Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu

Tác giả: Thiên Hạ Thiên

Editor: Red9

Sau khi Hà Tất quay trở về ký túc xá, đầu tiên là cởi chiếc áo thun bị bẩn ra, là con trai với nhau nên không cần phải cố kỵ chuyện gì.

Tiện tay ném chiếc áo bẩn lên ghế, Hà Tất để trần nửa người mở tủ ra tìm chiếc áo khác thay thế, lại không biết rằng Mục Khải An ở bên cạnh nhìn anh để trần mà ngơ ngác không nói một lời.

Hà Tất dáng người cao lớn, khác biệt với Mục Khải An chính là màu da trắng nõn và màu da đồng cổ, vô luận là cơ ngực, cơ tay hay bất kỳ một đặc điểm nào trên cơ thể đều có 1 độ cong rõ ràng khiến cho người ta phải chú ý, cũng không phải là loại hình đặc biệt cường tráng, thậm chí có phần khá thon và chắc nịch, nhưng tuyệt đối là ẩn chứa rất nhiều lực lượng, nhất là còn đang ở độ tuổi 18 thanh xuân này.

Hà Tất căn bản không chú ý tới Mục Khải An đang trố mắt nhìn, càng đừng nói đến phát hiện sự hoảng loạn chợt lóe trong mắt của cậu ta, không biết từ lúc nào khi anh mở cửa tủ, Mục Khải An đã đi đến đằng sau anh, rồi sau đó căn bản không cho Hà Tất thời gian phản ứng, cầm lấy áo bị bẩn của anh đi đến nhà vệ sinh ở gần ban công.

Nói là bệnh nhân tâm thần có vấn đề thì cũng hơi bị khoa trương, thế nhưng dáng đi của cậu ta lại cứng nhắc, dường như có chút vấn đề, lại như đang che giấu cảm xúc gì đó.

"Mục Khải An cậu làm gì vậy?" Hà Tất đen mặt lên tiếng, thậm chí thanh âm còn lớn hơn ngày thường nhiều lần. Người đang đi đến ban công nghe vậy dừng lại một chút lại đi, cũng không có ý dừng hẳn.

Hà Tất nhíu mày, người này vẫn luôn nhìn anh không vừa mắt, đến cả lời nói cũng lười thốt ra, đột nhiên, lấy quần áo của anh ra ngoài đó làm gì? Nếu thích gây sự thì đánh một trận không hay hơn sao?

Hà Tất lập tức để trần đi ra ngoài, ra khỏi cửa đã phát hiện Mục Khải An cầm lấy áo của anh nhúng xuống nước ở trong bồn rửa.

"Cậu đang làm cái gì vậy?" mày Hà Tất nhảy dựng.

"Nhìn không rõ sao?" Mục Khải An vừa mở van nước vừa cầm lấy bột giặt ở bên cạnh đổ xuống, làm như không chú ý, "Giặt quần áo cho cậu chứ sao."

Giọng nói vừa rồi của Hà Tất rõ ràng là đang trong tư thế chuẩn bị đánh nhau, nhưng Mục Khải An lại là một bộ dáng "Chẳng có gì quan trọng", Cách nói chuyện đều mang ý tứ " cậu muốn làm lớn cái quái gì", Hà Tất có chút mộng bức.

Lớn đến từng tuổi này rồi, trừ ba của anh ra thì không còn người con trai nào giặt quần áo cho anh nữa, thế nhưng quan trọng là mối quan hệ hiện tại của hai bọn họ không thân thiết đến mức có thể giặt quần áo cho nhau. Còn nữa, mặc dù là cậu ta làm bẩn, lấy quan hệ có chút nặng nề của cả hai để nói thì không đến nỗi phải làm như vậy.

Hơn nữa cả điệu bộ và lời nói đều có phần cứng nhắc của cậu, Hà Tất như nhìn ra được cậu ta bày ra bộ dáng "Mình thật là đáng thương", khóe miệng khẽ nhấp.


Hà Tất chẳng biết nói sao nhìn người trước mặt, nhưng thấy cậu ta quấy đống bột xa phòng trong chậu ra hình ra dạng, chỉ là trong mắt Hà Tất thì cậu ta đảo qua đảo lại cũng đến 3,4 lần, giặt một chậu như thế này là đủ rồi, hoả khí sắp bốc hơi vừa rồi hiện tại giảm đi mấy phần.

