Diệp Cẩn Niên tự tỏ ra đứng đắn là như thế, cho đến câu sau, thiếu niên xoa cằm, khóe môi khó nén lại nụ cười ‘Nhưng ai sẽ ngại mình có thêm tiền đâu, đúng không? ’
Nếu như Diệp Cẩn Niên không mang theo thứ bàn tay vàng, debuff này bên mình theo đến thế giới, thì tấm thẻ mà Quý Hà Ngạn đưa cho cậu nó vô cùng quý giá với hoàn cảnh nghèo trắng tay của Diệp Trí.
Kiếp trước, trong mạt thế không quan trọng mấy đồng tiền như này, nó đã trở thành vật vô giá vứt loạn không ai ngó đến, mà thứ thiết yếu là thức ăn và nước uống để có thể sống sót.
Thông qua tri thức được Diệp Trí để lại, cậu biết rằng tiền và vật dụng giá trị được coi là vô dụng của mạt thế, nó sẽ khiến cậu dễ sống hơn hẳn, đây hẳn là giấc mộng được bề trên bù đắp cho cậu sao.
Dành cho dũng sĩ bị phản bội?
Thu hồi lại những suy nghĩ vớ vẩn của chính mình, sau khi tiếp xong và tiễn đi bạn nhỏ cùng Quý Hà Ngạn, Diệp Cẩn Niên tính toán tiếp theo nên làm gì, trở về phòng bệnh gặp Kiều Kính Uyên sao?
Đương nhiên sẽ không có chuyện đó, tìm kiếm lý do thoái thác với bác sĩ để được ra ngoài, thoát khỏi gã đã khiến bản thân chướng mắt, Diệp Cẩn Niên chẳng ngu lại trở về.
Còn việc báo cáo tình hình cho nhà chồng?
Quên nó luôn đi, cậu tùy tiện tìm đến lý do gì đó hợp lý, chứ đây không có số liên lạc với bọn họ, quản gia càng không, và sự thật là, Diệp Cẩn Niên chẳng cần quan tâm đến những điều nhỏ nhặt như thế này, đợi vài khắc, ắt có người hội báo giùm, điều cậu cần phải lo lắng là việc sau đó nữa cơ.Bản thân gọi điện báo cảnh sát, ra tay khiến cháu cưng của bọn họ phải vào viện, Diệp Trí vốn không được nhà chồng vừa mắt, gia thế không, môn đăng hộ đối không.
Ngay cả Kiều Kính Uyên cũng không thích Diệp Trí, không xem đối phương là bạn đời, thì tiếp theo, đối phó với bọn họ có hơi khó.
Diệp Cẩn Niên nghĩ một lúc.
Dứt khoát xuống dưới sảnh để làm thủ tục xuất viện cho bản thân, Diệp Cẩn Niên mặc cho bác sĩ ngăn cản, cũng cấm việc họ hội báo đến cho Kiều Kính Uyên, thầm lặng thu xếp xong thủ tục, nhờ người mua giúp một bộ quần áo mới rồi gọi xe rời bệnh viện.
Cậu cần phải thu xếp vài thứ.
Trở về đến Kiều gia biệt thự, quen thuộc đường lối kiến trúc, trong trí nhớ không sai biệt lắm, Diệp Cẩn Niên bỏ qua ánh mắt dò xét cậu của người hầu đang dọn dẹp, lác đác vài người này cũng chẳng để cậu vào trong mắt lắm.
Đi thẳng vào trong nhà, vết máu và đổ vỡ dưới đất đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, cũng không còm mùi hương nồng nặc của Pheromone đêm đó nữa, Diệp Cẩn Niên đánh giá một vòng, bước đến chân cầu thang, bên tai có tiếng nói xì xào truyền đến.
Chất chứa chán ghét và khinh miệt, hai kẻ đó không hề e sợ khi Diệp Cẩn Niên, chính chủ trong câu chuyện mà họ đang bàn luận đang ở trước mắt bọn họ, chẳng kiêng dè gì mà dùng ánh mắt phán xét đáng giá Diệp Cẩn Niên.
“ Là cậu ta, tôi kể cậu nghe, đêm qua chắc chắn là dụ dỗ thiếu gia không thành, bị đánh cho nhập viện đó!”
‘Thật không? Cẩn thận cậu ta chút, nói nhỏ thôi!Bản thân gọi điện báo cảnh sát, ra tay khiến cháu cưng của bọn họ phải vào viện, Diệp Trí vốn không được nhà chồng vừa mắt, gia thế không, môn đăng hộ đối không.
Ngay cả Kiều Kính Uyên cũng không thích Diệp Trí, không xem đối phương là bạn đời, thì tiếp theo, đối phó với bọn họ có hơi khó.
Diệp Cẩn Niên nghĩ một lúc.
Dứt khoát xuống dưới sảnh để làm thủ tục xuất viện cho bản thân, Diệp Cẩn Niên mặc cho bác sĩ ngăn cản, cũng cấm việc họ hội báo đến cho Kiều Kính Uyên, thầm lặng thu xếp xong thủ tục, nhờ người mua giúp một bộ quần áo mới rồi gọi xe rời bệnh viện.
