“ Còn cách nào khác không? ” Cậu hỏi.
Chính Phi bên kia lắc đầu đáp “ Tạm thời thì không ”
“ Vậy phải sống chung sao? ” Diệp Cẩn Niên ngẫm nghĩ lại thật kỹ, cũng không phải không có cách, nếu Kiều Kính Uyên lòng mang theo tư tưởng muốn thay đổi quá khứ.
Cậu có thể từ đó mà lợi dụng được điểm này, riêng việc chính cậu đã không còn là Diệp Trí, nó đủ khiến Kiều Kính Uyên nhận ra theo năm tháng sau này rồi.
Nghĩ đến thứ viễn cảnh như vậy, lòng hả hê dâng lên như thủy triều đêm mưa bão, khó mà trấn áp được.
Bỗng, Diệp Cẩn Niên cười thành tiếng, âm thanh cười rất nhỏ, lại rợn người đến lạ, tựa hồ là ác ma khi đang khởi tạo nên một kế hoạch tàn độc, khi này vô cùng hứng thú khi đoán ra được sự tuyệt vọng của con mồi sắp sập bẫy.
Chính Phi “ ?? ”
Diệp Cẩn Niên hít sâu một hơi, cơn gió phiêu du thoáng thoảng qua, nó khiến sợi tóc nhếch lên kia của Diệp Cẩn Niên rũ xuống, dài đến quá đôi mắt, rũ đến bên thái dương.
Diệp Cẩn Niên đùa nghịch sợi tóc chính mình, tâm tình mẫn cảm nhờ có tinh thần lực áp chế, bình tĩnh trở lại.
Có lẽ bởi xuyên đến không lâu, một số dư âm nào đó còn sót lại khiến Diệp Cẩn Niên dễ dàng mất bình tĩnh, cậu không quá rõ ràng, nhưng nó hẳn liên quan đến Kiều Kính Uyên.
Sâu lắng thở hắt ra một hơi, Diệp Cẩn Niên cẩn thận hỏi lại Chính Phi, để chắc chắn rằng hắn ta thật sự có cách để khiến cậu và Kiều Kính Uyên có thể ly hôn.
“ Đương nhiên! Diệp Trí à, đơn ly hôn kia là thỏa thuận, đồng ý giữa hai bên A và B, dù Alpha của cậu có không muốn đi chăng nữa, đơn ly hôn đã ký, sớm hay muộn gì cũng phải ly, đến lúc đó 2 tháng sau, cậu nộp lên tòa án, 1 tháng để hai bên suy nghĩ, cậu đơn phương ly hôn còn được! ”
Chính Phi cực kỳ chắc chắn với những lời này của mình, như vậy, nếu chắc chắn đã có rồi, vậy chỉ còn nguy cơ cần phải đối mặt nữa mà thôi, Chính Phi xoa cằm một hồi, rồi mới châm chước mà lời hỏi “ Diệp Trí này, cậu đã được học qua, và biết về đánh dấu vĩnh cửu rồi có đúng hay không, tuy rằng cực đoan mà nói, là không có cách nào để giải quyết, vậy nên nếu cậu muốn ly hôn, thì cậu sẽ không thể.....!”
“ Tôi hiểu ” Diệp Cẩn Niên nói, cắt ngang lời khuyên nhủ vô ích mà Chính Phi đang muốn nói.
Ngữ điệu thiếu niên nhẹ nhàng đi rất nhiều, như đã nói, thế giới này nhiều điều cấm kỵ đối với một Omega là cậu, không được yêu, không được thương, không được đối xử như người bình thường, không có địa vị, càng nhu nhược yếu đuối.
Còn đã có Alpha đánh dấu vĩnh cửu, Diệp Cẩn Niên vận mệnh phần nào đã trói buộc với một Alpha tên Kiều Kính Uyên, nhưng không đồng nghĩa với việc cậu sẽ chịu đựng.
Sống chung lâu dài, vĩnh viễn, và trọn đời là điều không thể, dù Kiều Kính Uyên lúc này đã thay đổi, mặc dù là hắn, nhưng cũng đã không phải là chính hắn.
Diệp Cẩn Niên khẽ nghiêng đầu, buông tay khỏi di động, áp điện thoại vào má, đầu vai hơi nâng lên, khiến di động không thể nào rơi xuống được, tựa như thế gọng kiềm vậy.
