Khi Diệp Cẩn Niên hiện diện tại nhà ăn, bên kia, có một tài khoản ẩn danh đã đăng lên một video clip lúc Diệp Cẩn Niên láo trước mặt giảng viên.
Kéo theo tiếng mắng chửi và hấp dẫn nhiều sinh viên đến ăn dưa, chuyện cũ chuyện mới đè nặng lên Diệp Trí.
Trên diễn đàn trường cũng vừa lúc phất nhanh một trận phong ba, đỉnh đầu bản thân không biết đã nhảy lên bao nhiêu oán hận cùng thù địch, Diệp Cẩn Niên vẫn chẳng biết thứ gì lựa chọn những món nhìn bắt mắt nhất.
Mang khay ăn tìm kiếm chỗ ngồi, vừa rồi những ánh nhìn mang theo tò mò thưởng thức đã biến hóa rất nhanh.
Diệp Cẩn Niên chỉ một cái ánh mắt liền nhận ra cảm xúc của những sinh viên dần dần mang theo cười nhạo và ác
Ý.
Lại nữa à.
Diệp Cẩn Niên trợn trắng mắt mà nghĩ, trong lòng càng mắng đến lợi hại, bộ dạng cười nhạo xấu xí kia tùy ý tự đắc, y hệt những kẻ tiểu nhân đắc ý.
Trên thì bú, dưới thì chửi, tiểu nhân.
Diệp bảo bảo bị nhìn nhiều đến mức sinh ra phiền chán và mẫn cảm, trường kỳ dài hạn, sức kiên nhẫn của cậu đã bị phá nát chỉ còn một chút ít lý trí kiềm giữ lại được.
Diệp Cẩn Niên lựa chọn vị trí bàn gần ở góc, ngoan ngoan động đũa bắt đầu ăn cơm.
Đã không còn cần phải cầu nguyện trước khi ăn, thói quen bất chợt bị gác lại, Diệp Cẩn Niên hơi không quen thuộc, còn hơi chút dâng lên nói không thành lời bất an dự cảm.
Mờ hồ ăn vài đũa cơm, Diệp Cẩn Niên chú ý xung quanh đang biến hóa, bỗng dường như âm thanh im bặt đi, cảm giác chỉ trỏ đã biến mất, thay vào đó là những tiếng bước chân rất nhỏ.
Từng bước nện trên mặt sàn, bởi do vị trí ngồi và bàn, lưng Diệp Cẩn cách đối với người tới, cậu làm như không thấy không nghe mà tiếp tục ăn.
Hành động cầm đũa kẹp gắp thức ăn tự nhiên như người đến tìm không phải là cậu.
"Ngon miệng không, tôi thấy trong khay của cậu thiếu một thứ gia vị đấy, Diệp Trí "'
" Thiếu gì?" Diệp Cẩn Niên hỏi.
"Thiếu....." Âm thanh người nọ lưu loát, nhẹ nhàng mà bí hiểm, dường như pha trộn một loại bí khí ác liệt ấu trĩ.
Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu, nhìn gương mặt người đến.
Trong tầm mắt thiếu niên bỗng dưng tiếp thu một cái lon nước ngọt.
Cho cậu?
Diệp Cẩn Niên thử vươn tay, muốn đón lấy nó từ tay của người phía sau.
Hình như tên gì là....!Chu Dã, nhưng kẻ này làm sao lại có ý tốt được? Cậu chớp nhẹ mắt, ánh nhìn lơ đang chếch đi bởi nhớ về một đoạn nhật ký của
Diệp Trí, người cầm đầu bắt nạt cậu rõ nhất là Chu Dã, chịu chỉ đạo người ẩn mình trong bóng tối muốn hại Diệp Trí.
Quả nhiên Diệp Cẩn Niên chần chừ không đón lấy lon nước ngọt của Chu Dã, cổ tay hắn trước đã nghiêng một độ cung hoàn hảo.
Cách giữ lon chai và vững vàng như vậy hoàn toàn là cố ý, không thể là lỡ tay được.
* Róc rách.
Diệp Cẩn Niên "
Hưm?
Cậu nhìn về khay cơm của mình, ngon miệng và bắt mắt thức ăn lênh láng bọt nước, văng ra đến tận bàn và dính đến quần áo Diệp Cẩn Niên.
Cậu mím môi, nơi gò má và mắt hơi chút nhăn lên thể hiện chán ghét, và rõ ràng bất mãn.
Gì cũng được, có thể, đánh nhau hay gì đều có thể có cách thức giải quyết, riêng chỉ đồ ăn, riêng chỉ,....
