Thời điểm Tô Mặc Tu tỉnh lại, cả người đều đau.
Đầu y phình phình to mà đau, trên người tắc có chút nhức mỏi, phía sau càng vô cùng đau đớn……
Từ từ, tại sao y lại như vậy?
Y gặp phải chuyện gì?
Trong nháy mắt như vậy, trong đầu Tô Mặc Tu trống rỗng một mảnh, nhưng rất nhanh y đã nhớ tới một ít chuyện mơ mơ hồ hồ.
Y vốn cùng Colin ở phòng riêng trong hội sở uống rượu.
Y luôn luôn coi trọng thân thể, đối với rượu không có hứng thú gì, tửu lượng cũng rất bình thường, tâm tình không tốt y đã uống nhiều mấy ly, hậu quả là, chính y uống say.
Chuyện phát sinh sau khi uống say….
Tô Mặc Tu hít hà một hơi.
Sau khi y uống say, gặp được “Thạch Thành Anh”, sau đó liền mang người về nhà…… ngủ!
Người nọ thật là Thạch Thành Anh?
Tô Mặc Tu nhìn về phía người bên cạnh.
Người bên cạnh đưa lưng về phía y ngủ ngon lành, tuy che chăn lại nhưng có thể nhìn ra được, hắn một chút cũng không mập.
Tô Mặc Tu có điểm không dám nhìn mặt hắn.
Tối hôm qua y vẫn luôn nói thầm trong lòng, cảm thấy người này không giống Thạch Thành Anh, mà hiện tại chỉ xem bóng dáng mà nói…… Người này xác thật một chút cũng không giống Thạch Thành Anh!
Này còn chưa tính, hiện tại y nhìn người này, không biết vì sao, trái tim thế mà đập thật sự rất nhanh, chờ nhớ đến chuyện phát sinh tối qua, càng là mặt đỏ tai hồng.
Y thậm chí muốn đi ôm hôn người này.
Người này tối qua biểu hiện cực kỳ tốt, làm y cực kỳ vừa lòng.
Sau đó, y liền di tình biệt luyến sao?
Y thế mà là kiểu người như thế?
Quan trọng nhất chính là, người tùy tùy tiện tiện liền đi theo y trở về như vậy, cũng không biết thân thể có khỏe mạnh hay không……
Trong lòng Tô Mặc Tu hiện lên các loại ý niệm, tâm tình trong chốc lát kích động, trong chốc lát khẩn trương, cả người đều hơi ngốc ra.
Đúng lúc này, y chú ý tới tay phải của người bên cạnh bị trói bằng dây lưng áo ngủ, mà một đầu khác của dây áo ngủ lại….
mắc vào đèn đầu giường.
Tối qua não y không tỉnh táo, ngủ người này còn cảm thấy không thể để Thạch Thành Anh chạy trốn, bèn rút dây áo ngủ của bản thân ra, trói người ta lại.
Dây lưng áo ngủ như vậy tất nhiên là không trói được ai, nhưng tối hôm qua y uống say, cảm thấy có thể trói……
Trong lúc nhất thời, Tô Mặc Tu có loại cảm giác không chỗ dung thân, y cuống quít từ trên giường xuống, lại thấy được khăn trải giường bị vò thành một nùi ném bên cạnh.
Lại nói tiếp, người này thật sự rất không tồi, tối hôm qua tuy ngủ có hơi sớm, nhưng giúp y rửa sạch, lại thay đổi khăn trải giường rồi mới ngủ.
Tô Mặc Tu nghiêng ngả lảo đảo mà xuống giường, mở tủ quần áo lấy ra áo ngủ mặc vào, thật cẩn thận mà đi ra ngoài.
Y muốn ra bên ngoài để thanh tỉnh lại một chút.
Tô Mặc Tu rời phòng ngủ chính, là muốn tìm một nơi một mình bình tĩnh, nhưng mà y mới vừa đi ra khỏi phòng ngủ chính thì đã nhìn thấy ba mẹ mình đang ngồi trên sô pha, đang nghiêm túc mà nhìn y.
Tô Mặc Tu: “……”
Trước đó lúc y mua căn hộ này còn đưa ba mẹ đến xem, còn đem vân tay của mẹ ghi vào ổ khóa cửa.
Lúc ấy y không nghĩ nhiều, hiện tại lại có điểm hối hận.
Tô Mặc Tu đứng thẳng thân thể, ho nhẹ một tiếng: “Ba, mẹ, sao ba mẹ lại tới đây?”
Cha Tô và Chử nữ sĩ đương nhiên là bởi vì lo lắng cho Tô Mặc Tu nên mới đến.
Tối qua Tô Mặc Tu cả đêm không về nhà, bọn họ cũng chưa hề ngủ ngon, may mắn sáng sớm dậy thì nhận được điện thoại Colin gọi tới, Colin nói với bọn họ, tối qua lúc chuẩn bị làm quen thì con trai họ gặp Thạch Thành Anh, sau đó thì mang theo Thạch Thành Anh đi rồi, đến căn hộ gần công ty con trai họ.
Thạch Thành Anh mới vừa thành niên, là học sinh lớp 12!
