“Đài so kiếm?” Lâm Tín cụp mắt nhìn về phía hai binh khí giao nhau, “Không biết Quốc Công gia muốn đánh cuộc gì?” Cũng không phải hạ chiến thư liền đáp ứng, thượng đài so kiếm phải cần song phương đạt thành nhất trí, hoặc là kết thúc ân oán, hoặc là đánh cuộc.
“Cô muốn ngươi từ bỏ vị trí Cát Lộc hầu, tiếp nhận Lâm gia quản giáo!” Lâm Diệp Đan trịnh trọng nói.
“Khẩu khí thật lớn, ” Lâm Tín nhíu mày, không hiểu người này vì sao chấp nhất với việc khiến hắn hồi Lâm gia, “Nếu như ngươi thua, hãy từ bỏ tước vị Thanh Quốc công, đồng thời, Lâm gia phải cắt ra một quận!”
Một quận so với mười ba huyện phải lớn hơn nhiều.
“Được!” Lâm Diệp Đan không chút do dự mà đáp ứng.
Thị vệ Lâm gia lập tức đi chuẩn bị đài so kiếm, trong bụi lau sậy khô vàng, dựng lên một sàn gỗ cao ba trượng vuông vắn. Dòng chính Lâm gia, liên tiếp kéo ra làm chứng, thực chất cùng xem trò vui.
“Gia chủ đã nhiều năm không thượng đài so kiếm, lần này là ai chọc hắn?”
“Còn ai nữa, ngoài vị Cát Lộc hầu gần đây nổi danh như cồn kia. Một đường cắt đất đoạt tước, bây giờ đến phiên Đông Vực chúng ta.”
“Không biết trời cao đất rộng, lần này đá phải tấm sắt đi? Lâm gia chúng ta không phải giấy, vậy mà còn vọng tưởng muốn khiêu chiến gia chủ! Chỉ sợ lát thua muốn khóc nhè đây!”
Dưới cái nhìn của bọn họ, Lâm Tín chỉ là thiếu niên vừa vấn tóc, dù có kỳ tài ngút trời hay lợi hại đến nhường nào, cũng không phải đối thủ của Lâm Diệp Đan cấp bậc tông sư. Linh lực Lâm Diệp Đan, còn mạnh hơn Chu Tinh Ly sư phụ Lâm Tín, sư phụ còn không thể thắng, huống hồ đồ đệ.
“Này, Lâm Tín này, không phải là dã chủng của tên phản đồ Lâm Tranh Hàn kia sao?” Một thanh niên đến xem đột nhiên nói.
“Nói cẩn thận! Lời thô bỉ như vậy để gia chủ nghe thấy, xác định thưởng ngươi vài cái gậy trúc.”
Bất đồng với tâm tình thả lỏng của người trong tập, Lâm Khúc thu lại ý cười trong mắt, ngăn cản phụ thân chuẩn bị lên đài, “Phụ thân quên mất nguyên tắc Lâm gia sao? Tội gì phải tự ra mặt thế này.”
“Hắn là huyết mạch Lâm gia, ta không thể tùy theo hắn làm xằng làm bậy!” Lâm Diệp Đan hất tay nhi tử.
“Lâm Tín dám làm Cát Lộc hầu, tất nhiên có chỗ ỷ lại, kính xin phụ thân cẩn thận ứng đối.” Lâm Khúc không khuyên nổi, đành phải nhắc nhở chớ khinh địch.
Lâm Diệp Đan hóa thành một đạo tàn ảnh nhảy lên đài cao, cũng không biết có nghe thấy lời Thế tử dặn hay không.
Lâm Tín đứng ở một góc sàn gỗ, ôm linh kiếm Dương Cốc ánh sáng lưu chuyển, bộ dạng phục tùng rũ mắt, không thấy rõ biểu tình, “Quốc Công gia hiện tại đổi ý vẫn còn kịp, thua trong tay tạp chủng của người Lâm gia và phàm nữ, nói ra không dễ nghe.”
