Thẩm Trác Phàm vừa xử lý xong phân mèo thì thấy Lâm Đống Lương đã chờ ở ngoài cửa từ lúc nào. Quốc vụ khanh đại nhân tươi cười ôn hòa ngả mũ hành lễ:
“Buổi sáng tốt lành.”
Thẩm Trác Phàm thở dài:
“Ngươi đều sắp thành khách quen nơi này… Có cần ta đưa ngươi một cái thẻ hội viên không? Khách quen thanh toán 1000 thì được giảm nửa giá.”
Lâm Đống Lương bị đẩy mạnh tiêu thụ đầy mặt 囧囧, Thẩm Trác Phàm đeo lên một nụ cười xấu xa, nghiêng người cho y vào cửa.
Quan hệ hai người dù sao cũng là quen đến không thể quen hơn, ý đồ Lâm Đống Lương đến đây, Thẩm Trác Phàm cơ bản đều có thể đoán được một hai. Hắn nghe xong thỉnh cầu từ đối phương, cũng chưa nói gì nhiều, chỉ nấu một ấm trà đặt lên bàn.
“Muốn uống một chút sao?” – Thẩm Trác Phàm đổ ra một ly, đẩy đến trước mặt Lâm Đống Lương –“Là trà mới vừa đưa ra thị trường tháng này, hương vị cũng không tệ lắm.”
Lâm Đống Lương uống một ngụm, gật đầu nói:
“Đích xác không sai.”
Thẩm Trác Phàm cười cười, hắn nâng má, có chút thất thần:
“Học trưởng, ngươi vẫn không hề thay đổi. Nghĩ đến kế hoạch gì đều sẽ nói rõ ràng ra, tinh vi như một cái máy vậy.”
Lâm Đống Lương xấu hổ khụ khụ:
“Ta cuối cùng vẫn cảm giác là, nói ra mới có thể có đường sống mà chọn, kết quả cũng cần gánh vác mạo hiểm. Làm hay không là tùy vào ngươi…”
Thẩm Trác Phàm không nói gì, ánh mắt hắn xuyên qua sương mù ngoài cửa sổ, tựa hồ thấy được hồi ức xa xăm.
“Ta và học trưởng chung quy vẫn không thể giống nhau được a.” – Thẩm Trác Phàm lẳn lặng nói – “Ta đã thay đổi rất nhiều.”
Lâm Đống Lương ôn hòa nhìn hắn.
Thẩm Trác Phàm vươn tay nhẹ nhàng che ngực:
“Ta không có trái tim kiên cường như ngươi.”
Tristana mới sáng sớm liền thức dậy xử lý mấy thảm cỏ khiến nàng đau đầu kia. Kết quả vừa sửa lại một khối xong, phi cơ chuyên dụng của quốc vụ khanh đại nhân liền không hề chào hỏi mà hạ xuống.
Tristana: “…”
Trên tóc Lâm Đống Lương còn đọng sương sớm, biểu tình có chút xin lỗi chào hỏi:
“Hi…”
Mặt Tristana dữ tợn đáng sợ:
“Nếu không phải tin gấp như kiểu bệ hạ sắp đi bán muối ta nhất định khiến Chu Hoàn mổ trọc cái đuôi Nguyên Bảo!”
Lâm Đống Lương: “…”
Làm nữ tướng quân Dẫn đường duy nhất trong cao tầng đế quốc, Tristana tuy rằng tính cách rất hán tử, nhưng cuộc sống sinh hoạt lại có một trái tim *** phụ…
Ai cũng không thể tưởng tượng được một người lúc cãi nhau sẽ toàn mắng thô tục, nói không được ba câu liền mở tuyến hạm lên pháo đài, trong mắt nàng chỉ cần là người liền sẽ có vô số thứ để nàng phun tào…
“Không cần tùy tiện tin Vũ trụ 818.” – Tristana đem Apple Pie đã nướng tốt thật cẩn thận lấy ra lò nướng – “Làm chính khách mà còn tin mấy cái này.”
Lâm Đống Lương vờ như không có việc gì đóng lại web bát quái, nhìn về phía cái bánh táo nướng tạo hình vô cùng thê thảm trên bàn…
“Ta làm hình ngôi sao, mặt trăng, tiểu điểu, miêu miêu.” – Tristana giới thiệu từng cái, chống nạnh khí phách nói – “Ta cho ngươi phép ngươi dùng ba phút để ca ngợi ta một chút, sau đó mới có thể ăn.”
Một nửa thảm cỏ trong hoa viên đều loạn thất bát tao, phía trên còn có phi cơ của quốc vụ khanh đại nhân, mà nửa kia để trồng tulip, sắc vàng cùng phấn hồng xen lẫn hàm súc lại xinh đẹp.
Lâm Đống Lương ăn mấy miếng bánh táo dính hồ, nhưng không hề có một câu oán giận, ăn xong một cái lại lấy tiếp một cái, ngay cả Tristana đều có chút nhìn không được.
“Được rồi… ta biết trình độ của mình, ngươi không cần nể mặt như vậy a.” – Nàng ngượng ngùng nói.
Lâm Đống Lương cười cười:
“Kỳ thật rất ngon, thiệt đó nga.”
Tristana làm một cái mặt quỷ:
“Giả nhân giả nghĩa…”
Lâm Đống Lương không có phủ nhận:
“Ta vẫn luôn là như vậy.” – Y ăn sạch miếng bánh cuối cùng – “Đã quen rồi.”
“Nhưng ngươi như vậy…” – Tristana không được tự nhiên hình dung – “…Cũng không làm người ta thích.”
Lâm Đống Lương nhíu mày:
“Chính khách đều là người làm người khác chán ghét, ta cũng không phải vì để người khác thích mới đi làm tội nhân.”
Tristana:
“Không sai, ngươi luôn có kế hoạch chu mật, bao gồm kết quả cuối cùng. Nhìn như là cho người khác quyền lựa chọn, kỳ thật ngươi đều dựa vào tính cách người ta để tính toán sẵn trong đó… tựa như Thẩm sáu năm trước, xúc động, kiêu ngạo, có gan phụng hiến.”
Nữ tướng quân thở dài:
“Ngươi thực ôn nhu.” – Nàng vươn tay điểm điểm ngực Lâm Đống Lương – “Nhưng nơi này lại quá cứng rắn.”
Lâm Đống Lương trầm mặc, qua hồi lâu, y mới chậm rãi nói:
“Một chính quyền mới tập trung hoàn chỉnh sinh ra, cần hy sinh vô số, dù là người, hay là tình cảm.”
Tristana nhịn không được hỏi:
“Như vậy… ngươi sẽ hy sinh Scart sao?”
Thần hi (nắng sớm) nhu hòa chiếu lên trắc mặt Lâm Đống Lương:
“Sẽ không.”
Y nhìn Tristana, lộ ra một nụ cười vừa ôn nhu vừa đau thương.
“Ta sẽ hy sinh chính mình.”
“Kế hoạch của quốc vụ khanh đại nhân?”
Tần Vân kinh ngạc không thôi, họ đưa Maggie và Alice trở về đại bản doanh tinh đạo – Mã Kê Kê, tính toán nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen mới lại đi ETA tinh.
Mặc Xá Lý cả ngày ngâm mình ở kho vũ khí dưới đáy hạm, Tần Vân tự nhiên cũng cả ngày hầu hạ bên người hoàng đế, hai người nói tới nói lui liền nói đến bát quái của Thẩm cùng Công tước Garcia.
“Chính khách đều là một đám ý chí sắt đá khốn kiếp.” – Mặc Xá Lý lạnh lùng nói – “Đừng nghĩ Lâm Đống Lương rất ôn nhu, đó chỉ là ngụy trang thôi.”