"Vừa rồi tôi cũng nói là không sao, cứ để đấy cho tôi đi." Nhìn cái tư thế này có chắc là được không đấy?

Không ngờ tay Hà Tất còn không kịp đụng tới quần áo đã bị Mục Khải An đẩy về, "Quần áo cũng do tôi làm bẩn nên cứ để tôi giặt." Mục Khải An cố chấp nói. Thậm chí nói xong còn quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Hà Tất, bày ra bụng dáng "thật là phiền", nhưng Hà Tất như nhìn ra một bộ dáng khác, giống như biểu hiện bên ngoài của cậu ta lúc này có chút...... Đáng thương?

Hà Tất: "......" Dường như hoả khí của Hà Tất lại giảm đi hai phần.

"Vậy cảm ơn cậu." Ngập ngưng 2s Hà Tất lên tiếng.

Tuy rằng không thể hiểu được thái độ khắc nghiệt này, nhưng rốt cuộc thì người ta cũng đã giặt quần áo cho mình, Hà Tất cảm thấy không cần thiết gây chuyện, hơi xấu hổ đứng ở phía sau Mục Khải An nhìn cậu ta xoa xoa nắn nắn.

Trên bồn rửa mặt có một tấm gương, Hà Tất đứng ở phía sau Mục Khải An có thể nhìn rõ ràng được gương mặt của cậu ta lúc này. Cậu mặc một chiếc quần đùi, áo màu đỏ ngắn tay càng làm nổi lên làn da trắng nõn của cậu. Ánh nắng ban trưa thật chói chang, màu tóc nâu của Mục Khải An cũng trở nên dị thường sáng lóa, theo từng động tác của cậu mà khẽ lay động, có chút cuốn, vừa cuốn hút lại vừa đẹp đẽ, rất xứng đôi với gương mặt này.

Hiện ra ở trước mắt của Hà Tất, cùng với chiếc khuyên tai màu đen lấp lánh dưới ánh mặt trời, nếu không tính đến cái tính cách gây đau trứng của cậu ta, thì đây chính là con người thanh thuần và sạch sẽ nhất trên đời, Hà Tất trong nháy mắt có phần hoảng hốt.

Thế nhưng cũng có chút buồn bực, nhìn cậu ta mỗi ngày đều cẩn thận chỉnh trang cách ăn mặc, đeo khuyên tai, giả bộ như mình chẳng khác đại minh tinh là bao, sống cùng bọn hán tử như anh thì rất không phù hợp, nhưng cậu ta đúng thực sự là đã ở trong ký túc, tự sinh hoạt ở đây, hơn nữa còn rất nghiêm túc giặt quần áo cho anh, Hà Tất vừa cảm thấy không ổn vừa nói không nên lời.

Hình ảnh trước mắt này khiến Hà Tất vơi bớt bao phần buồn bực, vì thế cũng không giữ ánh mắt thâm trầm và mất tự nhiên khi nhìn người này, nhìn người nọ thậm chí tai còn hơi đỏ, hai tay giặt quần áo còn hơi mất khống chế.

Cho đến khi Mục Khải An quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Hà Tất, "Cậu cảm thấy tôi giặt không sạch à?"

"Không." Hà Tất phản xạ có điều kiện trả lời, xong mới cảm thấy tình cảnh này có chút quỷ dị, không phải vì muốn biểu lộ chút hối lỗi mà mới giặt quần áo cho hay sao, sao đột nhiên lại có cảm giác như cậu ta muốn nói "Tôi giặt quần áo cho cậu mà còn không biết ân nghĩa hay sao"? Đầu óc người này chắc có vấn đề thật sự?

Không ngờ Mục Khải An không đợi anh trả lời đã lập tức xụ mặt, "Cho dù tôi giặt không sạch thì cậu cũng không cần phải đứng ở đây nhìn như vậy, nếu làm hỏng thì để tôi đền cho cậu là được." Cũng do anh nhìn tóc tai của cậu ta đến quên mất.