“Cô chưa từng nói ngươi là tạp chủng!” Lâm Diệp Đan nhíu mày, âm thanh vang vọng khắp bãi lau sậy. Lâm Tín kinh ngạc ngẩng đầu, đối phương không cho hắn thời gian phí lời, trực tiếp bắt đầu đọc kiếm thề, “Hoàng thiên ở trên, nhật nguyệt chứng giám, so kiếm dùng từ bỏ vị trí Thanh Quốc công và đất đai một quận làm chú, sinh tử bất luận. Sư bằng hữu thân thiết, không được trả thù.”
Lâm Tín nghiêm nghị, “Hậu thổ ở dưới, núi sông vi bằng, so kiếm dùng vứt bỏ vị trí Cát Lộc hầu và trở về Lâm gia làm chú, sinh tử bất luận. Sư bằng hữu thân thiết, không được trả thù.”
Dứt lời, hai người đánh quyền lập lời thề, trong nháy mắt rời ra, rút kiếm ra chiêu.
Cao thủ so chiêu, chớp mắt không thấy đã giao thủ hơn trăm chiêu.
Kiếm pháp Lâm gia dùng cây cỏ làm gốc, thiên biến vạn hóa, sinh sôi liên tục. Ánh sáng màu xanh mờ mịt hóa thành vạn ngàn kiếm ảnh, lên xuống vững vàng đem Lâm Tín vây vào giữa.
Lâm Diệp Đan kiếm pháp đã đạt tới hóa cảnh, tiện tay đánh ra, nếu như Lâm Tín quả nhiên là thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, chỉ sợ trụ dưới tay hắn không quá mười chiêu. Nhưng Lâm Tín không phải!
Bốn phương tám hướng đều là ánh kiếm, đây cũng không phải huyễn ảnh, mà là linh lực chân thực ngưng tụ, vô cùng sắc bén, một khi đụng vào thì máu tươi đổ ba thước. Nhưng Lâm Tín không tránh không né, cứ như vậy đứng tại chỗ cũ, nhắm chặt hai mắt.
Trong ngàn kiếm ảnh, Lâm Diệp Đan ẩn giấu chân thân, tốc độ quá nhanh nhìn không tới, nhưng có thể nghe! Kiếm khí như gió thu phần phật, từ biển rừng từ thảo nguyên lao nhanh mà đến, tay áo bay phấp phới nghe như tiếng chim đập cánh, chen lẫn trong âm vang ong ong của bảo kiếm.
Bên này!
Lâm Tín đột nhiên mở mắt, Dương Cốc kiếm như mặt trời vừa lên, ánh sáng từ một điểm đột nhiên bạo phát, chuẩn xác đánh tới hướng Lâm Diệp Đan che giấu.
Người vây xem chỉ nhìn thấy hai đạo linh quang đụng độ trên không, cùng tiếng giao tranh “Coong coong coong” không dứt bên tai. Đột nhiên, hết thảy kiếm khí hơi ngưng lại, Lâm Tín quỳ một chân xuống đất, giơ kiếm trước mắt, gắt gao chặn lại lưỡi kiếm của Lâm Diệp Đan.
“Răng rắc”, âm thanh Lộc Ly vỡ vụn, Lộc Ly trên thân kiếm hai người tiêu hao hết.
“Tiểu tử, nhận thua đi.” Lâm Diệp Đan lạnh mắt nhìn hắn.
Sức mạnh nặng hơn nghìn cân đặt trên thân kiếm, thân thể Lâm Tín vẫn là thiếu niên, linh lực không mạnh như Lâm Diệp Đan, dùng cứng đối cứng như vậy rất chịu thiệt.
Người Lâm gia xung quanh thở phào nhẹ nhõm, kiếm hai người vừa đánh tới không phân cao thấp, còn thay gia chủ lau vệt mồ hôi, bây giờ nhìn lại, vẫn là thắng chắc.
“Lâm Tín này, vậy mà đánh được đến trình độ này.” Nhưng người vừa còn nhìn Lâm Tín không lọt mắt đều biết điều thu liễm, đây thực sự là thiếu niên vừa vấn tóc! Bây giờ đã có thể đánh đến trình độ như thế, đợi hắn đến quan, có thể đạt tới cảnh giới nào?
“Người này, chẳng lẽ là yêu nghiệt sao?”
Nhưng người Lâm gia không biết, yêu nghiệt thực sự giờ khắc này mới lộ răng nanh.
