kiếm Ngô Việt chắp tay cười, lộ ra một mấy chiếc răng nanh. Đối thủ thấy bộ dạng này của hắn, tâm trạng căng thẳng giảm nhiều, nâng kiếm vọt lên.

Ngô Việt đứng tại chỗ bất động, chờ đối thủ lao tới trong nháy mắt, đột nhiên xuất kiếm, dùng góc độ cực kỳ xảo quyệt chém xuống, chỉ nghe tiếng “Rắc” vang giòn, kiếm của đối phương theo tiếng mà đứt. Trong vòng ba chiêu, thắng bại đã phân.

“Hảo kiếm pháp.” Lâm Tín không nhịn được reo hò khen hay một tiếng, Ngô Vạn Hộ cười ha hả thu Lộc Ly của gia chủ đối phương.

“Kiếm thường ngày trang bị Lộc Ly, thanh kiếm không có, là sử dụng dẫn dắt linh lực, chỗ yếu nhất là cán rời ba tấc, người này thắng ở xuất kiếm khá thôi.” Thẩm Lâu thấp giọng nói bên tai Lâm Tín.

Lâm Tín nghiêng đầu liếc hắn, đối với ngữ khí ngạo mạn này thật là hoài niệm. Thẩm Thanh Khuyết thuở thiếu thời tư chất siêu phàm, chỉ điểm người khác luôn ăn ngay nói thật không nể mặt mũi, ngay cả độc môn tuyệt kỹ của người khác cũng thường một lời nói toạc ra, đắc tội không ít người, đến hai mươi tuổi mới biết thu liễm.

Thẩm Lâu không biết lời “nghiêm túc dạy hài tử” của mình, đến tai Lâm Tín liền biến thành “tuổi trẻ ngông cuồng”.

Trên đài luận võ vẫn còn tiếp tục, liên tiếp mấy người, đều bị Ngô Việt trong vòng mười chiêu chém gãy thiết kiếm. Bất kể là phàm nhân hay tiên giả, gặp phải đánh cuộc đều không tránh khỏi hưng phấn quá mức, yến hội lúc nhất thời loạn xị bát nháo.

“Thuộc hạ bất tài, muốn khiêu chiến cao thủ Chung gia.” Sau khi chém đứt một thanh kiếm, Ngô Việt bước đến trước Chung Tùy Phong chắp tay.

Khiêu chiến cao thủ Chung gia, nếu thắng, có thể được ban thưởng hậu hĩnh, những năm qua người thắng liên tiếp mấy trận đều sẽ đưa ra yêu cầu như thế.

Trước đây đều là gia chủ Chung Trường Dạ làm chủ, Chung Tùy Phong không góp mặt, sau phút chốc luống cuống, thuận miệng kêu cái tên: “Chung Lục!”

“Thúc phụ!” Chung Hữu Ngọc không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn một tên thân hình cao to, mặt có vết sẹo dài đi tới đài, sắc mặt có chút không tốt.

Người ở dưới đài dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh, Ngô Vạn Hộ tái mặt tại chỗ, “Tiểu Việt, chúng ta chịu thua.”


“Người này là tùy thị của Chung Trường Dạ.” Thẩm Lâu giải thích một câu, không chú ý tới cơ thể Lâm Tín đột nhiên căng thẳng.

“Hắn sinh tại Thiên Hộ gia, khi còn bé bị mẹ kế đẩy xuống sườn dốc, được gia gia ta nhặt về nuôi đổi họ Chung, sau đó vẫn đi theo cha ta.” Chung Hữu Ngọc không nghĩ để ý tới thúc thúc nói lung tung, cũng học Thẩm Lâu dỗ hài tử, thì thầm bên tai Lâm Tín giải thích xuất thân Chung Lục.

Lâm Tín dĩ nhiên nhận ra Chung Lục, vết sẹo sâu tận xương từ lông mày kéo đến sống mũi hắn có chết cũng không quên được. Người này không chỉ là tùy thị của Chung Trường Dạ, gã còn là chó điên Chung Trường Dạ nuôi. Hai lần trong tay gã tìm được đường trở về từ cõi chết, mỗi lần từ trong lồng ngực Triệu Kiên quay đầu lại, liền đối diện với khuôn mặt khát máu dữ dằn của Chung Lục. Đến nay vẫn còn nhớ tới thời điểm Triệu Kiên bị chém đứt cánh tay phun máu nóng tung toé. Lúc đó trong ác mộng, đều là gương mặt thẹo này.

Lúc này Chung Lục không phải nên tìm khắp nơi tung tích của hắn sao? Sao lại xuất hiện tại yến tiệc Thu cống ở Chung gia? Tay chân Lâm Tín có chút lạnh lẽo, là do bản thân sơ suất, kiếp này có rất nhiều chuyện không kiếp trước, kinh nghiệm cũ căn bản không hữu hiệu.

Chỉ là trận đấu nhỏ tại tiệc Thu cống, Chung Tùy Phong lại gọi Chung Lục ra tay, thực có chuyện bé xé ra to. Chung Tùy Phong tựa hồ cũng cảm giác quyết định của mình có chút không thích hợp, nhìn về phía Thẩm Kỳ Duệ xin giúp đỡ.

Thẩm Kỳ Duệ xua tay ra hiệu không sao, Chung Lục này lợi hại tất cả người Tây Vực đều biết, Ngô Vạn Hộ cũng đã nhận thua, đương nhiên sẽ không có gì nhiễu loạn.

“Mời.” Trên đài Ngô Việt phảng phất như không nghe thấy lời gia chủ, giơ tay ra hiệu Chung Lục ra chiêu, mọi người ồ lên.

Chung Lục nhấc theo một cái thanh kiếm gãy nặng trịch, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu. Không chờ Ngô Vạn Hộ khuyên thêm, đã đạp một chân xuống đất, nhảy lên một cái. Đài cao làm bằng gỗ không chịu nổi ảnh hưởng, cả người Chung Lục như một thanh lợi kiếm, khoái tàn nhẫn mà đến nhắm thẳng đầu Ngô Việt.

“Keng keng keng” trên không trung trong nháy mắt ra hơn mười chiêu, nhanh đến mức chỉ thấy được tàn ảnh, tầng tầng tấn công.

“A ——” dưới đài có người hét thất thanh, khoảnh khắc tại nơi hai người chạm nhau, Chung Lục đã cắt lấy đầu Ngô Việt, xách ở trong tay, trên gương mặt trẻ trung kia, còn mang theo ý cười hưng phấn khi được cùng cao thủ luận bàn. Không đầu thân thể vẫn duy trì động tác xuất kiếm, thẳng tắp mà ngã xuống trên đài, phát ra tiếng “Rầm” nặng nề.

Chung Tùy Phong nhảy dựng lên, “Chung Lục, gọi ngươi luận bàn, sao ngươi giết chết người?”

“Lục, chỉ biết giết người.” Chung Lục đem người đầu vứt trên mặt đất, ngẩng đầu, trực tiếp nhìn về Lâm Tín phía sau chiếc kỷ trà.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Tín Tín: Hơi sợ QAQ

Lâu Lâu: Đừng sợ đừng sợ, ta bảo vệ ngươi

Tín Tín: Vậy ngươi bảo vệ ta, ta đi bóp nát hồn hắn

Lâu Lâu: Được… Hả?

Con vẹt: Phi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui