Tùy thị làm ấm giường!
Biểu tình trên mặt Chung Hữu Ngọc thoáng chốc trở nên vô cùng đặc sắc.
“Ồ, bãi săn cũng có thể mang làm ấm giường?” Vài tên gia tử [1] thế gia đi tới, một người trong đó ngữ điệu ngả ngớn, ánh mắt rõ ràng quét một vòng trên người Lâm Tín.
[1] con cháu, con em
Lâm Tín không mặc hồng y Chu gia, mà xuyên một thân áo liền tay màu xanh ngọc, quanh thân không có gì đặc biệt, nhìn không ra lai lịch.
“La Triển, không được vô lễ!” Thái tử đúng lúc ngăn những kẻ trêu đùa lại, “Đây là người sẽ kế vị Tầm Lộc hầu Lâm Tín.”
Người trẻ tuổi vừa mở miệng nói chuyện là La Triển, thứ tử Vọng Đình hầu, “Tầm Lộc hầu gì, chưa từng nghe nói. Vạn Hộ hay là Thiên Hộ?”
Liệt hầu là chư hầu thống lĩnh một phương, không phân chia Vạn Hộ Thiên Hộ, thuộc thần quan nội hầu mới có. Triệu gia nuôi Lâm Tín mấy năm, là Vạn Hộ hầu.
Lời La Triển vừa thốt ra, gia tử thế gia đi cùng hắn đều cười rộ lên. Đại quý tộc xem thường tiểu quý tộc, luôn luôn như vậy.
“Không phải Vạn Hộ, cũng không phải Thiên Hộ, là phụ thân ngươi…” Lâm Tín dừng lại một chút, nhìn sắc mặt La Triển chợt biến, mới không nhanh không chậm tiếp tục nói, “Liệt hầu như vậy.”
“Ha ha ha ha, là phụ thân ngươi —— liệt hầu như vậy!” Âm thanh thiếu nữ lanh lảnh từ trong rừng truyền đến, không lâu sau, một đạo thân ảnh thanh lệ ngự kiếm mà đến, cười lớn nhảy xuống trước mặt La Triển.
Nhóm gia tử thế gia nhìn thấy người đến, không tự chủ lùi về sau nửa bước. Thiếu nữ xuyên một thân huyền y trang phục, tóc tai túm gọn lên, dùng dây cột tóc buộc thành hình đuôi ngựa trông khá là anh khí, phía sau đeo đại cung cao ngất. Chính là người đã lâu không gặp, Thẩm Doanh Doanh.
Nhan sắc Thẩm gia trời sinh đẹp đẽ, Nhàn Trì săn bắn năm ngoái, rất nhiều gia tử thế gia nỗ lực lấy lòng Thẩm Doanh Doanh. Nhưng sau khi nàng một mũi tên bắn thủng đá tảng, những công tử kia liền mất tăm mất dạng.
Đúng như dự đoán, La Triển với đám người vừa còn làm càn trêu đùa, sau khi hành lễ, từng người từng người lủi còn nhanh hơn thỏ.
Thẩm Doanh Doanh bĩu môi, quay đầu nhìn Lâm Tín, chuẩn xác bắt được cánh tay hắn, “Ngươi thật sự là A Tín a! Ngươi còn nhớ ta không? Ngươi so với hồi bé càng đẹp mắt.”
Lông tơ trên lưng Lâm Tín nháy mắt dựng đứng lên, chỉ lo cô nãi nãi trời sinh thần lực không cẩn thận đem cánh tay hắn mới vừa dưỡng tốt bẻ đi. Đời trước, vị này chính vào lúc Lâm Tín linh lực toàn thịnh chỉ dùng duy nhất một mũi tên suýt tước đi mạng chó của hắn, Lâm Tín thật sợ nàng.
“Thu Đình!” Thẩm Lâu lớn tiếng quát, lời còn chưa dứt, trực tiếp động thủ tách hai người ra, “Không được vô lễ!”
“Thu Đình đến.” Thái tử thấy Thẩm Doanh Doanh, trong mắt liền lộ ra ý cười.
“Thái tử ca ca!” Thẩm Doanh Doanh cười rộ lên rất ngọt, dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.
“Chà chà, Doanh Doanh, ngươi nói xem, cô nương người ta vừa đến, nhóm tiểu tử đều tranh nhau lấy lòng, ngươi vừa đến thực như cá diếc sang sông, không có một ngọn cỏ.” Chung Hữu Ngọc lại gần bắt chuyện cười nàng.
“Chỉ ngươi nói nhiều!” Thẩm Doanh Doanh giậm chân, thuận tay đẩy hắn, nhất thời đẩy Chung Hữu Ngọc như chó gặm bùn, “Ta có biện pháp gì? lời đồn về nữ tử thế gia trong Đại Dung, đều là cái gì ‘Chu nhã thiên kim mua hoa đào’ ‘Lý minh châu rơi lệ tóc đen cầu’, đến phiên ta, chính là ‘Thẩm Thu Đình nhổ lên liễu rủ’!”
“Phụt ——” Phong Trọng không nhịn được cười thành tiếng, bị Thẩm Doanh Doanh trừng, lập tức che miệng lại.
“Được rồi, nhanh đi săn thú đi, không đi thì đến đệ ngũ cũng không được.” Thẩm Lâu đuổi muội muội đi.
“Biết rồi.” Thẩm Doanh Doanh cười nói, bỗng nhiên sắc mặt chợt nghiêm nghị, rút cung thần Tang Hồ trên lưng ra, lắp tên, trực tiếp chỉ hướng Lâm Tín.
Tang Hồ, Nhàn Trì săn bắn năm trước Hoàng Đế thưởng cho Thái tử, được Thái tử tặng lại cho nàng.
Đây là linh cung có thể khảm Lộc Ly, đại cung thường chỉ có sáu tới chín quân cung, Tang Hồ cung này, dù là tiên giả cũng khó có thể mở ra bách quân cung! Tên Tang Hồ lao ra, có thể đâm xuyên núi đá.
Mũi tên mang theo linh lực dồi dào, thẳng tới đầu Lâm Tín.
Đồng tử Thẩm Lâu đột nhiên co rút, cảnh tượng này nháy mắt hợp với hỗn chiến trên núi Thiên Lao kiếp trước trùng khớp. Bách quân cung đại tiễn, xuyên qua vạn quân bắn trúng Lâm Tín, một mũi tên thấu xương, đem cả người hắn đóng trên núi đá. Máu tươi nhuộm đỏ vách núi.
Huyết quang trong ký ức, nhiễm đỏ con ngươi Thẩm Lâu. “Vèo ——” mũi tên bay tới, bị Thẩm Lâu một phát bắt được, sức mạnh bách quân cung không phải người thường có thể ngăn cản, mặc dù Thẩm Lâu dùng tới linh lực, lực đại tiễn vẫn trong lòng bàn tay y trượt một đoạn rất dài, đến tận lông đuôi mới miễn cưỡng dừng lại.
“Ca, ngươi làm gì vậy?” Thẩm Doanh Doanh sợ hết hồn, vừa lên tiếng, con hươu lớn vốn đứng sau Lâm Tín mấy trượng nghe động chạy mất.
Thẩm Lâu bẻ đôi mũi tên, mạnh mẽ ném xuống đất, không chờ Thẩm Doanh Doanh nói thêm, giang tay đánh một bạt tai.
Tiếng “Bốp” vang giòn, khiến tất cả mấy người ở đây đều chấn động.
“Thẩm Lâu!” Thái tử bước nhanh về phía trước, đẩy Thẩm Lâu ra, che chở Thẩm Doanh Doanh phía sau.
“Thẩm đại, ngươi điên rồi, sao ngươi lại đánh nàng?” Chung Hữu Ngọc cũng tới trước khuyên can.
Thẩm Doanh Doanh bất khả tư nghị [2] ôm mặt, trợn mắt nhìn huynh trưởng.
[2] không lường trước, không tin được
Phong Trọng tới bên người Lâm Tín, sắc mặt có chút không vui. Hắn không biết tài bắn cung của Thẩm Doanh Doanh ra sao, mũi tên vừa rồi coi như bắn chuẩn, cũng sát rạt má Lâm Tín. Chỉ cần sơ xuất một chút, sẽ bắn thủng cổ họng sư huynh nhà mình.
“Tài bắn cung, không phải thứ để ngươi dùng để khoe khoang. Để Cô thấy ngươi lấy tiễn chỉ vào người lần nữa, sau này ngươi đừng mong đụng đến cung!” Âm thanh Thẩm Lâu lạnh đến mức như mang theo nước băng vừa tan.
Chưa từng bị ca ca mắng dữ như vậy, Thẩm Doanh Doanh nhất thời bật khóc.
Tài bắn cung của nàng cực cao, bắn đá rẽ mưa, bách phát bách trúng, Lâm Tín gần như vậy, không thể bị nàng thương tổn được. Trước đây nàng ở nhà cũng thường chơi như vậy, chưa từng có ai nói qua nàng, còn thường được nhiều lời tán thưởng.
“Không đụng thì không đụng!” Thẩm Doanh Doanh ném Tang Hồ cung trên đất, quay người bỏ chạy.
“A, Doanh Doanh!” Chung Hữu Ngọc sốt ruột, đẩy đệ đệ một cái, “Mau đuổi theo nàng.”
Chung Vô Mặc nghe lời đuổi theo, Thái tử bất đắc dĩ thở dài.
Lâm Tín tỉnh táo lại, kéo tay Thẩm Lâu qua xem, lòng bàn tay trắng trẻo khô ráo, xuất hiện một vệt máu dài, chính do linh tiễn bách quân cung mài thành.
Nhớ tới đời trước mình bị Thẩm Thu Đình bắn suýt chết, mở mắt ra không ngờ lại thấy mặt Thẩm Lâu. Khi đó hai người rõ ràng đã như nước với lửa, đánh đến một mất một còn, Thẩm Thanh Khuyết mắc bệnh nhân nghĩa vẫn là cứu hắn. Người này lúc nào cũng vậy, vào lúc hắn tuyệt vọng đột nhiên xuất hiện, đến khi hắn sinh ra hi vọng liền buông tay rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
( bản đơn giản hóa nghiệt duyên kiếp trước)
Lâu Lâu: Lâm Tín, ngươi không thể chết được, mau tìm đại phu đến
Tín Tín: Cám ơn ngươi đã cứu ta, ta dự định lấy thân báo đáp
Lâu Lâu: Không cần, ta làm việc tốt không cầu báo đáp
Tín Tín: Vậy ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi không, đợi khi ta tốt lên sẽ tới cửa cầu hôn
Lâu Lâu: Ngươi gọi ta là khăn quàng đỏ đi
Tín Tín:…
Chắc là không gieo hi vọng à, không hỉu =”=
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...