“Quốc Công gia không khỏi cao hứng quá sớm.” Vô số điểm sáng từ trên người Lâm Diệp Đan tiêu tán ra ngoài, tất cả đều đi vào trong Dương Cốc kiếm.
Lại như vô số con đom đóm trong đêm hè tiến về phía ánh lửa, điểm điểm lấp lánh, quyết chí tiến lên.
Hào quang từ thân kiếm chói lọi, Lâm Tín đột nhiên dịch thân kiếm, nhảy lên một cái. Ánh sáng đom đóm, hóa thành ánh mặt trời mới mọc, nháy mắt xua tan sương mù mỏng phủ trên cây cỏ.
Lâm Diệp Đan lấy làm kinh hãi, trên kiếm kia rõ ràng đã không còn Lộc Ly, so với sức mạnh lúc trước càng ngang tàng hơn. Vươn mình tránh né ánh kiếm, nhanh chóng đổi một khối Lộc Ly.
“Hoắc ——” người xung quanh cùng kinh ngạc thốt lên, đồng tử Lâm Khúc đột nhiên rút, nắm chặc linh kiếm bên hông.
Dương Cốc kiếm linh hoạt như thượng cổ thần binh, càng đánh ánh sáng càng mạnh, không một chút phai nhạt. Dương Cốc tựa mặt trời chói chang, như ánh lửa cháy lan ra đồng cỏ mênh mang.
“Rầm rầm rầm!” Thanh âm bạo liệt liên tiếp vang vọng đất trời, cỏ khô nước cạn bốn phía đài so kiếm bị chấn động đến mức tung bay, nước bùn che ngợp bầu trời tưới xuống, dính khắp cả mặt mũi mọi người.
“Phụ thân!”
“Gia chủ!”
Trên đài cao, Lâm Diệp Đan một tay chống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Ống tay áo Lâm Tín đứt nát, trên người có vài đạo kiếm thương cái sâu cái nhạt, vẫn đứng nghiêm như cũ, linh quang Dương Cốc kiếm rạng rỡ, mũi kiếm chỉ vào cổ Lâm Diệp Đan, “Ngươi thua rồi, thoái vị đi.”
“Ngươi tu tà thuật gì?” Lâm Diệp Đan cắn răng trừng hắn, vừa rồi hắn rõ ràng cảm thấy thần hồn càng ngày càng suy yếu, linh kiếm dần dần mất khống chế.
Lâm Khúc nhảy lên đài cao, dùng bao kiếm ngăn kiếm Lâm Tín, nâng phụ thân dậy, “Hầu gia thắng, so kiếm đã xong, chúng ta vào trong phòng thương nghị.”
Đợi Lâm Tín và Lâm Khúc biến mất trong tầm mắt, người Lâm gia mới phục hồi tinh thần lại. Gia chủ, vậy mà thua, thua trong tay một tên thiếu niên tháng trước mới nhận linh kiếm bản mệnh! Cát Lộc hầu này, thật sự quá đáng sợ.
Một đời trước, vì chém chết Chung Trường Dạ mà một trận thành danh. Lần này, cùng Lâm Tín thượng đài so kiếm chính là Lâm Diệp Đan, hiệu quả so với năm đó chỉ có hơn tuyệt không kém.
Cát Lộc hầu đánh bại Thanh Quốc công, chuyện này trong một đêm truyền khắp đại giang Nam Bắc, khiếp sợ triều thần.
“Lâm Tín kia, sao lợi hại như vậy?” Trong một gian nhà ở kinh thành, vài tên áo gấm tụ tập cùng một chỗ, trong mắt kẻ mở miệng rõ ràng sinh ra mấy phần sợ hãi.
“Nghe nói yêu đao Thôn Câu có huyết sát khí từ thượng cổ lưu truyền tới nay, không chừng Lâm Tín là truyền thừa gì đó.”
“Kia, kế hoạch của chúng ta…”
“Phái thêm nhân thủ! Lâm Tín, nhất định phải chết!”
Lâm Diệp Đan nguyện thua cuộc, lúc này viết tấu chương đệ trình thoái vị, đem Lâm gia giao cho Thế tử Lâm Khúc, không tái hỏi đến việc. Không còn vị bá phụ chen ngang này, Lâm Tín và Lâm Khúc đàm phán vô cùng thuận lợi, cuối cùng Lâm gia cắt ba huyện, còn giao dịch thêm cái gì không tiện để người ngoài biết.
Thu Lộc Ly ở xa, đột nhiên có ý chỉ truyền đến, nói trong cung mời tiệc sứ giả người Man, muốn Cát Lộc hầu lập tức hồi kinh.
“Hầu gia tự đi thôi, việc cống nạp, Khúc sẽ làm thỏa.” Lâm Khúc đứng trên bến tàu cỏ lau sậy gió lạnh thổi rung rung tiễn Lâm Tín, đứng thẳng tắp như trúc. Gió thổi vạt thanh y, len vào đuôi cặp mắt đào hoa kia ửng hồng, khiến cả người hắn như một cây đào chưa nở hoa. Thanh nhã hờ hững, gặp biến không sợ.
Lâm Tín nhìn Lâm Khúc không chút bụi trần, thật ra có chút ước ao. Vô luận thế gian hỗn loạn ra sao, vĩnh viễn không đếm xỉa đến, chơi cờ uống rượu, nhìn toàn bộ Đại Dung, kỳ thực chỉ có Lâm Khúc mới thật sự tu tiên. “Phỏng chừng qua cuối năm nay, Thế tử chính là Quốc công, không biết có tên chữ chưa?”
“Lâm Sơ Tĩnh, Hầu gia gọi Sơ Tĩnh là được.” Lâm Khúc hơi cười, Cát Lộc hầu nguyện ý trao đổi tên chữ cùng hắn, chính là ý tứ hòa hoãn quan hệ. Bọn họ cùng thế hệ, nếu như không có hiềm khích, vô tình gặp gỡ, có thể xưng tên chữ gọi nhau.
Lâm Tín gật gật đầu, “Nhất khúc thanh sơn tiểu tinh trì, lâm sơ nhân tĩnh nguyệt hiển thì [1]. Ta nhớ rồi, huynh trưởng.”
[1] Một khúc núi xanh ánh ao nhỏ, rừng thưa người vắng nguyệt tỏ không (Hoán Khê Sa)
“Hả?” Lâm Khúc sững sờ, không đợi hắn nói thêm gì, người kia đã đạp lên linh kiếm, vội vã đi. Quay đầu lại nhìn về phía Uyên A Cửu Nhận vì phải mang theo Lộc Ly không thể cùng Lâm Tín hồi kinh, “Hầu gia các ngươi, vừa mới… Thôi, mấy vị theo Lâm mỗ đi vào, dùng chút cơm canh đi.”
Thay Lộc Ly mới cho Dương Cốc kiếm lần nữa, hứng gió phơi sương một đường mà trở lại kinh thành.
Không hổ là linh kiếm Chu Nhan Cải tự tay rèn đúc, bất kể lưu chuyển linh lực, hay tồn trữ hồn lực, đều không thể xoi mói. Ngay cả ngự kiếm, cũng mềm mại hơn so với linh kiếm bình thường nhiều.
Lúc trước giết Chung Trường Dạ, là liều mạng chém giết, lần này không thương tổn nặng như vậy, một mặt là dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, mặt khác là dựa vào Dương Cốc khống chế hồn lực.
Đến ngoài kinh thành nhảy xuống đất, từ cửa Chính Dương đi vào, Lâm Tín lau tro bụi trên vỏ kiếm, ôm Dương Cốc sạch sẽ, lúc này mới treo lại trên móc bên hông.
“Đứng lại, thông hành lệnh.” Thủ vệ ngăn Lâm Tín, muốn kiểm tra.
Người vào kinh, dù là người phàm hay tiên giả, đều phải có một tấm thông hành lệnh. Gần cuối năm, cửa thành tra xét càng ngày càng nghiêm.
Lâm Tín lấy ra một khối ngọc bài, trên đó viết hai chữ “Cát Lộc”.
“Tiểu nhân có mắt không tròng, không nhận ra Hầu gia, mong Hầu gia thứ tội!” Hai tên thủ vệ quỳ xuống hành lễ, khiến bách tính bốn phía dồn dập nhìn sang.
Lâm Tín vô tình ở chỗ này diễu võ dương oai, thu hồi ngọc bài không nói một lời vào thành, nhanh chóng biến mất trong đám người. Giữa đám người nhốn nháo dạo phố, một đứa nhỏ quần áo ngăn nắp trong tay ôm một cái bình sứ, lảo đảo chạy tới trước mặt.
