Cỡ nào một câu chuyện buồn cười, Diệp Cẩn Niên biết rằng Kiều Kính Uyên này đã thay đổi, bởi theo như tính cách táo bạo của Kiều Kính Uyên, thì hắn đã quậy lên một trận ra trò sớm rồi.
Nhưng kẻ này lại khác.
Rõ ràng.
Kẻ này vừa tạo cho Diệp Cẩn Niên cảm giác kỳ quái, vừa làm cho Diệp Cẩn Niên tự mình hoài nghi phán đoán của chính mình, nói như thế nào nhỉ.
Gã này quen biết ‘ cậu ’, tức nguyên chủ, hẳn là trọng sinh, nhiều hơn nữa là giống bản thân Diệp Cẩn Niên, mượn xác, hoặc có thể là xuyên không, nhưng nó vẫn chưa hợp lý lắm, Diệp Cẩn Niên cảm giác phần trăm Kiều Kính trọng sinh rất cao.
Còn cách nói và miêu tả, lại không giống lắm, rất mâu thuẫn, nghĩ đến như vậy, Diệp Cẩn Niên chỉ nhướng mày, động tác thật nhỏ, che giấu toàn bộ thứ phán đoán tràn ngập nguy cơ này đi.
Cậu chắc chắn mơ hồ rằng, cuộc ly hôn này rất khó, đúng như lời xui xẻo của Chính Phi, thật sự đã xảy ra chuyện rồi!
Diệp Cẩn Niên cắn chặt quai hàm ‘ Chính Phi! Miệng quạ của anh đúng là chó chết! ’
Trên đường lái xe về văn phòng, Chính Phi “ Hắt xì! ”
“ Đây là gì? ” Thấy được Diệp Cẩn Niên đưa đến phía trước mặt một tệp dày giấy tờ, vài chỗ vẫn chưa ký hết, hắn giơ tay nhận lấy, sờ soạng vết bút tích mà Diệp Cẩn Niên vừa mới ký cách đây không lâu.
Thiếu niên khom người, không hề sợ việc Kiều Kính Uyên sẽ đọc được những chữ bị che đi, từ dưới đáy giường móc ra được một cái bàn chân ngắn, xếp để trên giường.
“ Giấy nhập học của tôi ” Diệp Cẩn Niên trợn mắt, mặt không hề đổi sắc mà nói dối, nhét vào trong tay của Kiều Kính Uyên một cây bút máy.
Vừa mới chạm vào cây bút, chi gian các đầu ngón tay đan xen, va chạm và khẽ cọ lướt qua nhau, Kiều Kính Uyên đầu ngón tay lưu luyến không tự biết, nhưng rồi cũng chỉ là ý tưởng vụt lướt qua.
Ngay sau đó liền không hiểu cây bút này từ đâu đến, kiểu dáng và kích thước quái lạ, hắn chưa thấy qua bao giờ.
Dường như không phải là bút thông dụng.
Tiếp đó là vết tích thời gian lưu khắc lại trên cây bút, cũ lại nát, Kiều Kính Uyên tò mò không biết Diệp Cẩn Niên từ đâu lấy ra nó, và có vẻ khá hứng thú về câu chuyện phía sau.
“ Nhưng mà, tại sao tôi cần phải ký nó chứ? ” Kiều Kính Uyên xoay cây bút một vòng tròn hoàn mỹ, dĩ nhiên không dễ gì mắc phải mưu kế nhỏ xíu này của Diệp Cẩn Niên, hắn chỉ cần lấy cây bút, mãi không động đậy ký tên.
Điều này nằm trong dự đoán của Diệp Cẩn Niên cả, cậu khẽ cong lên khóe môi, khẽ cười nhẹ, giường bệnh của Kiều Kính Uyên rất rộng lớn, nó vừa đủ để Diệp Cẩn Niên tùy ý ngồi xuống.
Tiếng chăn nệm cọ sát với nhau, Kiều Kính Uyên ngơ ngác nhìn thấy thiếu niên chậm rãi tiếp cận mình, ánh mắt mãn đầy ý cười kia làm hắn ngơ ngẩn cả người.
Hắn ngấm ngầm tự hỏi, đã bao nhiêu lâu rồi?
Đã bao nhiêu lâu, hắn thầm ngóng, đêm trông kí ức xa xưa trở về, dù chỉ một lần tha thứ hắn, để hắn nhìn thấy người trong mơ, nhiệt tình cười duyên, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Một tia giảo hoạt thần thức chậm rãi xâm lấn tâm trí của kẻ yếu ớt vừa mới thức tỉnh.
Kiều Kính Uyên đôi mắt hơi chút mất đi tia tiêu cự, ngay từ đầu, lúc mà Diệp Cẩn Niên thúc đẩy tinh thần lực thăm dò tiến vào Kiều Kính Uyên, hắn cũng không hề đề phòng, sự liên kết cường độ bởi tương thông về Pheromone, đánh dấu và tín nhiệm.
Trực tiếp điều khiển thành công mà chẳng mất đi chút sức lực nào.
Diệp Cẩn Niên nháy mắt hơi nghi ngờ, bị sự thuận lợi này mà có chút không quen lắm, Kiều Kính Uyên vẫn mãi dùng ánh mắt mê ly nhìn chính mình, Diệp Cẩn Niên nghĩ không nhiều được đến vậy, đưa ra mệnh lệnh cao cấp đến đầu não Kiều Kính Uyên, khiến hắn ký vào đơn ly hôn.
* Sột soạt ~.
Nhìn thấy giấy tờ mình muốn đã được ký kết thành công, Diệp Cẩn Niên thu lại đơn ly hôn và bút trong tay Kiều Kính Uyên, thu xếp cả luôn chiếc bàn xếp.
Xong hết những thứ lớn lao, Diệp Cẩn Niên mới keo kiệt thu rút lại tia tinh thần đang khống chế Kiều Kính Uyên, nhưng đột nhiên cậu phát hiện ra rằng.
Có một thứ gì đó đang tham luyến lấy sợi tinh thần lực của cậu, tựa như cừu lưu lạc vào bầy sói, muốn trốn thoát lại bị vây hãm.
* Phựt!
Âm thanh đứt vỡ không hề tồn tại, Diệp Cẩn Niên nhíu mày, một mắt nhắm một mắt mở giữ trong vài giây, mới hòa hoãn lại, trước mắt người bỗng đổ gục xuống.
Diệp Cẩn Niên giơ tay đỡ lấy, theo quán tính ôm người vào trong lòng, hơi thở đều đặn đang phả đến nơi trung gian giữa cổ và cách một chút đến sau gáy Diệp Cẩn Niên.
“ Tôi.....!” Kiều Kính Uyên lúc sau mới tính táo lại một chút.
Diệp Cẩn Niên lập tức đẩy người tách ra khỏi bản thân, cậu nhìn hắn, một lời cũng không nói, nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh này, Kiều Kính Uyên trái tim hơi giật nẩy một hồi.
Nơi không có vết thương hay bệnh tật, nó đang liên hồi quặng thắt từng đợt nặng nhẹ không đồng nhất.
“ Xin....!chào ” Kiều Kính Uyên hơi hơi nâng lên môi, chào hỏi với Diệp Cẩn Niên bằng nụ cười, mặc dù cứng đờ một chút, nhưng là thành thật vui vẻ, Kiều Kính Uyên đầu óc suy chuyển rất mau lẹ, hắn mon men bắt lấy bàn tay của Diệp Cẩn Niên.
Cậu hơi cúi đầu, muốn rụt lại bàn tay nhưng không thể, giống như phao cứu mạng, Diệp Cẩn Niên rút không khỏi cái nắm chặt của Kiều Kính Uyên.
“ Em là Omega của tôi, đúng không? ” Hắn hỏi.
Lại là câu này, Diệp Cẩn Niên nghĩ ngợi một chút, rồi lắc đầu, nếu như lúc này là Diệp Trí, đối với cái nhìn si hán chất chứa tình yêu như vậy, chắc là đã vui đến giấu không được nụ cười.
Muốn từ việc Kiều Kính Uyên mất trí nhớ mà bắt đầu muốn nhiều hơn.
Nhưng cậu lại không muốn.
Cậu sau khi lắc đầu, mạnh mẽ hất văng bàn tay của Kiều Kính Uyên “ Phải, nhưng cũng không phải, tôi là người anh ghét nhất, vậy nên đừng chạm vào tôi ”
“ Không được! ” Biểu cảm ở gương mặt Kiều Kính Uyên đã hoảng sợ vô cùng, vội nắm lấy mu bàn tay Diệp Cẩn Niên, hắn giọng nói run rẩy, âm trung không phải giả, gấp gáp đến nói năng hàm hồ, đã không biết chính mình đã lấy ra cái lý do gì.
Kiều Kính Uyên “ Tôi....!tôi mất trí nhớ rồi! Tôi không biết! Đúng vậy! Đầu của anh lúc này rất đau.
Không nhớ được nhiều lắm!! Nhưng dường như tôi thích cậu từ cái nhìn đầu tiên! Là....!là nhất kiến chung tình! Cậu cũng là Omega hợp pháp của tôi, tôi thích cậu!!! ”
Diệp Cẩn Niên “ ......!”
Đúng là cái gì cũng có thể nói được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...