Tiếng diều hâu vang lên trong ánh hoàng hôn Nhạn Khâu, nhóm bạch y nhân ở nội viện bắt đầu đốt lửa trại, lấy gà vịt từ trù phòng ra nướng.
Trong sương phòng phía Tây, Tiễn Trọng bị trói ném lăn lóc trên đất. Một gã bạch y ở ngoài cửa dùng sức cắn gà quay, huyên thuyên nói chuyện, tên còn lại giọng ôn hòa hơn, tựa đang khuyên giải.
“Chờ một chút, người áo đỏ sẽ trở về.” Thẩm Lâu dùng linh lực dẫn âm, từng chữ từng câu phiên dịch cho Lâm Tín.
Lâm Tín hướng Thẩm Lâu bên người tìm hiểu, “Ngươi hiểu Hẩn ngữ?”
Thẩm Lâu gật đầu, tiếp tục nghe hai người kia đối thoại, “Người chúng ta muốn tìm không phải hắn, tại sao không giết hắn?”
“Giữ lại hắn, làm áp chế,” người khuyên bảo kia nói, “Chúng ta nhất định phải mau chóng bắt được nhi tử Lâm Tranh Hàn, giao cho Vu thần.”
Vu thần? Lâm Tín lấy làm kinh hãi, những người này muốn bắt hắn đi Bắc Mạc. Chẳng lẽ Man tộc cũng biết Tầm Lộc hầu tìm được mạch hầm mỏ, muốn hỏi manh mối từ trên người hắn?
Vậy năm đó tập kích Nhạn Khâu, không phải thủ hạ Chung Trường Dạ?
Lâm Tín đột nhiên nhìn về phía Thẩm Lâu, chuyện cũ lướt qua, ào ạt ùa tới trong đầu.
…
“Huyền Vương trên chiến trường bị trọng thương, e sợ không còn sống lâu nữa.”
“Nói bậy, Thẩm Thanh Khuyết chỉ là bị tà thuật Bắc Mạc ngăn chặn linh mạch, mở lại mấy hồi.”
“Nào có dễ như vậy, Chu Nhan Cải nói, vật kia gọi ‘Phệ Linh’, là tà thuật thượng cổ, đến hắn cũng bó tay.”
Phệ Linh che linh mạch Thẩm Lâu, hắn đến cả ngự kiếm cũng không thể. Nhưng chiến sự Bắc Vực báo nguy, còn cần hắn ở tiền tuyến chống đỡ.
“Điện hạ, ngài không thể đi!” Hoàng Các quỳ gối trước cửa khẩu chặn đường.
“Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ngài hiện tại không có linh lực, làm sao cùng người Man đánh nhau chết sống!” Tử Xu gắt gao kéo dây cương.
“Hai quân giao chiến, Cô không phải đi so kiếm.” Thẩm Lâu vung kiếm, chặt đứt sợi dây cương trong tay Tử Xu, đánh mạnh roi ngựa, tuấn mã hí lên, trực tiếp nhảy qua đầu Hoàng Các, thẳng đến chiến trường.
Một vệt sáng từ chân trời đến, ánh kiếm như cuồng phong, bén sắc chặt đứt hai móng trước của chiến mã.
“Hííí ——” chiến mã hí lên quỳ xuống đất, đem Thẩm Lâu tàn nhẫn văng ra ngoài.
Theo bản năng lấy linh kiếm ra, cả người lại không xuất được nửa điểm linh lực, Ngu Uyên Tà Dương kiếm cạch một tiếng rơi trên mặt đất, Thẩm Lâu không thể làm gì khác ngoài vươn mình trên không trung, bị người xuất kiếm vững vàng tiếp lấy.
“Huyền Vương điện hạ, này là muốn đi đâu?” Cát Lộc hầu Lâm Tín áo gấm, dùng yêu đao Thôn Câu cuốn lấy cổ Thẩm Lâu, động tác rút kiếm của Hoàng Các và Tử Xu lập tức dừng lại.
“Liên quan gì tới ngươi?” Thẩm Lâu nỗ lực tránh hắn.
“Ta si mê cho ngươi từ lâu, bây giờ ngươi muốn đi chịu chết, ngươi nói cùng ta có quan hệ gì?” Lâm Tín dán vào lỗ tai của hắn, cười đến quỷ dị, “Nếu muốn chết, không bằng chết trên giường của ta, sao?”
Dứt lời, trước mặt tướng sĩ toàn quân, trực tiếp đem người trói mang đi.
“Ngươi… A…” Thẩm Lâu giận dữ, miễn cưỡng phun ra máu.
Thẩm Lâu không có linh lực, như nhổ răng lão hổ, mặc hắn bài bố.
…
Sư phụ liều mạng muốn khống chế ở trong người, thứ du tẩu trong linh mạch sư phụ, sẽ không phải giống nhiều năm sau Thẩm Lâu ở trên chiến trường bị hạ ‘Phệ Linh’ chứ? Đoạn tuyệt linh mạch, tổn hại căn cơ, thực có chút tương tự.