Hà Tất lại lập tức trứng đau, cảm thấy người này có khác chi một con nhím, cả người đều là gai nhọn, rõ ràng hình ảnh thanh tịnh yên bình vừa rồi đẹp biết bao nhiêu, quay đầu một phát người cậu ta như thủng hai lỗ.


"Ok" Hà Tất bất đắc dĩ buông tay, "Tôi chỉ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không ngờ cậu cũng sẽ giặt quần áo......." Tự nhiên không tìm được từ thích hợp.

Mặc kệ là trên người của Mục Khải An có bao nhiêu hàng hiệu đắt tiền, thậm chí ngay cả da thịt cậu ta cũng trắng đến kỳ lạ, rõ ràng đây là một đại gia được nuông chiều từ bé. Vì thế ở trong mắt Hà Tất, Mục Khải An tự nhiên chính là "Đại sao nhà có tiền, sống trong nhung lụa, cơm tự đưa tận mồm, được nuông chiều từ bé,......", trách không được anh phải kinh ngạc như vậy.

Kết quả Mục Khải An vừa nghe mặt liền càng đen, "Cậu cho rằng tôi là thiểu năng trí tuệ sao? Ngay cả quần áo bẩn cũng không biết giặt." Cho dù không giặt thì cũng phải giặt.

Hà Tất: "......"

Cậu dĩ nhiên không phải thiếu năng trí tuệ, cậu chính là con nhím, hơn nữa đống gai trên người cậu lúc nào cũng nhắm vào tôi, bắt lấy được cơ hội nào thì liền thừa thế bắn đống gai đó ra.

"Vậy cậu cứ từ từ mà giặt." Hầu hạ không dậy nổi, Hà Tất nói xong xoay người vào ký túc xá, ngủ trưa thôi.

Cho dù là từng có "Giặt quần áo chi giao", hai người vẫn duy trì quan hệ người đầu giường người cuối giường, không có chuyện gì thì không phản ứng lại. Thậm chí buổi tối tan học trở về, người ta còn mang quần áo gọn gàng đặt ở trên bàn của anh, Hà Tất cũng không phản ứng.

Hà Tất tự nhiên cũng không biết, đêm đó, đám cẩu FA ở trên mạng lại một lần nữa nổ tung sau hai ngày yên lặng, bởi vì lâu chủ đã trở lại.

Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]8:

"Tuyệt vọng, hôm nay thật không xong, giờ chỉ muốn tìm một cái hố để chôn mình xuống ( Biểu cảm sống không còn gì để luyến tiếc)"

Lầu 1: Lâu chủ đừng như vậy, mau nói ra để mọi người vui vẻ nào

Lầu 2: Lâu chủ biến mất hai ngày nay có phải đã bị cạy Cúc Hoa hay không...

Lầu 3: Cúc hoa nở rồi?


Lầu 4: Cúc hoa tàn rồi, lệ rơi đất thương...... Không tự chủ được phải cất tiếng hát lên

Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]8:

"Lúc giữa trưa vừa ăn xong, đang chuẩn bị rời đi, tôi có bưng đĩa ăn ở cạnh bàn của anh ta, không ngờ anh ta ở phía sau đột nhiên đứng lên làm tôi giật mình, tôi hoảng hốt quá cứ vậy trượt chân."

"Kết quả là được anh ta đỡ lấy, Cái loại tư thế này đặc biệt ẻo, quả thực muốn chết đi luôn rồi (sống không còn gì luyến tiếc)"

Lầu 1: Thật đáng mừng.

Lầu 1: Nhưng mà lúc lâu chủ nhào vào ngực người ta thì có đổi nơi để nhào không? Nhỡ đâu lại ngã ở nhà ăn thì thật thảm, hơn nữa phương thức này thật là tục quá đi, ngay cả phim thần tượng Mary Sue thời nay cũng không khoa trương đến như vậy.

Lầu 2: Lâu chủ khẳng định cố ý.

Lầu 3: Ha ha ha Hình ảnh này khẳng định là rất đẹp.

Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]8:

"Thật sự thảm không nỡ nhìn, thảm hơn nữa là đồ ăn trên đĩa của tôi đều văng lên quần áo của anh ta, sống không còn gì luyến tiếc, căn bản không dám nhìn mặt anh ta nữa."

"Anh ta không trách tôi cũng không nóng giận, nhưng tôi hoàn toàn không muốn nhớ lại vẻ mặt lúc đấy của anh ta."