Diệp Cẩn Niên nắm chặt đôi đũa, nhẫn nhịn đến run rẩy làm biểu cảm trên gương mặt cậu xấu xí đi vào phần, thiếu niên hơi hạ thấp mặt mày, ánh sáng tối tăm của nhà ăn không chiếu sáng được biểu cảm đen nhánh của
Diệp Cẩn Niên.
"Thức ăn đã ngon miệng, mời thiên tài của nhạc viện chúng ta, chậm rãi hưởng dụng!" Nói rồi cầm lấy khay thức ăn trước mặt của Diệp Cẩn Niên đi, giơ cao rồi chậm rãi đổ ào chúng từ trên xuống, như hướng nơi thùng rác mà trút.
Nháy mắt.
Rắc!Rầm!Âm thanh bàn đá vỡ vụn, nhạc viện được trang trí thiết bị cao cấp, được xây dựng kiến trí sang đẹp hơn các trường khác, đứng trong top học viện được đề cử.
Vậy nên nhà ăn cũng không ngoại lệ, thức ăn ngon, kể cả bàn ăn cũng là nhẵn nhụi mặt đá sáng loáng.
Một tiếng đập xuống, giống như có người đã dùng búa tạ nện lên mặt bàn, rậm rập âm thanh chợt vang khiến người khác chú ý về phía bên này.
Chỉ thấy thiếu niên cả người ngoan ngoãn bị hất bẩn toàn thân đứng lên, chênh lệch chiều cao không làm Diệp Cẩn Niên chùng bước, không chút do dự, khoảng cách giữa cả hai vừa đủ làm cậu giơ tay, vung một tay vả vào mặt người đứng đầu đám thanh niên.
* Chát!
Nặng nề tiếng da thịt bị va chạm, Diệp Cẩn Niên xuống tay không chút nhường lực, so sánh với cái đập tay xuống bàn vừa rồi, chỉ hơn, không kém.
Chu Dã bị tát lệch mặt sang một bên, nóng rát đỏ bừng, hắn chưa kịp nổi nóng vươn chân đạp vào người Diệp Cẩn Niên, Omega tưởng chừng nhỏ yêu đó đã lùi bước, đá chiếc bàn ra xa khỏi lãnh thổ đỡ chướng ngại.
Sau đó hắn thấy Diệp Cẩn Niên cầm lấy chiếc ghế vung vào đầu hắn.
Ong ong âm thanh khiến nam Alpha choáng váng không thôi, vị trí đầu không sai, hắn loạng choạng một chút, muốn mở to mắt bắt lấy tiểu đệ để đứng vững.
Diệp Cẩn Niên không cho hắn ta thời gian phản kháng, cậu tốc độ nhanh buông hung khí trong tay.
Lao nhanh đến tóm lấy Chu Dã, đảo hắn té ngã trên mặt đất, muốn kết thúc chuyện này nhanh nhất, phải xuống tay với kẻ đứng đầu, và phòng hờ việc phải hội đồng 8 đánh 1.
Diệp Cẩn Niên đối phó dư sức, nhưng cậu ngại phiền, và nếu bị đánh lén, càng phiền phức hơn.
Yếu nhược Omega dùng đầu gối ấn chặt Chu Dã trên mặt đất, chỉ dùng một tay bóp chặt cổ gã Alpha đang giẫy giụa thở dốc, Không sai không lệch siết chặt động mạch chủ của hắn.
" Hô.....!ah....!buông, ra....." Tầm nhìn của Chu Dã mờ mịt hoàn toàn, hắn giẫy giụa như cá đang thoi thóp, bụng bị thúc hạ ấn chặt như đang bị đá nghiền ép.
Bàn tay hắn cào cấu từng đạo vết thương lên cổ tay Diệp Cẩn Niên, chẳng sợ cánh tay non mềm kia bị cào ra vài đường mảnh dãi tia máu, bàn tay bóp cổ hắn, chỉ càng gia tăng thêm lực chứ không hề giảm.
Diệp Cẩn Niên trừng mắt, giương lên đe dọa người đang cố tiếp cận cậu, trên tay gã ta là chiếc ghế vừa rồi đã dùng.
Một tay Diệp Cẩn Niên vẫn còn đang rảnh rỗi, lúc này cậu mới giơ lên, một cây đũa bị bẻ đoạn từ lúc nào, nham nhở bén nhọn, sắt bén hơn cả mũi dao, cậu đặt nó cào ngang qua gò má Chu Dã.
Một đạo sâu vết thương, máu tươi theo đó ào ạt chảy xuống.
"Aaaaaaaa!! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...