Hơi khó khăn hoạt động hai tay một chút, Diệp Cẩn Niên lúc này yên tĩnh nghe lấy kế hoạch của Chính Phi, một bên, cậu chậm chạp tránh thoát khỏi vị trí ban công, ngồi vào một nơi thiếu sáng, mờ ảo bóng tối nửa ẩn nửa hiện thân ảnh Diệp Cẩn Niên.
Đầu ngón tay bật chốt khóa, gỡ ra một hộp gỗ chữ nhật, kiểu dáng hẹp dài, sơn và chất liệu khá là thô sơ, nhưng nó lại tỏa ra thứ từ trường lạnh lẽo đến lạ, màu sắc chiếc hộp loang lổ những dấu tay nhạt nhòa.
Gần như là đã lau qua, nhưng lau không sạch nổi, ánh mắt Diệp Cẩn Niên hơi rũ xuống, mở chốt khóa, vật dụng bên trong không nhiều lắm, rải rác tất cả là những bao kẹo, lớn nhỏ đủ màu sắc và nhiều vị, cậu xé bao kẹo, cất đi phần lớn gói kẹo về lại hộp gỗ, chỉ chừa lại còn một vài viên nhỏ.
Bao bì cực kỳ tinh xảo, đóng gói còn khá là tỉ mỉ, chỉ có màu sắc là phai nhạt đi rất nhiều.
“ Diệp Trí, cậu còn nghe đó không vậy? ” Chính Phi bên này lảm nhảm hết một hồi, nghe được âm thanh mới là lạ, hắn uống một hơi nước để trôi chảy giọng nói, hỏi Diệp Cẩn Niên.
Chính Phi những lời kia tuy ý chính thì vẫn chỉ có vài thứ.
Chú trọng nhất là thời gian, và bình tĩnh giải quyết, nhưng nghe một hồi thì cũng là làm nhảm, được cái hắn vẫn phải tư vấn một chút tâm lý cho thân chủ của mình chứ, hắn không phải mù, nhìn thân chủ là Diệp Cẩn Niên giống như ổn, ai biết nghĩ cái gì trong đầu đó đâu.
“ Không ” Diệp Cẩn Niên thẳng thừng nói, quả thật là có gì nói đó, cậu mặc cho đầu dây bên kia á khẩu đến câm họng, xé mở viên kẹo trên tay mình.
“ Vậy thôi, nếu đã hiểu hết rồi thì tôi xin cúp máy đây, có việc nhớ báo, cậu cũng đừng hành động bộp chộp đả động gì đến Alpha của cậu đâu đấy ” Chính Phi cật lực nhắc nhở cho Diệp Cẩn Niên hiểu “ Cậu có xu hướng giải quyết vấn đề bằng bạo lực, nhẹ, vậy nên kìm chế một chút, vậy nhé, tôi tắt máy ”
Không nhận được câu đáp chào tạm biệt từ Diệp Cẩn Niên, Chính Phi tỏ vẻ không sao cả, tự mình ấn tắt điện thoại.
Âm thanh cuộc gọi đã chấm dứt, Diệp Cẩn Niên đặt điện thoại sang phía chỗ ngồi trốn ở bên cạnh, ánh mắt rũ xuống, nhưng vị trí lại không nằm ở dưới đất, không hề vô định, mà dừng lại trên bóng dáng của cậu bé đang đứng ngây ngốc nhìn bản thân.
Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng chớp mắt, cậu bé ấy vẫn còn đứng ở đó, đôi mắt to tròn làm sao, bên trong thuần khiết như nước, và trong sáng như sao trời trong đêm.
Nó lấp lánh đến làm tan ra đi bóng tối bên trong góc sâu của Diệp Cẩn Niên.
“ Bạn nhỏ ” Diệp Cẩn Niên giọng nói rất nhẹ, nhẹ như hẫng vậy, phát hiện giọng nói chính mình từ lúc nào đã khàn khàn không rõ, cậu cười khẽ, vươn tay.
Đứa bé đi đến, gần, rất gần với Diệp Cẩn Niên, một bộ không hề sợ hãi khi đứng trước người lạ làm Diệp Cẩn Niên có đôi chút bỡ ngỡ.
Bàn tay đặt lên một mảnh mây, mềm mại như lụa, dày đặt như cỏ mướt.
“ Muốn ăn kẹo sao? ” Diệp Cẩn Niên nói, vừa xoa khẽ phát đỉnh, đầu tóc, rồi đưa đến bên miệng đứa bé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...