Cậu cần phải thu xếp vài thứ.
Trở về đến Kiều gia biệt thự, quen thuộc đường lối kiến trúc, trong trí nhớ không sai biệt lắm, Diệp Cẩn Niên bỏ qua ánh mắt dò xét cậu của người hầu đang dọn dẹp, lác đác vài người này cũng chẳng để cậu vào trong mắt lắm.
Đi thẳng vào trong nhà, vết máu và đổ vỡ dưới đất đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, cũng không còm mùi hương nồng nặc của Pheromone đêm đó nữa, Diệp Cẩn Niên đánh giá một vòng, bước đến chân cầu thang, bên tai có tiếng nói xì xào truyền đến.
Chất chứa chán ghét và khinh miệt, hai kẻ đó không hề e sợ khi Diệp Cẩn Niên, chính chủ trong câu chuyện mà họ đang bàn luận đang ở trước mắt bọn họ, chẳng kiêng dè gì mà dùng ánh mắt phán xét đáng giá Diệp Cẩn Niên.
“ Là cậu ta, tôi kể cậu nghe, đêm qua chắc chắn là dụ dỗ thiếu gia không thành, bị đánh cho nhập viện đó!”
‘Thật không? Cẩn thận cậu ta chút, nói nhỏ thôi!‘Sợ gì? Dám làm không nhận à, Kiều gia nhà cũ đều biết chuyện này, cậu ta hẳn là không còn mặt mũi ngóc đầu lên mới đúng! ” Cao ngất tiếng nói ấy vẫn còn tiếp tục bàn luận “ Lẳng lơ không nên thân, không nên nết, kinh tởm
"1
1:38
Càng nói, lời mỉa mai một lúc một chói tai, ngữ điệu bẩn thỉu đến so cống ngầm còn thối.
Diệp Cẩn Niên hoàn toàn đứng lại, nhíu khẽ mày, với thính giác người thường là đủ để nghe thấy được âm trò chuyện của bọn họ.
Nói gì đến việc cố ý để cậu nghe, nhục mạ đến danh nghĩa nguyên thân lẫn khinh thường chính cậu.
Thế giới luôn sẽ buông điều ác lên người thành thật, và chà đạp lên kẻ yếu thế sợ hãi bọn họ, kẻ thất bại luôn ác ý với người địa vị cao hơn, có cơ hội kéo người xuống thần đài liền nhân cơ hội dẫm đạp.
Không tiếc lời đem người sống mắng đến chết uất nghẹn.
Diệp Trí lựa chọn cách nhẫn nhịn, lơ đi và cho qua.
Điều đó khiến cậu ta phần nào cũng bị tổn thương, càng yếu hèn mà cúi thấp đầu, phục tùng dưới Kiều Kính Uyên mà không dám phản kháng.
Không có tiếng nói, không còn cốt cách tự hào vì là một sinh mệnh.
Không thể cũng không có quyền rời đi Kiều Kính Uyên, buộc phải bám lấy cây trụ cuối cùng có thể cứu vớt Diệp Trí.
Thế giới nào sẽ dễ dàng như vậy, một con chó còn biết phải dữ lên mới tránh được những đồng loại đe dọa và tranh cướp miếng ăn, tạo nên vỏ bọc khiến người khác phải e sợ, và phải co được, giãn được trước mọi tình thế, tựa như cách Diệp Cẩn Niên từng quỳ cầu cứu rỗi trước thần linh.
Cậu khẽ phì một ngụm khí, treo trên môi nụ cười, quay lại và từng bước đi đến phía của người hầu đang chửi rủa cậu, cái nụ cười mang đến sương lạnh và man rợ cùng cực.
Nếu Kiều Kính Uyên còn ở, chắc chắn biết đến chuyện gì sắp diễn ra, cùng với đêm mưa hôm qua Diệp Cẩn Niên dành cho Kiều Kính Uyên, không khác đến một biểu tình.
(1)
Thuận tay vơ đến, Diệp Cẩn Niên túm lấy chiếc bình cổ rời khỏi giá, nó rất lớn, chiều cao gần như bằng với thiếu niên chưa trưởng thành, ghê rợn âm thanh ma sát kinh kít.
(2)
Lúc bấy giờ, kẻ vô danh tiểu tốt đó mới nhận thấy sự bất thường, vội lùi về sau theo bản năng trước khí thế của Diệp Cẩn Niên, nhưng đã muộn “ Mày muốn làm gì?”
* Choang!!!
“ Ahhhhh!!!!!! ” Tiếng gào thét thê lương phát ra sau âm thanh đổ vỡ của gốm sứ không bao lâu.
Người trong biệt thự nghe thấy âm thanh đó, mọi người liền vội vội vàng vàng buông xuống công việc trong tay đi, chạy vào bên trong và tụ tập lại đại sảnh để xem đang có chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy.
Máu.
Rất nhiều máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...