Lầu 1: Ha ha ha ha ha ha Thật đau lòng!

Lầu 2: Ha ha ha Hình ảnh vẫn rất đẹp.

Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]8:

"Mất mặt quá rồi, cho nên tôi quyết định giúp anh ta giặt quần áo, để vớt vát một chút hình tượng."

"Nhưng tôi cũng nói với mấy người rồi, tôi không thể nào nhìn thẳng mặt của anh ta, chỉ cần nghĩ đến chuyện anh ta vẫn đang yêu thầm tôi thì tôi không dám biểu cảm bình thường trước mặt anh ta nữa, tôi còn không thể khống chế nổi bản thân muốn dỗi người ta, chỉ lúc tỏ ra hờn dỗi mới dám nhìn thẳng mặt người ta, cho nên......"

"Lúc tôi giặt quần áo cho anh ta, thân trên anh ta để trần đứng ở đằng sau tôi, tôi có thể cảm nhận được tầm mắt của anh ta đang đặt lên mình, không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, tôi căng thẳng đến mức cả tay cũng cứng nhắc, sợ anh ta đột nhiên mở miệng nói cái gì."


"Vì thế tôi liền tìm đường chết hờn dỗi với anh ta, không biết anh ta có tức giận hay không, một lần nữa cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc."

Lầu 1: Biệt nữu thụ, chính là cậu đấy.

Lầu 2: Làm ra vẻ thụ, nếu như anh ta yêu thầm cậu thì cậu còn sợ cái gì?

Lầu 3: Ầy, lúc tôi mới bắt đầu quen chồng mình, cũng giống như là lâu chủ vậy, vừa thấy hắn đã lúng túng không biết nói năng gì.

Lâu 4: Hai người đây là đôi bên cùng yêu thầm, lâu chủ chủ động một chút không được sao? Chúng tôi nhìn thôi cũng sốt ruột.

Lầu 5: Kỳ thật, lâu chủ là học sinh trung học giả mạo sinh viên có đúng không, đã như vậy còn làm ra vẻ biệt nữu làm gì.

Lầu 6: Hẳn là học sinh tiểu học ha ha, như vậy thật là ấu trĩ đó có biết không?

......

"Học sinh tiểu học", "Ấu trĩ", "Biệt nữu", "Làm ra vẻ", "Giả", "Khẩu thị tâm phi"......

"Cái quỷ gì vậy!" Mục Khải An ném di động sang một bên, không biết nói gì trở người, quyết định không thèm nói lý với đám người ăn dưa ở trên mạng nữa.

Cậu kỳ thật cũng rất tuyệt vọng, từ nhỏ đến lớn cậu phát hiện ra có người yêu thầm mình ở trong trường cũng đến 2 lần, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên gặp tình huống như vậy. Đối với việc được Hà Tất yêu thầm, cậu hoàn toàn không thể làm lơ mà còn đặc biệt chú ý rất nhiều, thậm chí còn khiến chuyện này nên nghiêm trọng.

Mục Khải An thậm chí thời thời khắc khắc lo lắng Hà Tất sẽ đột nhiên thổ lộ, bởi vì cậu hiện tại không biết sẽ phải trả lời như thế nào, anh cùng với bất kỳ ai từng yêu thầm cậu trước đó đều rất khác biệt.

Đầu óc Mục Khải An trước sau như một đều là hình ảnh của người đó, trước khi mơ mơ màng màng ngủ là cứ nghĩ ngợi, hôm nay giặt quần áo hộ mà còn không biết nói tiếng cảm ơn, không phải nên rất tức giận hay sao.

Hoàn chương 3

Tác giả có lời muốn nói: 3 chương rồi, lời văn của tôi đều rất phổ thông để xây dựng nó, sẽ không có nhiều tình tiết cẩu huyết hay khó tiếp nhận O(∩_∩)O

Ngay từ đầu thụ đã vô cùng tin tưởng rằng công đang yêu thầm mình, nguyên văn của truyện cũng là như vậy, văn án cũng là như vậy, cho nên giai đoạn này sẽ rất tự tin và lún sâu, mọi người không tiếp nhận được thì tôi cũng không còn cách nào khác T^T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui