Thức ăn ghê tởm đến sởn người, bùn đất bẩn thỉu bị dẫm đạp lên, hòa với máu vị tanh tưởi khiến người khác bụng dạ phải cồn cào.
Có sinh viên tâm lý yếu kém lập tức nôn ra tại chỗ, với hiệu ứng đám đông hỗn loạn, vẻ mặt những người nọ tái mét khó coi.
Diệp Cẩn Niên làm xong, bất chợt đứng thẳng người, nhanh đến mức khiến bản thân cậu loạng choạng một chút, sắp ngã thì Diệp Cấn Niên vững vàng trọng tâm.
Cậu đi một bước về phía cặp bị quăng ngã vừa rồi, toàn bộ hành trình đều khẽ cúi nhẹ đầu, khiến người khác nhìn không rõ đáy mắt trống rỗng.
Là một màu đen của hư không, làm theo bản năng không ý thức.
Diệp Cẩn Niên sờ sờ nửa hồi, từng hành động làm thực nhẹ, thực chậm, những sinh viên khác nhưng không dám tiến lên, chỉ dõi theo Diệp Cẩn Niên đang làm gì.
Vỗ bụi bặm dính trên chiếc cặp phình to, cũ kỹ cảm giác khi sờ lên nhám sạm cực kỳ thô ráp, kinh sợ ánh mắt và kích động tò mò, Diệp Cẩn Niên hơi nheo mắt quay sang đám sinh viên trường chắn trước cửa nhà ăn.
Cậu đi về phía của bọn họ, tựa như tránh né tà vật, Diệp Cẩn Niên dừng khẽ bước chân, thoáng qua nhìn tất cả, lại nhìn bản thân kéo theo gậy bóng chày.
Diệp Cẩn Niên nhếch môi, châm biếm nụ cười kéo lên, nhưng cậu chỉ đối bọn họ cười, rồi rời đi hiện trường.
Bắt nạt, bạo lực học đường, chính là như vậy sao, cảm giác khoái lạc không chỉ bởi đánh một cái bao cát biết khóc, cười, có cảm giác và giây giụa, khá là thú vị.
Hảo chơi.
Biết sử dụng ràng buộc để chèn ép nạn nhân, dù cho có đùa bỡn đến chết, bọn họ chắc gì đã biết hối hận, là thiện là ác, do họ tự mình muốn và lựa chọn.
Quan khách cười xem, bọn họ ấy à, đều là đồng bọn giống nhau.
Một thân rời khỏi nhà ăn, Diệp Cẩn Niên sờ soạng sau đầu chính mình, vừa rồi một cú đập từ phía sau, hình như khiến não chấn động rồi, da đầu rách toạt đến một mảng.
Rách nát máu tươi, những máu là máu, Diệp Cẩn Niên cử động chút đầu ngón tay, tê dại cứng đờ.
Thật muốn hút một điếu thuốc để nỗi phiền muộn này vơi bớt.
Chỉ sợ cơ thể nguyên chủ chịu không nổi, nếu cậu khiến nó bị tàn phá, chắc hẳn sẽ hận cậu lắm.
Diệp Cấn Niên thở phách ra một hơi, nhìn vào ánh mắt trời của thế giới này, một loại chói chang nóng rực, nhiệt độ muốn hòa tan đi sự mát mẻ của gió, vốn dĩ mùa hạ nắng rất dịu dàng, vậy vì sao cậu lại không hòa nhập được nhỉ, hay tại cậu là biến tướng khác biệt, không thuộc về nơi này?
Hành lang đưa cậu đến với wc trường, sinh viên lác đác vài người, nhìn đến bộ dạng dơ duốc còn mang theo vết thương trên người.
Dù chưa biết sự tình trong nhà ăn, lại ngại phiền liền nhắm mắt làm ngơ đi Diệp Cẩn Niên.
Họ nghĩ, cậu chắc chắn là bị đám người của Chu Dã bắt nạt nên mới bị thương nặng đến như vậy, điều hiển nhiên, điều quen thuộc, điều quá mức....
* Róc rách, tiếng nước dễ nghe lại thanh thúy, Diệp Cần Niên hướng bàn tay tạt bọt nước lên trên mặt, máu theo đó loãng loãng bồng bềnh rơi xuống, trượt dài trên gương mặt nhỏ trắng bệnh, nhìn vào mặt nước mờ ảo giương mặt giống kiếp trước 7 đến 8 phần.
Cậu khẽ mím môi, nâng đầu nhìn vào trong chiếc gương trước bồn rửa tay.
Hỗn loạn bất an bỗng chốc đã vơi đi vài phần, Diệp Cẩn Niên liễm diễm mỉm cười, xinh đẹp đáng yêu vẻ mặt đã biến mất sự dữ tợn vừa rồi.
Ngâm ca lời của giai điệu ngày mạt thế đi mất, Diệp Cẩn Niên sơ qua lau chùi dấu vết của cơm canh trên người, sơ cứu vết thương ở sau đầu, sau đó tung tăng rời khỏi trường học.
Cậu nhất không quên là phải mang theo bánh kem về, tung tăng đặt một chiếc xe, Diệp Cẩn Niên lốc cốc đi vài bước vui vẻ chờ xe đến đón.
Cậu cũng đã thuê một căn hộ ở gần trường thông qua onl, giá cả hợp lý, rẻ đến bất ngờ, còn có thang máy và tiện nghi nhất định, thật tốt.
Diệp Cấn Niên không hề nghĩ gì nhiều mà giao dịch và đặt cọc, cho đến khi đến nơi, nhìn tòa chung cư cao cấp trước mắt, lại nhìn địa chỉ, mơ mơ hồ hồ mà vào được bên trong.
Thang máy mở cửa, thiếu niên lúng túng đi vào, vẻ mặt tò mò ngâm cứu cách để vận hành bấm tầng, người gần nhất thấy cậu mãi vẫn chưa hành động, thoáng nhìn qua đánh giá cậu.
Sau đó hỏi " Cậu muốn lên tầng bao nhiêu "
"Ah? Tầng 17?" Diệp Cẩn Niên oai đầu nhìn thoáng đối phương, không chắc chắn lắm đáp.
Mà người nọ đã gật đầu, bấm giùm cho cậu số tầng nhà, không gian rơi vào im lặng, Diệp Cẩn Niên nhếch mũi, nhìn quanh không gian của hộp sắt, là thang máy à.
Sau đó nhìn sang người duy nhất cùng trong này, là nam, giới tính chắc là Alpha, thấy cậu nhìn sang, vừa lúc cả hai chạm mắt nhau.
Gã không mất tự nhiên, hơi gật đầu " Chào, tôi là Khinh Hữu "
Thiếu niên nheo mắt, rất nhỏ ghét bỏ đề phòng, bước chân rõ ràng lùi vào bên trái gần với cửa " Chào "
A O thụ thụ bất tương thân, cút!
Diệp Cẩn Niên ở trong lòng ngầm đưa ra ngón tay giữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...