Nửa tiếng sau. Trong phòng thuê của Tô Yên Nhiên.
Tiêu Dịch Thành tìm thấy một lọ thuốc trong túi xách mà Tô Yên Nhiên làm rơi trên đất, cho cô uống hai viên - trên mặt lọ chỉ viết "Mỗi lần hai viên", lại tìm thấy chìa khóa mở cửa. Sau đó bế Tô Yên Nhiên vào phòng, nấu nước sôi. đút Tô Yên Nhiên nửa ly nước ấm.
Gọi điện bảo An quản gia đi theo đến rước Tiêu Tư Nhiên về khách sạn trước, tâm trí anh đều đặt trên người Tô Yên Nhiên, quả thật không còn hơi sức chăm sóc con gái nữa.
May mà Tiêu Tư Nhiên mới ba tuổi nhưng đã rất hiểu chuyện, không khóc cũng không ầm ĩ, ngoan ngoãn theo An quản gia, trước khi đi còn ra vẻ người lớn dặn dò Tiêu Dịch Thành hết lần này tới lần khác: "Ba ơi, ba nhất định phải dẫn mẹ về cho con nhé."
Ngồi cạnh giường, Tiêu Dịch Thành nắm bàn tay trắng, nhỏ của Tô Yên Nhiên, đưa lên miệng không ngừng hôn: "Yên Nhiên, Yên Nhiên của anh... Sao em lại thành ra thế này? Ba năm rồi... Không có ngày nào anh không nhớ đến em, nhớ em thì tim lại đau. Nên anh tự nói với mình, nhất định phải tìm thấy em, nếu không sớm muộn gì anh cũng sẽ bị bệnh tim mất... Anh hận em, trước kia sao lại nhẫn tâm như thế, cứ bỏ đi là xong! Không cho anh một cơ hội giải thích! Anh không ngờ, em còn sống khổ sở hơn anh. Bây giờ khó khăn lắm anh mới tìm thấy em, gặp được em, lại khiến trái tim anh còn đau hơn..."
Từng giọt nước nóng bỏng rơi lên tay Tô Yên Nhiên... Đàn ông không dễ khóc chỉ vì chưa đến mức thương đau.
Còn Tô Yên Nhiên nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt nhưng khóe mắt bất tri bất giác trào ra hai dòng nước mắt...
Đúng, cô đã tỉnh vài phút, vừa khéo nghe không sót một câu những lời Tiêu Dịch Thành vừa bộc bạch, cô không thể giả vờ không có phản ứng, cũng không biết trường hợp này nên đáp lại thế nào.
Tiêu Dịch Thành vẫn chú ý nét mặt của Tô Yên Nhiên, anh ngạc nhiên: "Yên Nhiên, Yên Nhiên, em khóc... Em tỉnh rồi? Em nghe thấy lời của anh đúng không? Cầu xin em mở mắt đi được không?"
Tô Yên Nhiên nào chịu mở mắt, mở mắt rồi thì không mở miệng được, cô sợ hễ mở miệng thì sẽ thành thỏa hiệp. Anh còn mang Nha Nha đến, rõ là uy hiếp cô! Quả là tên nham hiểm mưu mô xảo quyệt!
Cô đấu không lại anh, cô chịu thua nên ra đi, còn không được sao?
Nhưng cô không thể phủ nhận, trong một góc nào đó tận đáy lòng, thật ra cô vẫn mong anh đến tìm mình... Dù chỉ gặp lại một lần cũng được! Nói muốn quên lại cứ khắc sâu tận đáy lòng... Cô muốn gạt bản thân mình cũng không thể, chỉ có thể bày ra khuôn mặt đã quên để lừa gặt người đời.
Tháng trước cô ngất xỉu được đồng nghiệp đưa vào bệnh viện. Sau khi tỉnh lại, bác sĩ trịnh trọng thông báo nếu cô vẫn tiếp tục làm việc, không nghỉ ngơi cho tốt, không quá mười năm cơ thể cô sẽ suy sụp hoàn toàn...
Dĩ nhiên, nếu cô nghỉ ngơi tốt, vẫn không giống người bình thường được, chỉ là nội tạng yếu ớt, nhiều chuyện không thể làm được.
Lúc đó cô chỉ cảm thấy: Sao lại còn đến mười năm?
Cô không yếu đuối, hay nói đúng hơn cô không dám chọn tự sát, bởi vì quả thật cô vẫn còn lưu luyến thể giới này. Nhưng cô không sợ chết, sống vô cảm thế này, như ao tù nước đọng không hề có một gợn sóng, một năm hay mười năm có gì khác nhau? Thậm chí Tô Yên Nhiên cảm thấy, lòng cô bị vây trong vực sâu u ám, nửa vời, chỉ có cái chết mới giải thoát được!
Nhưng, ai, ai đang dùng tay dịu dàng thương tiếc lau nước mắt cho cô, đè nén bi thương và thâm tình nói với cô: "Yên Nhiên, nếu em không muốn nói chuyện thì đừng nói. Nghe anh nói là được..."
"Năm đó, em nhìn thấy anh và Lâm Sở Sở hôn nhau đúng không? Đó cũng là ngòi nổ khiến em rời xa anh - nói ra thật buồn cười! Vì để thử lòng em, anh mới đồng ý diễn kịch với cô ta, anh không ngờ chuyện đó khiến em rời xa anh..."
Bỗng Tô Yên Nhiên mở to mắt, vội hỏi: "Cái gì, diễn trò gì? Anh nói rõ cho em!"
Giọng Tiêu Dịch Thành vừa buồn vừa vui: "Ha ha, năm đó em nhìn thấy cảnh đó, sao lại không xông đến chất vấn anh? Anh hi vọng sau khi em nhìn thấy tin tức anh đính hôn với cô ta, sẽ ra mặt chất vấn anh biết bao... Vì chỉ có như vậy anh mới có thể xác định, em có yêu anh nhiều hay không... Anh ngốc lắm đúng không... Anh vẫn cho rằng em vì mang thai con anh nên mới chấp nhận ở cùng anh, anh nghĩ trong lòng em trước giờ chỉ yêu thanh mai trúc mã của em..."
Tô Yên Nhiên nhịn không được đỏ mặt, cực kỳ mất lịch sự phun ra hai chữ: "Cái rắm!" Vì kích động nên hô hấp bắt đầu khó khăn, Tiêu Dịch Thành vội đỡ cô ngồi xuống tựa vào ngực mình, đút Tô Yên Nhiên ít nước ấm, sau đó nhẹ vỗ lưng cho cô thuận khí: "Đừng giận... Anh từ từ nói em biết. Em giận nữa anh sẽ không nói, trực tiếp đóng gói mang em về nhà."
Nghe câu sau cùng, trái tim Tô Yên Nhiên không nén được đập lỡ một nhịp... "Về nhà", ngôi nhà mà cô thật sự đã từng nghĩ sẽ ở lại cả đời, nơi có vô vàn vui vẻ và chua sót... Nơi mà chính cô cũng khao khát muốn về lại.
Hai năm qua, nhà cô ở tạm đều có thể gọi là "Nhà", nhưng không một chỗ nào khiến cô bằng lòng ở lại quá lâu...
Hít một hơi thật sâu, Tô Yên Nhiên nhẹ "Ừm" một tiếng tỏ ý bằng lòng, nhưng không nén được nói lên nghi ngờ trong lòng: "Nhưng, cô ta vốn có ý đồ với anh..."
Dừng một lát, Tiêu Dịch Thành chậm rãi nói: "Lâm Sở Sở đồng ý hợp tác với anh là vì, cô ta thông báo tin tức đính hôn đơn phương, mà tin tức này cũng chỉ là giả, nhưng có thể nâng cao vai trò truyền thông cho Lâm Thị mang đến lợi ích thật sự, cuối cùng cô ta có thể đóng vai bị vứt bỏ giành được đồng tình của giới truyền thông và đông đảo công chúng..."
...
Cô một mực đoán chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm, nhưng cuối cùng cũng không có can đảm trở về giáp mặt hỏi rõ... Bây giờ biết rõ chân tướng - thế mà lại là "Ván cờ" do Tiêu Dịch Thành tạo nên chỉ vì muốn thăm dò tấm chân tình của cô, còn cô chỉ nghe lời nói một phía của Lâm Sở Sở trên Tivi, dù cô không tin hoàn toàn những gì cô ta nói, nhưng vẫn vì lời nói đó mà mất lí trí, dẫn đến bi kịch sau này, đúng là vừa nực cười vừa đáng buồn vừa đáng tiếc.
Nói ra thì, ngọn nguồn sự việc cũng chỉ vì bọn họ đã quen tính kế nhau, thăm dò tâm tình đối phương, vĩnh viễn không thể thẳng thắn với nhau.
"Yên Nhiên, đều do anh không tốt, em tha thứ cho anh được không? Chúng ta về nhà nhé! Tư Tư rất nhớ mẹ... Anh, anh cũng rất nhớ em..." Tiêu Dịch Thành ôm chặt cô, như sợ người trong lòng lại biến mất ba năm nữa.
Không có em ba năm hai người cũng sống tốt đó thôi? Tô Yên Nhiên ngáp một cái: "Em hơi mệt..."Ngược lại, cô không có hai người họ, sống như cái máy không hề có ý nghĩa.
Dù trong lòng đã tha thứ cho anh, nhưng ngoài mặt vẫn còn e dè... Những đau khổ mà ba năm trước em đã chịu, ba năm này còn sống rất cực khổ... Em không phủ nhận chuyện năm đó em cũng có trách nhiệm, em không phủ nhận em vẫn còn lưu luyến anh, nhưng... Ba năm, chúng ta có thể trở lại như trước kia thật sao? Cơ thể em bây giờ... Trở về cũng chỉ liên lụy anh... Nghĩ như thế, Tô Yên Nhiên bỗng thấy áy náy vì hai năm qua đã không chăm sóc tốt cho bản thân...
"Mệt thì em ngủ đi... Anh ngủ cùng em. Sau này anh sẽ luôn ngủ cùng em, em đừng hòng đuổi anh đi!" Tiêu Dịch Thành vẫn ôm chặt cô như cũ không chịu buông tay, tỏ vẻ chuẩn bị nằm xuống ngủ cùng.
Giờ phút này, Tiêu Dịch Thành đột nhiên nhớ tới câu: "Trên thế gian này, chuyện hạnh phúc nhất chính là ôm người trong lòng lẳng lặng đi vào giấc ngủ." Trước kia không có cảm giác gì, cảm thấy ngoài chuyện ở cùng người yêu, ngoại trừ cùng ngủ ra còn có rất nhiều chuyện khiến mình hạnh phúc? Ví dụ như, cùng Yên Nhiên ăn cơm, cùng tản bộ, cùng đi ngắm biển...
Bây giờ, rốt cuộc mới cảm nhận được ý nghĩa câu nói này. Bởi vì anh đã ba năm không có được một giấc ngủ ngon... Mỗi đêm, đều nhớ cô, mất ngủ cho đến lúc buồn ngủ đến cực hạn mới chịu đi ngủ, ngủ không phải là chuyện khiến anh có thể thư thái mà là một loại hành hạ.
Thật tốt, cô lại nằm cạnh anh, ngay trong lòng anh. Đáy lòng trống rỗng của anh nháy mắt bị hạnh phúc lấp đầy.
Khó khăn lắm cô gái Lâm Vô Hà kia mới bị anh làm cảm động, lén nói cho anh biết tung tích của Yên Nhiên... Dù anh từng rất hận chị ta, nhưng giờ phút này anh vẫn thấy chị ta rất đáng yêu, vì Yên Nhiên về bên anh, nên toàn bộ những thứ trên giới này trong mắt anh đều trở nên tốt đẹp! Anh quyết định sau khi trở về sẽ tặng Lâm Vô Hà một món quà lớn.
Anh đã sớm nghe Lâm Vô Hà nói cơ thể Yên Nhiên không được khỏe. Năm đó sau khi biết Yên Nhiên xảy ra chuyện, anh rất muốn làm thịt hết cái đám dám làm cô ngã! Lâm Vô Hà lại nói với anh: Những tên cặn bã đó đã sớm bị cô và A Miên đưa vào ngục vĩnh viễn không có ngày ra, lòng căm thù của anh mới dịu xuống, càng trách mình lúc trước đã phạm sai lầm!
Nhưng không ngờ, cơ thể Yên Nhiên sẽ tệ đến thế... Cuối cùng anh tìm được cô, rất vui mừng nhưng cũng rất đau lòng. Sau này anh nhất định chăm sóc tốt cho cô, để cô nghỉ ngơi thật tốt. Sau đó cùng chứng kiến Tư Tư lớn lên, cùng nhau già đi....
Im lặng một lúc, khi Tiêu Dịch Thành cho rằng Tô Yên Nhiên đã ngủ, tinh thần của anh cũng thả lỏng chuẩn bị ngủ, bỗng Tô Yên Nhiên lại chọc chọc ngực anh, rầu rĩ hỏi: "Tiêu Dịch Thành, có phải anh rất yêu em, không có em thì không được?"
Những lời này cô vẫn luôn muốn hỏi, nhưng ba năm trước không có can đảm hỏi anh. Bây giờ rốt cuộc cũng hỏi rồi. Đối với cô mà nói, đáp án rất quan trọng...
Dù người khác có thể sẽ nói chuyện này còn phải hỏi? Nếu người ta không thích cô có thể tìm cô nhiều năm như vậy sao? Có cần phải phải bày tỏ tình cảm nồng nàn với cô không? Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, chỉ cần anh không nói cô mãi mãi cũng không yên tâm. Bởi vì mọi người đều nhìn thấu, dù không có cô, anh cũng có rất nhiều sự lựa chọn hơn cô gấp trăm lần.
Vì yêu, nên sợ.
Tiêu Dịch Thành trước tiên sửng sốt, sau đó cười cực kỳ vui vẻ: "Không ngờ em cũng xoắn xít loại câu hỏi buồn nôn này... Yên Nhiên, sao em lại đáng yêu thế này? Ha ha ha..." Thật tốt, cô đã biết bắt đầu tin tưởng anh, có vấn đề gì cũng trực tiếp hỏi anh mà không còn đoán già đoán non nữa.
"... Này!" Cô gái nào đó thẹn quá hóa giận.
Tiêu Dịch Thành nghiêm túc nói: "Tô Yên Nhiên, em nghe kỹ cho anh! Anh yêu em, đời này anh chỉ yêu mình em, không phải em thì không được!" Nếu chấp nhận tạm bợ anh không cần khiến mình chật vật như vậy... Ba năm, tất cả mọi người ở thành phố S đều biết rõ, Tiêu dịch Thành anh chỉ yêu một mình em, thế mà em lại không biết.
Nụ cười không nén được nở rộ. Thì ra, chỉ một câu buồn nôn như thế, khiến cô khổ sở như thế lại rất đáng.
Tô Yên Nhiên vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, giọng ậm ờ nói: "Tiêu Dịch Thành... Em cũng yêu anh, rất yêu rất yêu... Mãi đến hết cuộc đời này, không thể yêu được nữa mới thôi." Em quyết định từ đây về sau em sẽ ở bên cạnh anh, nếu có cô gái nào dám giành với em, giết hết, không, tha!
Tiêu Dịch Thành không nghe rõ cô nói gì, nhưng cũng biết chắc là đáp lại lời tỏ tình của anh, kéo cô ra khỏi ngực mình một chút, vội hỏi: "Yên Nhiên em nói gì? Em lặp lại lần nữa."
"Em nói, em đói rồi! Anh mau đi nấu cơm cho em!" Tô Yên Nhiên cực kỳ hung dữ la lối.
"Ừm, nhưng anh không biết nấu ăn..." Vừa nãy cô nói thế thật sao? Hình như không phải... Có điều, sau này còn thời gian, từ từ sẽ bắt cô nói những lời anh muốn nghe. Dĩ nhiên anh tuyệt đối không dùng cách ngốc nghếch thế nữa, bất kể ra sao, anh cũng chịu không được nỗi đau mất đi cô lần nữa.
"Nhưng em đói rồi..." Tô Yên Nhiên đáng thương tội nghiệp.
"... Được rồi." Nấu cơm? Hễ nghĩ đến chữ này, Tiêu đại boss anh minh, phi thường không gì không làm được giật giật khóe miệng, đầu xuất hiện mấy vạch đen đáng ngờ. =.=
...
Nửa tiếng sau: "Tiêu Dịch Thành! Anh chắc đây là cháo?"
"Chắc là... Phải... Rồi?" Giọng điệu Tiêu đại boss cũng cực kỳ không chắc. Nhưng món này quả thật do anh đau khổ mất nửa giờ mới nấu xong, còn làm cho nhà bếp loạn xạ lên... Khụ khụ.
Tiêu Dịch Thành dè dặt đề nghị: "Hay là chúng ta đến nhà hàng ăn đi?"
Đừng giận đừng giận đừng giận...
"Thôi, em với anh vẫn nên đến nhà hàng ăn." Bỗng Tô Yên Nhiên thấy bất lực.
Tiêu Dịch Thành vui đến mặt mày hớn hở như trẻ con: "Được được, anh gọi An quản gia đến đón chúng ta, nhân tiện bảo ông ấy đặt vé máy bay sáng sớm mai về nước..."
Khụ khụ, cái này có tính là trong họa được phúc không?
Còn những việc khác? Ừm, tạm thời không còn quan trọng, tất cả vấn đề đều đã được giải quyết.
Chỉ cần họ ở bên nhau lần nữa, thì không còn bất cứ người nào hay điều gì có thể chia cắt được một đôi yêu nhau sâu sắc như họ.
Yêu, là cách duy nhất để cứu chuộc lại tâm hồn của đối phương.
--- Hoàn ---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...