Lúc đó Chu Tinh Ly nói, vật kia một khi phá thể mà ra, chắc chắn truyền nhiễm tiên giả toàn thiên hạ. Phệ Linh sẽ truyền nhiễm sao?
Nếu như hai người này đều trúng một thứ, năm đó tập kích Nhạn Khâu, chính là người Man!
Lâm Tín nhất thời tâm loạn như ma.
“Nín hơi ngưng thần!” Thẩm Lâu đột nhiên ghé vào lỗ tai hắn quát khẽ, đợi Lâm Tín tỉnh lại, hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
Hai gã bạch y kia đã kết thúc cãi vã, đẩy cửa vào nhà. Người vừa rút kiếm, một tay tóm lấy Tiễn Trọng đang hôn mê, đánh hắn tỉnh lại, dùng tiếng Trung Nguyên nói: “Tiểu tử, nghĩ rõ chưa?”
Tiễn Trọng mở to mắt, đột nhiên há mồm cắn đùi gà trong tay gã, toàn bộ nhét gọn trong miệng, “Sột”một tiếng đem thịt hút sạch sành sanh, lưu lại cái xương gà trọc lốc, “A, nghĩ rõ ràng cái gì?”
Gã bạch y bị một loạt hành động của hắn chấn kinh, nửa ngày mới phản ứng, đánh một quyền vào mặt hắn, “Ai cho ngươi ăn! Mau giao nhi tử Lâm Tranh Hàn ra đây!”
“Ta nói, ta chính là nhi tử Lâm Tranh Hàn!” Tiễn Trọng phun ra ngụm máu, ngữ điệu bình tĩnh, hắn tựa hồ vĩnh viễn sẽ không tức giận, thậm chí bởi vì ăn được đùi gà mà sung sướng lộ ra núm đồng tiền nhỏ, “Ta gọi Lâm Trùng Trùng.”
Kiên trì gã bạch y bị vắt khô kiệt, tàn nhẫn đá hắn một cước, đem người đạp đụng vào trên cây cột. Tiễn Trọng “Oa” một tiếng phun hết thịt đùi gà mới vừa ăn ra ngoài, sặc sụa ho không ngừng. Động tác này, mới nhìn thấy, cái cánh tay Tiễn Trọng không bị trói, vô lực buông xuống hai bên, lúc di chuyển một cách kỳ quái, hiển nhiên là đã gãy.
Cũng không biết có phải đau lòng kia vốn định giữ lại từ từ ăn đùi gà hay không, gã bạch y hoàn toàn không có ý ngừng tay, đuổi tới đánh hắn liên tiếp.
Lâm Tín cùng Thẩm Lâu liếc mắt nhìn nhau, “Những người Man này trong tay có đồ quái lạ, ngươi cẩn thận, chớ chạm tay không vào.” Dứt lời, muốn nhảy xuống cứu người.
Thẩm Lâu mâu sắc lóe lên, kéo Lâm Tín chuẩn bị lao ra, “Chậm đã.”
Trong phòng này có hai người, khác với đám lâu la tuần tra trong rừng trúc, linh lực tương đối cao. Nếu muốn một chiêu giết bọn họ căn bản không có khả năng, nếu như phát ra tiếng vang, tất sẽ đưa người Man khác tới.
Bọn họ vốn định chờ hai gã trông coi rời đi, nhưng tiếp tục đánh như vậy, Tiễn sư đệ không khéo sẽ mất mạng.
“Ngươi hấp hồn lực, có thể hút từ người đặc biệt sao?” Thẩm Lâu chỉ chỉ Tiễn Trọng bị đánh nằm trên mặt đất vẻ mặt buồn thiu nhìn chằm chằm thịt đùi gà. Tiễn Trọng tuổi còn nhỏ, thần hồn bên trong tồn trữ tinh hoa nhật nguyệt tất nhiên hai gã người Man không có, nếu như không khác biệt mà hút, trước hết không chịu nổi sẽ là Tiễn Trọng.
“Không thể, sư phụ còn chưa dạy ta ngự hồn thuật.” Lâm Tín mím môi, hắn muốn cùng Chu Tinh Ly học ngự hồn thuật, chính là vì giải quyết vấn đề này. Hắn chỉ có thể khống chế phạm vi xa gần, muốn chính xác đến từng người nhưng không làm được, liều mạng lên, đến hồn lực mình cũng đánh.
Trầm tư chốc lát, Thẩm Lâu dứt khoát phát tín hiệu.
“Ngươi làm gì vậy!” Lâm Tín kinh hãi, tín hiệu này phát ra ngoài, bọn Tử Xu sẽ lập tức động thủ.
Thẩm Lâu không đáp, vươn mình vọt thẳng vào trong phòng.
“Kẻ nào?” Hai gã người Man quay đầu lại, một luồng ánh kiếm chói mắt bổ ngang đến.
Ung dung không vội mà khép cửa phòng lại, Ngu Uyên kiếm đâm thẳng, Thẩm Lâu dùng tiếng Đông Hồ nói: “Cắn xé bị thương tàn phế, chỉ có chó điên mới làm, có thể xứng với vua phương Bắc các ngươi?”
Hai gã bạch y nhất thời bị chọc giận, xuất trọng kiếm xông lên. Những người Man này chuyên dùng trọng kiếm, chiêu thức phi thường đơn điệu, ước chừng do thói quen săn bắn từ lâu, “Phách, khảm, đâm” ba chiêu, qua lại luân phiên, nhưng thắng ở mạnh mà nhanh.
Thẩm Lâu sử dụng “Phá băng kiếm pháp” chuyên khắc trọng kiếm, lấy một địch hai không hề rơi xuống hạ phong.
Lâm Tín nâng sư đệ sắc mặt xanh tím dậy, tay kề sát áo may ô điểm linh lực cho hắn, một hơi không lên được Tiễn Trọng co quắp mấy lần, thở dài một tiếng, rốt cục dừng lại, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
“Không chết được đi?” Lâm Tín cắt đứt dây thừng đem người ném qua một bên, không chờ sư đệ trả lời, rút kiếm đi giúp Thẩm Lâu.
“…” Tiễn Trọng vừa mở ra miệng chưa nói lời nào một lần nữa khép lại, tìm vị trí thoải mái dựa vào.
“Thẩm gia chết tiệt!” Gã bạch y nhảy lên một cái, chửi bậy hướng tên còn lại đang cùng Thẩm Lâu đối chiêu chém tới. Trọng kiếm mang Lộc Ly tạp chất, linh lực không ổn định, như bồ công anh tán loạn trong cuồng phong, trong thời gian ngắn, chém phá xiêm y sau lưng Thẩm Lâu nhằng nhịt tả tơi.
“Xì ——” âm thanh thân kiếm vào cơ thể, tiếng đao nhọn đi vào thịt, bén như tiếng bổ dưa.
Gã bạch y cúi đầu nhìn tiểu kiếm đâm thủng ngực, máu tươi từ cổ họng ồ ồ tuôn ra, sền sệt rơi trên tảng đá xanh dưới đất, bất khả tư nghị quay đầu, lại không có thể thấy rõ Lâm Tín dáng dấp liền nuốt khí.
Cùng lúc đó, Thẩm Lâu bỗng nhiên thu kiếm, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh, chớp mắt di chuyển đến phía sau kẻ địch. Ngu Uyên kiếm linh lực lớn, chém tới cổ gã kia.
“A a a!” Người kia dùng toàn lực đem trọng kiếm chặn phía sau, không nghĩ tới Trung Nguyên còn có thân pháp quỷ quyệt như thế, ngẩng đầu nhìn thi thể đồng bọn thê thảm, dùng Man ngữ kêu to nhào tới cửa phòng, “Hạ Lục Hồn, cứu mạng!”
Không chờ hắn chạy ra cửa, đã bị Thẩm Lâu một kiếm kết thúc.
“Ngươi bị thương.” Lâm Tín nhìn vài vết kiếm phía sau lưng Thẩm Lâu.
“Ta cũng bị thương.” Tiễn Trọng vô lực hô hoán sư huynh vô tình.
Thẩm Lâu dùng quyền để môi, che ý cười trên miệng, tiện tay bổ bàn gỗ, gọt mấy khối phiến tử, cầm một cái tay gãy của Tiễn Trọng, “Nhẫn nhịn chút.” Trên chiến trường gãy tay gãy chân là chuyện thường như cơm bữa, người trong quân căn bản đều biết nối xương.
“A ——” Tiễn Trọng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bên kia đã bắt đầu tiến hành, còn nhét một miếng gỗ vào miệng hắn, tiếng kêu thảm thiết kẹt trong cổ họng, suýt thì thiếu khí ngất đi. Hoài nghi nhìn Thẩm Lâu nhét gỗ cho hắn, mình không phải đắc tội hắn lúc nào chứ.
Mà Thẩm Lâu động tác vô cùng quang minh lỗi lạc, còn kéo vạt áo của mình băng miệng vết thương cho hắn. Đây là Hoán Tinh Hải huyền ti bào, quý giá lắm.
Bên ngoài đã loạn lên, bọn người Man đang thiêu nướng ăn một nửa, sân phía Nam lại nổi lên đại hỏa. Không lâu lắm, có người hô to “Địch tấn công”.
“Những kẻ này linh lực tương tự, nhưng có một gã rất lợi hại, sợ cùng sư phụ không phân cao thấp, ” Tiễn Trọng được Lâm Tín cõng, trên mái hiên chạy trốn, tốc độ nói cực nhanh đem tin tình báo nói cho hắn biết, “Gã đó chiều cao chín thước, là người Man.”
“Những kẻ này đều là người Man.” Lâm Tín trầm giọng nói.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng gào lớn của đại cự. Sa kiếm trận bằng phẳng của Án kiếm tam tôn bị nhiễu đến mất tập trung, một bóng người cao lớn vọt ra khỏi mọi người, bắt lấy Chu Giang Thu bẻ gãy một cánh tay hắn.
“Hạ Lục Hồn! Hạ Lục Hồn!” Những kẻ khác thấy cảnh này, bắt đầu hô lớn.
Thẩm Lâu ngự kiếm lao xuống, ngăn trọng kiếm của Hạ Lục Hồn, “Tản ra!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...