“Dáng người này, khí chất này của em phải mặc sườn xám mới đúng.” Người được mệnh danh là chị Vương cứ khăng khăng nói.
Bất đắc dĩ Tô Yên Nhiên chỉ có thể chấp nhận. Dù sao cô cũng không làm ở đây lâu, chị Vương nói làm thử một tháng, nhưng nhiều lắm cô chỉ đợi được ba ngày. Ba ngày sau, nếu cô không nghe được bất kỳ tin tức gì, cô sẽ đi khỏi thành phố S.
Cô vẫn chưa triệt để điều tra được chuyện của mẹ, nhưng cũng đã tìm hiểu đủ rồi, không có cách nào mượn danh nghĩa báo thù để ở bên cạnh anh nữa... Vì thế quyết định ra đi. Rõ ràng ngoài mặt cô là người thẳng thắng, lại rơi vào kết cục phải vội vàng lẩn tránh như thế... Đây chính là chỗ đáng sợ của người đàn ông đó! Nhưng vẫn muốn thăm dò tin tức của anh, thậm chí hi vọng có thể lén tạm biệt anh một lần, điều kiện tiên quyết là không để anh phát hiện ra --- Tô Yên Nhiên cũng không biết bản thân mình đang nảy sinh loại tâm lý gì nữa.
Ngày đầu tiên trôi qua rất yên ổn, cô nghe ngóng không được bao nhiêu tin có giá trị.
Ngày thứ hai, loáng thoáng biết được một ít thông tin, dường như tâm trạng người đó không được tốt... Nghe nói mấy ngày nay không khí của cả tập đoàn Thiên Khải cũng rất kém...
Ngày thứ ba, cô gặp được một người đàn ông trên người toát ra vẻ phong lưu trông rất quen mắt... Dù sao cô cũng có ấn tượng rất sâu sắc với gương mặt đó, cô đã từng hỏi tên của anh ta từ miệng của người kia, Vệ Minh Dữ.
Tô Yên Nhiên mặc sườn xám màu đỏ, bưng mâm có đựng một chai rượu Hennessy XO, nâng cao cái mâm lên, trên mặt trang điểm một lớp đậm lòe loẹt, Tô Yên Nhiên cười nhẹ đúng tiêu chuẩn, thướt tha bước vào phòng Vệ Minh Dữ, tầm mắt thoáng quét qua mặt Vệ Minh Dữ rồi lập tức dời đi.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thì thào trách cứ: “Gặp đối thủ Thiên Khải này, đúng là bất hạnh... Vốn tưởng hắn sẽ nể mặt mối quan hệ thế giao hai nhà Tiêu Lý mà chừa lại chút mặt mũi... Tiêu Dịch Thành xuống tay cũng quá tàn nhẫn rồi!”
Vệ Minh Dữ khẽ cười: “CASE mà anh muốn giành vốn dĩ Thiên Khải không có cũng không sao, nhưng ai bảo anh vừa khéo va phải nòng súng? Gần đây Tiêu Dịch Thành quá rãnh rỗi, hơn nữa tâm trạng không tốt... Chỉ còn cách trút hết sức lực và cơn thịnh nộ lên công việc thôi... Còn nữa, may mà anh chỉ là đối thủ chứ không phải bạn bè hoặc thuộc hạ của hắn, anh không biết thôi, ngay cả tôi đây còn bị vạ lây đấy...”
Cô gái ngồi cạnh người đàn ông họ Lý che miệng cười: “Đàn ông thất tình, việc gì cũng làm được... Phải nói, tôi cũng thật bội phục cô gái bỏ rơi Tiêu Dịch Thành! Trước tiên không nói đến việc người đàn ông như Tiêu Dịch Thành cô ta cũng dám ra tay, lại còn dám làm Tiêu Dịch Thành khó xử trước mặt mọi người trong hôn lễ...”
Tô Yên Nhiên nghe nhưng giả vờ không nghe, chỉ hơi nghiêng người, từ trái sang phải, rót rượu cho những người đàn ông và bạn gái của bọn họ.
Đến khi tới trước mặt Vệ Minh Dữ, Tô Yên Nhiên cúi mặt thấp hơn. Vệ Minh Dữ lại đột nhiên nhìn về phía cô, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, đôi môi mỏng khêu gợi nở một nụ cười mê hoặc: “Vị tiểu thư này nhìn rất quen, có phải chúng ta từng gặp nhau không?”
Người đàn ông trung niên ngồi cạnh cười ha ha nói: “Lúc nào Vệ thiếu cũng dùng cách quê mùa như vậy để tán gái sao?”
Tô Yên Nhiên hơi giãy giụa, ai ngờ cổ tay càng bị nắm chặt hơn. Nhíu mày: “Quý khách, xin tuân thủ quy tắc của Hoàng Đô.” Không được có “Hành vi” trêu ghẹo phục vụ. (Nói cách khác trong lời nói có thể tùy ý... =.=!)
Vệ Minh Dữ vẫn cười như cũ: “Tôi là khách ở đây không sai, nhưng tôi lại là ông chủ của Hoàng Đô. Khách không thể, nhưng ông chủ thì có...”
Tô Yên Nhiên trợn mắt nhìn: “Tôi có thể xin nghỉ.” Vệ Minh Dữ lại là ông chủ của... Hoàng Đô ư? Trong lòng Tô Yên Nhiên thoáng nổi lên dự cảm xấu...
Vệ Minh Dữ vẫn như cũ không buông tay, đồng thời mở miệng hỏi một bảo vệ đứng ở cạnh cửa: “A Văn, rốt cuộc Tiêu thiếu đã đến chưa? Có câu vợ bạn không thể chọc, tôi cũng không tiện nắm tay vị hôn thê của anh ta mãi có phải không?”
Bảo vệ A Văn bị gọi tên lớn tiếng trả lời: “Sẽ đến ngay ạ!”
Tô Yên Nhiên cảm thấy sống lưng cứng đờ, nếu thính giác của cô không sai... Hiện tại có hai cây súng đang bí mật chĩa vào lưng cô.
Vệ Minh Dữ tiếp tục nói: “A, là vị hôn thê “cũ“. Tô tiểu thư, đã lâu không gặp, sao cô vẫn cứ thích làm phục vụ thế hả?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng người đi lại không ngừng. Tô Yên Nhiên chậm rãi xoay người, vừa ngẩng đầu, tầm mắt vừa khéo đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Dịch Thành vừa bước vào.
Tô Yên Nhiên có thói quen. Bên trong cô càng khẩn trương thì ngoài mặt càng bình tĩnh. Tô Yên Nhiên lặng lẽ siết chặt tay, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng “Kẻ địch” của cô, sau đó nở một nụ cười vô cùng sáng lạng: “Hi!”
Vệ Minh Dữ ngồi cạnh thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, ngạc nhiên vì người phụ nữ trước mặt không hề có chút hốt hoảng của một cô dâu bỏ trốn vừa bị bắt lại, còn có tâm trạng mỉm cười chào hỏi Tiêu Dịch Thành... Cô không biết đại nạn sắp tới rồi sao?
Đôi mắt phượng hẹp dài của Tiêu Dịch Thành nháy mắt gợn sóng, ánh mắt vụt sáng. Nhìn chằm chằm Tô Yên Nhiên một lúc lâu, dường như muốn tìm một tia bất thường từ cô... Một lúc sau, mới thong thả bình thản nói: “Qua đây.”
Không biết tại sao, Tô Yên Nhiên luôn cảm thấy trong nụ cười của anh có ẩn chứa một tia tàn ác... Người đàn ông này, giỏi nhất là tiếu lý tàng đao (bề ngoài tử tế, bên trong độc ác), giết người trong vô hình. Dưới ánh nhìn sắc bén của anh... Tất cả ngụy trang của cô, dường như không cách nào che giấu được... Nhưng cô không thể khuất phục, cô đã không còn là Tô Yên Nhiên lúc nào cũng nghe lời anh, phục tùng anh chấp nhận để bản thân phải chịu thiệt thòi như trước kia nữa... Bây giờ, cô là chính cô.
Thật ra Tô Yên Nhiên rất muốn đào cái lỗ chui xuống! Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất một lúc lâu, nghiên cứu xem phương án đó của mình có khả thi không... Cuối cùng đành cam chịu cất bước di chuyển thật chậm. Giày cao gót mười phân ma sát với nền nhà tạo ra âm thanh rất nhỏ, nhưng trong căn phòng ước chừng chỉ một trăm mét vuông này lại đặc biệt vang dội.
Một phút sau, dù chậm tới cỡ nào, rốt cuộc cô cũng đi hết khoảng cách chưa tới mười mét giữa hai người, Tô Yên Nhiên nhát gan dừng lại cách anh hai bước chân.
Đột nhiên Tiêu Dịch Thành bước lên, đưa tay mạnh mẽ giữ lấy cằm Tô Yên Nhiên: “Cô một chút bản lãnh cũng không có, chỉ biết dùng chiêu giả dạng làm phục vụ này thôi sao. Nói đi, lần này cô lại muốn quyến rũ ai hả?”
Rõ ràng mang giày cao gói mười phân, vẫn bị hắn nhìn xuống, thật không cam tâm. Tô Yên Nhiên đang mải mê suy nghĩ lạc đề, không trả lời. Lúc này cô vẫn chưa đoán được thái độ của Tiêu Dịch Thành, im lặng là lựa chọn tốt nhất.
Liếc mắt sang hai bên, thấy chủ nhân của hai họng súng vẫn rất làm tròn bổn phận nhắm vào mình như cũ, Tô Yên Nhiên hơi nản lòng --- hình như, anh đang xem cô như "Tội phạm bỏ trốn", mà bây giờ, dưới tình huống bị bao vây thế này, cô tuyệt đối không có cơ hội bỏ trốn... Dù sao cô cũng là người phàm biết sợ chết mà.
Nếu cô còn trốn nữa, anh sẽ giết cô mất. Bây giờ cô đã không còn cách nào đoán được tâm tư của người đàn ông này. Chỉ cần anh không muốn, không ai có thể nhìn thấu tâm tư của anh.
Đột nhiên lực trên cằm của Tô Yên Nhiên tăng thêm. Tiêu Dịch Thành nâng khóe miệng, như đang cười, nhưng tiếng lại mơ hồ chứa ý tức giận: “Không được thất thần trước mặt tôi!”
Cằm rất đau. Tô Yên Nhiên vẫn cười như cũ, vì cằm bị nắm, khóe miệng khó khăn cong lên hàm chứa ý cười giễu cợt. Cô nên vui mừng, chẳng phải anh ta cũng không nhìn thấu được suy nghĩ của cô đó sao? Nếu mọi người đã thích dùng nụ cười và mặt nạ để che dấu cảm xúc thật của mình, thì hà tất phải hỏi vấn đề không có ý nghĩa này? Nếu có thể nói thật với anh, tôi cần gì phải ngụy trang chứ.
Trong lòng Tiêu Dịch Thành luôn thích nụ cười của Tô Yên Nhiên, sáng lạng, xinh đẹp, nhu mì, ngượng ngùng... Giờ phút này, lại đột nhiên cảm thấy nụ cười của cô thật chướng mắt. Tô Yên Nhiên, rốt cuộc em đang nghĩ gì? Ánh mắt em nhìn anh, lần đầu tiên, lạ lẫm mà xa cách như thế... Giống như, anh chẳng qua chỉ là một người qua đường không quan trọng.
Đột nhiên Tiêu Dịch Thành buông bàn tay đang nắm cằm cô, nói bằng giọng căm ghét: “Đừng tưởng tôi thích cô --- Chẳng qua tôi, có chút khuất mắt muốn tìm cô tính sổ thôi.” Nói xong liếc mắt sang hướng khác, như nhìn cô thêm một cái cũng lười.
Gật đầu với Vệ Minh Dữ, Tiêu Dịch Thành liền xoay người đi ra ngoài. Một đám người, đuổi theo.
Đương nhiên, Tô Yên Nhiên cũng bị ép buộc, không thể không đi theo.
Một trái một phải, hai người đàn ông to cao ít nhất một mét chín xuất hiện hai bên của cô, đồng thời lên tiếng và dùng tay ra hiệu: “Tô tiểu thư, mời!”
Tô Yên Nhiên tuyệt đối không nghi ngờ, nếu cô không ngoan ngoãn đuổi theo, hai người đàn ông này sẽ áp giải cô đi... Ôi ôi ôi, thật là một xã hội không hề có pháp trị bảo vệ công dân gì cả!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...