“Ai nha!” Đứa nhỏ không biết bị ai ngáng chân, mắt nhìn liền muốn ngã sấp xuống. Nếu không giữ nó lại, bình sứ vỡ vụn, tất nhiên sẽ thương tổn đứa nhỏ này.
Tại thế ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Tín đột nhiên nhảy sang một bên, tùy ý đứa bé kia thật thật giả giả ngã xuống đất, mặt không đổi sắc tiếp tục tiến lên.
Bình sứ bay ra ngoài, vỡ nát. Đứa bé kia nằm trên mặt đất nửa ngày không dậy, người xung quanh thấy cảnh này, nhất thời chỉ trỏ Lâm Tín.
“Người này sao lại lạnh lùng như vậy?” Ngồi ở lầu hai trà lâu, Vân Hi công chúa vận thường y không đồng tình nói.
Bên cạnh Thẩm Doanh Doanh vừa uống trà lại hai mắt phát sáng nhìn Lâm Tín, “Ngươi không hiểu rồi, người thường tuần tra nơi biên thành đều biết, nguy hiểm nhất không phải tiên giả, tráng hán, mà là nữ nhân và hài tử.” Hài tử Man tộc, lúc bước đi có thể giết người, thời điểm nàng mới đi tuần không hiểu, suýt bị một tiểu khất xin cơm đâm xuyên người.
Vừa dứt lời, đứa bé kia đột nhiên bật dậy, trong tay áo bắn ra một cái chủy thủ đen sì, thẳng hướng sau lưng Lâm Tín đâm tới.
Lâm Tín cũng không thèm nhìn tới mà rút kiếm ngăn phía sau, toàn thân nhảy lên một cước đạp bay thích khách ra ngoài.
“Lâm Bất Phụ, chịu chết đi!” Có tới năm tên tiên giả mặc váy vải thô từ trong đám người xông tới, đoản kiếm trong tay đều phát ra ánh sáng lam u tối, chắc chắn đã ngâm độc.
Những kẻ này, lại dám ở trong kinh thành quang minh chính đại ám sát hắn, Lâm Tín rất bất ngờ. Nơi này bách tính đông đúc, hắn không thể dùng Dương Cốc hấp hồn lực, nếu không sẽ khiến nhiều người phàm hồn phi phách tán, cũng chỉ có thể dựa vào Lộc Ly lấy một địch năm.
Những kẻ này hẳn là sát thủ được nuôi, chiêu thức đơn giản trực tiếp, xuất đao tàn nhẫn, đến thẳng chỗ yếu. Mà đối với Lâm Tín phản kích, không tránh không né, liều mạng bị thương cũng phải lưu lại đao ấn trên người Lâm Tín.
Linh lực dồi dào từ bốn phương tám hướng kéo tới, Lâm Tín cố kỵ lưỡi dao mang độc, vướng trái vướng phải rất khổ cực. Kinh thành phòng vệ vô cùng nghiêm, nếu có tiên giả ẩu đả, tuần vệ trong một nén nhang sẽ chạy tới, những kẻ này vì sao không chút sợ hãi như thế?
Lâm Tín nhanh chóng suy nghĩ, trừ phi những kẻ này chắc chắn trong một nén nhang giết chết hắn. Ngẩng đầu, phát hiện trên nóc nhà đối diện một tên bịt mặt nằm úp sấp cầm nỏ màu đen trong tay, nỏ kia khảm Lộc Ly, vào cơ thể tức nổ, khoảng cách gần như thế, Lâm Tín căn bản không kịp né tránh.
Nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này! Lâm Tín ngưng tụ linh lực, rắc một tiếng chém đứt đoản kiếm xông tới mặt, nhảy lên, ngự kiếm chạy trốn. Nhưng không ngờ kẻ gãy kiếm kia không lùi mà xông tới, một chưởng vỗ hướng ngực Lâm Tín.
Cùng lúc đó, người trên nóc nhà kia cũng bóp cò.
Tránh chưởng này thì không thoát khỏi cung tên, tránh cung tên tất sẽ bị thương.