Tần Vân đánh bạo nói đùa:
“Ý của ngươi là… ngươi cũng ý chí sắt đá?”
Mặc Xá Lý một bộ “Đứa ngốc mà manh động cái gì” tà tà liếc hắn:
“Ta đối với ngươi còn chưa đủ ôn nhu?”
Tần Vân xấu hổ sờ sờ mũi, không có tiếp lời.
Mặc Xá Lý ném cho Dẫn đường nhà mình cây cung y chọn sẵn:
“Tạo dựng chính quyền mới không thể tránh khỏi cuối cùng sẽ có hy sinh, ngay cả ta cũng không có khả năng may mắn thoát khỏi.” – Y bình tĩnh nhìn về phía Tần Vân – “Đây chính là lý do vì cái gì Lâm Đống Lương và Scart yêu nhau lâu như vậy vẫn chưa hoàn thành dấu hiệu cuối cùng… Bởi vì quá yêu, thậm chí nguyện ý khắc chế thiên tính của Lính gác và Dẫn đường, chỉ vì nếu có ngày một người không thể không hy sinh, người kia vẫn còn có hy vọng an toàn sống sót.”
Sắc mặt Tần Vân hơi có chút khó coi:
“Hậu quả này… thật sự rất trầm trọng.”
Mặc Xá Lý khinh thường bĩu môi:
“Ta thấy chính là Scart rất sủng Lâm Đống Lương, lão bà không thể chiều chuộng như vậy, nên thao thì phải thao.”
Tần Vân: “…”
Bởi vì có Maggie cung cấp không thiếu tin tức về ETA tinh, nghĩa là nàng cùng Alice gần như triệt để thoát ly Olympus, đối với chuyện này, Trần Kiêu so với đương sự còn nhiệt tâm hơn.
“Chuyện sau này các ngươi tính toán đến đâu rồi?” – Gã ôm cánh tay nháy mắt ra dấu với Mặc Xá Lý – “Có kế hoạch gì hay không?”
Vết thương trên eo Maggie cơ bản đã lành, nàng chọn một cây ngân tiên từ trong kho vũ khí, nhìn thì rất nhỏ, kỳ thật lại nặng đến hai tay Tần Vân cũng nâng không được nó.
“Chúng ta còn chưa nghĩ xong.” – Alice thành thực nói, cô nhóc có chút mê mang – “Đây coi như là phản quốc sao?”
Mặc Xá Lý cười lạnh:
“Olympus tự xưng liên minh, đế quốc không hề thừa nhận, làm gì có chuyện phản quốc mà nói.”
Maggie im lặng, nàng rõ ràng nhìn ra, đối phương có địa vị cao nhất trong đám người kia, thái độ vẫn là không kiêu ngạo không siểm nịnh:
“Vậy ngươi cảm giác chúng ta nên đi đâu?”
Ánh mắt Mặc Xá Lý phiêu về phía nàng, trong đó mang theo tán thưởng không che giấu:
“Đi đế đô, nơi đó càng thích hợp cho các ngươi.”
“Nhưng ta nghe nói…” – Maggie nghiền ngẫm cười – “Hoàng đế không củng cố được chính quyền, thi hành tân chính quyền dân chủ cũng gặp trở ngại tầng tầng, huống chi Olympus có quyết định trở về hay không vẫn là một ẩn số.”
Tần Vân nhíu mày:
“Ngươi không tin đế quốc?”
“Ta chỉ là càng tin tưởng những gì ta thấy.” – Maggie chỉ chỉ hai mắt mình.
Nàng cung kính khom lưng hành lễ với Mặc Xá Lý:
“Bệ hạ, chúng ta ở tại đế quốc, chờ ngài khải hoàn.”
======================
A/N: Chuyện của Lâm Đống Lương và Scart chính là minh chứng cho cái gọi là: Thích là làm càn, nhưng yêu là khắc chế,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...