Cuộc sống ở tiểu viện rất yên bình và thư thái. Mỗi ngày trò chuyện cùng Thẩm Duyệt, tự nấu cơm, đọc sách giải trí, lúc trời nhá nhem tối đi loanh quanh gần đó xem như tản bộ, cô tin Tiêu Dịch Thành tuyệt đối không tìm thấy chỗ này. Dần dần, Tô Yên Nhiên cũng chẳng muốn nghĩ tới những chuyện phiền lòng, hoàn toàn nuôi mình như một loại động vật nào đó, ăn rồi ngủ, ngủ xong lại ăn.
Mười ngày sau, có người tới. Nói là Vệ Minh Dữ phái tới, muốn đưa cô và Thẩm Duyệt đến một nơi tốt hơn, tiện chăm sóc hơn.
Đoán chừng nghị lực tìm cô của Tiêu Dịch Thành đã cạn, tuyên bố an toàn.
Từ sau khi cha của Vệ Minh Dữ mất, Thẩm Duyệt chưa từng rời khỏi viện này, lần này cũng không ngoại lệ, khăng khăng không chịu đi.
“Nếu cô không đi, con cũng không đi, con ở lại với cô.” Tô Yên Nhiên nói phải đạo.
Thẩm Duyệt thành khẩn kéo tay cô nói: “Ngốc quá, con còn trẻ như vậy, suốt ngày sống chung với cô sẽ chán. Hơn nữa, cơ thể con càng lúc càng nặng, cần phải có người bên cạnh, một bà lão như cô không thể chăm sóc con còn liên lụy con, cô lại không thích có người lạ ở đây... Con vẫn nên chấp nhận sự sắp đặt của A Minh đi! Sau này sinh đứa bé rồi trở lại thăm cô là được.”
Tô Yên Nhiên suy nghĩ một lúc, chỉ có thể đồng ý. Dự định cứ nghe lời cô chấp nhận sự sắp xếp của Vệ Minh Dữ trước, sau đó tìm cơ hội rời khỏi thành phố S, sau này có cơ hội sẽ về thăm Thẩm Duyệt. Còn về người đó... Chắc anh cũng không lạ gì cách tiếp cận của cô. Xưa nay anh cũng không kiên nhẫn gì, chắc chắn sẽ cho rằng cô lại đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh thôi.
Hoặc giả, lần này cô thuận lợi trốn thoát, vốn là anh ngầm đồng ý... Chỉ không biết mục đích của anh là gì? Anh đang trả thù? Nhưng bất luận thế nào, cô cũng không thích cảm giác bị trúng kế...
Vả lại, bản thân cô vì trả thù mà gài bẫy anh, cũng không có tư cách và lập trường để nói như vậy.
Thì ra cảm giác bị rắp tâm lừa gạt lại khó chịu đến thế.
Người được Vệ Minh Dữ phái tới đưa Tô Yên Nhiên tới một biệt thự ở ngoại ô phía bắc thành phố S. Nghe nói là một trong những bất động sản của Vệ đại thiếu gia, ngoại trừ trang trí lộng lẫy, trong biệt thự từ người giúp việc đến bảo mẫu đều có, nhưng có ai có thể giải thích cho cô, tại sao cả đám bọn họ đều khiêm tốn lễ phép nói với cô: “Chào thiếu phu nhân” không?! (#‵′) 凸
Sau bữa chiều, Tô Yên Nhiên bưng một ly sữa ngồi trong phòng khách xem tivi, tóm lấy Vương quản gia: “Cảm phiền ông nói tôi biết, tôi là thiếu phu nhân của ai hả?” Lúc nào thì cô biến thành “thiếu phu nhân” của ai đó vậy? Dù cô đã làm mẹ nhưng vẫn chưa kết hôn có được không?
Vương quản gia ấp úng: “Việc này... Việc này, tôi cũng không biết! Tôi chỉ làm theo lệnh...”
Khóe miệng Tô Yên Nhiên giật giật, vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, hỏi tiếp: “Ồ..., xin hỏi theo lệnh ai?”
Một giọng nói bất ngờ vang lên gia nhập cuộc đối thoại của bọn họ: “Đương nhiên là theo lệnh tôi, chủ nhân của cái nhà này rồi~... Yên Nhiên bé nhỏ, hai tuần không gặp, sắc mặt em có vẻ không tốt lắm? Có phải vì quá nhớ tôi không! A... ha ha ha ha a...” Ở cửa chính phòng khách, người đang đứng đích thị là tên hoa hoa công tử họ Vệ.
Tô Yên Nhiên ngồi trên ghế sô pha bình tĩnh quay lại giả vờ đang chú ý tới nội dung đang chiếu trên TV, im lặng vỗ trán: Tại sao tên này đi tới đâu cũng điên cuồng tự kỷ được thế này?
Xua tay bảo đám người hầu lui ra, Vệ Minh Dữ thong thả bước đến ngồi lên sô pha cạnh Tô Yên Nhiên, tự nhiên nói: “Sao hả, cái nhà này em thích không?”
Tô Yên Nhiên lạnh lùng liếc anh: “Ừm, cũng được, tôi đâu còn lựa chọn khác, dù sao tôi cũng không ở đây lâu.”
Dù lần trước anh ta “bắt cóc” cô để cô gặp được cô của cô, nhưng cô vẫn không có chút thiện cảm với anh.
“Ai nói không ở lâu? Phải ở đến khi em sinh con xong... Ừm, sau này nếu em muốn ở, tôi cũng không phản đối.” Vệ Minh Dữ cười tít mắt nói, khẽ chớp chớp mắt... Như thường lệ, phóng điện.
Đôi mày thanh tú của Tô Yên Nhiên nhíu lại. Thằng cha cợt nhả này, để chứng tỏ sức hấp dẫn không gì sánh bằng của mình, đến cả phụ nữ mang thai cũng không tha? Trong lòng hơi phản cảm, liền nói thẳng: “Không biết có phải tôi suy nghĩ nhiều không, tôi cảm thấy lời của Vệ tiên sinh cực kỳ khiến người ta hiểu lầm.”
“Ồ...? Hiểu lầm gì vậy, rõ ràng là tôi cũng như ý mà em đang nghĩ đấy thôi ~!” Vệ Minh Dữ vẫn giở giọng điệu thờ ơ như cũ, khiến người ta rất khó tin mức độ chân thật trong lời nói của anh ta.
Ngay sau đó, Vệ Minh Dữ vốn ngồi cách cô nửa mét đột nhiên tiến đến sát người Tô Yên Nhiên, dùng ánh mắt đánh giá cô, chậc chậc thở dài: “Haiz, Yên Nhiên em đúng là càng nhìn càng thấy đẹp! Ai cũng nói phụ nữ lúc mang thai là xấu nhất, em vẫn không thay đổi chút nào ngược lại còn có kiểu phong tình khác nha? Đây có được tính là tôi đang Kim ốc tàng kiều không? Ôi Ôi Ôi...” Một đôi mắt phóng điện đào hoa chớp cũng không chớp, nhìn chằm chằm vào mắt Tô yên Nhiên, một tay mò lên muốn sờ vào mái tóc rối tung của cô...
Lúc nãy còn nói sắc mặt cô không được tốt vì nhớ anh ta, bây giờ lại rêu rao rằng anh ta đang “Kim ốc tàng kiều” -- trêu ghẹo trắng trợn, trêu ghẹo trắng trợn nha!
“A a a a a -- nhẹ chút nhẹ chút!” Tiếng hét bi thương của Vệ Minh Dữ vang lên, anh thấy cánh tay mình sắp bị bẻ gãy... Tình huống gì đây? Chẳng qua anh chỉ định sờ tóc cô một cái, tại sao hai tay lại bị vặn ra sau lưng? Cô gái này, bản lĩnh gì vậy?! Biết cô không đơn giản, lại không ngờ cô không đơn giản thế này, bụng to như vậy mà vẫn thừa sức khống chế một người đàn ông cao to hơn cô!
Vệ Minh Dữ không chút nghi ngờ ngày đó trong pháo đài, nếu cô muốn có lẽ thật sự có thể tự mình bỏ trốn!
“Cả người tôi không chấp nhận bất kỳ trêu ghẹo nào từ lời nói đến hành động, sau này nhớ kỹ, cách, xa, tôi, ra!” Tô Yên Nhiên lạnh lùng nói xong sau đó buông tay đang khống chế Vệ Minh Dữ ra.
Thật ra chẳng qua cô thừa dịp Vệ Minh Dữ lơ là mượn kỹ thuật để khống chế anh ta nhất thời thôi, sức lực và cơ thể cô hiện giờ không cho phép cô vận động mạnh, có điều phô bày bản lĩnh như vậy chắc cũng đủ đạt được mục đích cảnh cáo rồi.
“Được được được! Là tôi không tốt... Tôi xin lỗi!” Thật ra nếu có cách tốt hơn tiếp cận em tôi đã không dùng cách tán gái tầm thường này rồi? Biết trước em không thích cách này, em là một cô gái đặc biệt như thế...
Tô Yên Nhiên khẽ hừ một tiếng, đứng dậy từ từ đi lên lầu, Vệ Minh Dữ lập tức bước đến ân cần: “Tôi đỡ em!”
“Tôi đã nói không muốn anh tới gần tôi. Tôi và anh hình như không thân lắm!” Đối với người mà cô không thích, ngay cả nói chuyện Tô Yên Nhiên cũng không muốn. Vốn có nhiều chuyện muốn hỏi anh ta, bây giờ cảm thấy không hỏi cũng được! Cô tự nhận mình đủ hiểu Tiêu Dịch Thành, không biết lời nói của anh ta (Vệ Minh Dữ) có mấy phần đáng tin, lại không biết có mấy phần thật giả.
Vệ Minh Dữ vội nói: “Lần này thật sự tôi không có ý đùa giỡn! Tôi chỉ sợ cơ thể em... Nếu lỡ như có chuyện gì, tôi cũng không thể ăn nói với... Tiêu Dịch Thành!” Nhắc tới Tiêu Dịch Thành kỳ thật là muốn thăm dò phản ứng của Tô Yên Nhiên.
“Anh không nhìn ra sao? Tôi ghét anh!” Có lẽ vì anh ta và Tiêu Dịch Thành dù vẻ ngoài khác nhau nhưng bên trong lại có nhiều điểm giống nhau, Tiêu Dịch Thành ngụy trang bằng mặt nạ hòa nhã, giả nhân giả nghĩa, còn Vệ Minh Dữ lại dùng vẻ đa tình, phong lưu giả dối để che dấu cảm giác thật của mình, khó trách bọn họ có thể trở thành bạn tốt.
“Em nhìn không ra sao? Anh thích em!” Vệ Minh Dữ trả lời theo phản xạ, vẻ mặt cười đùa, thờ ơ bất cần đời trước giờ cũng biến mất, khuôn mặt anh tuấn, lãnh khốc vô cùng nghiêm túc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...