“Vèo ——” tiếng xé gió vang lên bên tai, Lâm Tín theo bản năng nhắm một mắt, một mũi tên sát vai hắn từ phía sau bắn ra, chuẩn xác vô cùng trúng mũi tên bay tới kia.
Ánh lửa lóe sáng phút chốc, tất cả dường như đều chậm lại. Lâm Tín trơ mắt nhìn mũi tên kia vỡ tan rồi phát nỗ, “Đùng” một tiếng bắn trúng người bịt mặt trên nóc nhà, đem người trực tiếp xô xa mấy trượng, vững vàng đóng trên tháp chuông.
“Cuồng đồ lớn mật, dám ám sát Cát Lộc hầu!” Âm thanh tuần vệ kinh thành truyền đến, đồng thời một luồng ánh kiếm phá không bay đến, trong nháy mắt chém một tên thích khách nỗ lực đánh lén Lâm Tín thành hai nửa.
Lúc này còn chưa tới nửa nén hương, sao tuần vệ đã tới rồi? Lâm Tín cắt đứt cuống họng một tên thích khách, lui về sau một bước, đột nhiên tiến thẳng vào một vòng ôm rắn chắc mà ấm áp.
“A Tín!” Thẩm Lâu ôm hắn xoay người lại, né một kiếm thích khách. Sau một khắc, thích khách đó liền bị tuần vệ vây lại.
Tuần vệ kinh thành đều là tiên giả, hai mươi mấy người thừa sức chế phục ba người.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Lâm Tín vừa mừng vừa sợ, dựa vào người Thẩm Lâu hợp kiếm, nhấc mắt nhìn về phía trên trà lâu, Thẩm Thu Đình cầm trong tay Tang Hồ cung thần đang hướng hắn nhe răng nhếch miệng mà cười.
“Hôm nay vừa vặn ở doanh trại tuần vệ uống rượu.” Thẩm Lâu mặt không đổi sắc nói, muốn đỡ Lâm Tín dừng lại.
Nhưng Lâm Tín không chịu, xoay người ôm cổ Thẩm Lâu, “Ta mới không tin, Thẩm Thế tử hẳn là trong lòng nhớ ta, nghe nói hôm nay ta hồi kinh, không thể chờ được chạy tới đón tiếp.”
Tuần vệ theo phía sau một mặt có món ăn, dồn dập phi lễ chớ nhìn mà dời mắt.
Thẩm Lâu biết Lâm Tín đây là trước mọi người đùa cợt y, bất đắc dĩ lắc đầu, thử đẩy hắn ra, chợt cảm thấy ngực một trận ấm.
“Đỡ ta, đừng để ta ngã xuống, ” Lâm Tín nói giọng khàn khàn, phun mấy ngụm máu tươi bên trong cổ áo Thẩm Lâu, mu bàn tay víu trên bả vai Thẩm Lâu, có một vệt vết đao màu lam xám xịt, “Ta đem độc bức ra.”
Những thích khách này, là do Chư Hầu phái tới ám sát Lâm Tín. Bọn họ muốn ở trong kinh thành giết chết hắn, để hoàng tộc thấy, để bày tỏ bất mãn đối với Chước Lộc lệnh.
Sát cơ tứ phía, Cát Lộc hầu, tuyệt không thể có một kẽ hở.
Lâm Tín giống như làm nũng dựa vào ngực Thẩm Lâu, trước mắt từng trận biến thành màu đen, giao toàn bộ trọng lượng cho Thẩm Lâu, một tay siết vải vóc bên hông y chống đỡ chính mình.
Tình huống này giống như đã từng quen biết, đời trước sau hòn non bộ, Lâm Tín vô duyên vô cớ ôm lấy Phong Trọng, chính là tư thế như vậy…
Một đạo sấm sét chợt lóe giữa trời quang, đầu ngón tay Thẩm Lâu khẽ run mà ôm Lâm Tín, kín đáo truyền linh lực qua, thấp giọng nói: “Đúng vậy, ta không thể chờ được nữa tới đây đón ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tín Tín: Có thích khách QAQ
Lâu Lâu: Không sợ, ta bảo vệ ngươi
Doanh Doanh: Có thích khách QAQ
Lâu Lâu: Không sợ, nhanh đi bảo vệ chị dâu ngươi
Doanh Doanh: →_→
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...