Con họ mang người về nhà, không sợ cha mẹ người ta đánh tới cửa sao?
Đương nhiên, cũng có khả năng con trai bọn họ cái gì cũng chưa làm, mang người về nhà chỉ là vì dạy người ta học phụ đạo……
Mặc kệ rốt cuộc là chuyện như thế nào, cha Tô và Chử nữ sĩ vô cùng lo lắng, trực tiếp tới đây ngay.
Mới vừa vào cửa, bọn họ liền thấy được áo khoác áo lông vứt lung tung trong phòng khách, quần áo còn vẫn luôn vứt tới cửa phòng ngủ chính.
Tuy không thấy được quần lót gì đó…… Nhưng mấy cái đó tám phần là vứt trong phòng ngủ chính rồi.
Đối mặt với tình huống này, cha Tô và Chử nữ sĩ cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi trên sô pha chờ.
Bọn họ đợi không bao lâu, thì thấy thằng con nhà mình mặc áo ngủ, từ trong phòng ra tới.
Miệng thằng con sưng đỏ làm bọn họ khẳng định một sự kiện —— tối hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi!
Lúc Colin theo chân bọn họ gọi điện thoại, nói không nhiều lắm, chỉ bảo bọn họ tự hỏi Tô Mặc Tu đi, nhưng có một chuyện là khẳng định, đó chính là…… Người mà con trai bọn họ mang về nhà chính là mập mạp mà trước đó nó thích!
Chử nữ sĩ chua xót một trận.
Trong giới bạn bè bọn họ, phụ nữ cỡ tuổi này của bà trên cơ bản đều khoe con cái, còn có một nửa kia của con cái.
Tô Mặc Tu vẫn luôn là kiêu ngạo của bà, nhưng tương lai, một nửa kia của Tô Mặc Tu…… Bà giới thiệu với người ta như thế nào bây giờ?
Chử nữ sĩ ngẫm lại liền phát sầu, lại không có cách nào —— con trai bà thích như vậy, bà có thể làm sao bây giờ?
Chử nữ sĩ trầm mặc hồi lâu, sợ đánh thức người trong phòng ngủ chính hơn phân nửa còn đang ngủ, thấp giọng nói: “Mẹ cho người đưa chút thức ăn lại đây, con về phòng, cho người thu dọn một chút đi.”
Đến cũng đến rồi, đối tượng của Tô Mặc Tu chắc chắn bọn họ phải gặp một lần.
Ừm, lúc nói chuyện nhất định phải ôn tồn, không thể cho người ta xem sắc mặt, bé trai tuổi này có lẽ còn trong thời kỳ phản nghịch, nếu bọn họ cho người ta xem sắc mặt, lỡ thằng bé không cao hứng ầm ĩ lên, con trai bọn họ phải làm sao bây giờ?
Chử nữ sĩ bắt đầu xây dựng tâm lý cho mình —— nhất định phải hòa ái, hòa ái và hòa ái……
Chử nữ sĩ đang nghĩ như vậy, trong phòng ngủ chính đột nhiên truyền ra một giọng nói: “Ca ca, anh đi đâu vậy? Anh trói em trên giường cũng thôi đi, anh còn chạy mất?"
Chử nữ sĩ: “……”
Cha Tô: “……”
Tô Mặc Tu: “……”
Ngôn Cảnh Tắc là vào lúc Tô Mặc Tu mặc quần áo, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Hắn hoãn hoãn mới tỉnh táo lại, sau đó liền phát hiện Tô Mặc Tu không ở trong phòng ngủ.
Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là, Tô Mặc Tu bó tay hắn trên cái đèn ngay đầu giường.
Chỉ một chiếc đèn như vậy, hắn dùng sức kéo là có thể kéo toàn bộ cái đèn xuống, căn bản không tính là cái gì, nhưng loại thời điểm này, chắc chắn phải rải một tẹo yêu kiều, đúng hơm?
Còn muốn cục cưng nhà hắn ôm ấp hôn hít nâng lên cao…… Ờm, nâng lên cao chắc thôi đi, Tô Mặc Tu không nhất định có thể nâng hắn lên nổi.
Hiện giờ hắn thoạt nhìn thực gầy, nhưng bởi vì đều là cơ bắp nên thể trọng cũng không nhẹ, còn những 150 cân.
Sau khi tới viện nghiên cứu rồi, tháng thứ nhất hắn vẫn giảm béo như cũ, nhưng tới tháng thứ hai, kỳ thật là đã huấn luyện tăng cơ.
Đáng tiếc thời gian quá ngắn, hiện tại dáng người của hắn không đủ hoàn mỹ, da bụng nơi đó càng hơn trũng xuống một chút.
Cũng may ảnh hưởng không lớn.
.
Truyện Hot
Ngôn Cảnh Tắc đợi trong chốc lát không chờ được Tô Mặc Tu tiến vào, mới hô lên một tiếng.
Kết quả ngoài cửa một chút động tĩnh cũng không có, Ngôn Cảnh Tắc lại kêu: “Ca ca, có phải anh nên buông em ra trước không? Ca ca tốt ơi…."
Tiếng kêu 'ca ca tốt ơi' kia, Ngôn Cảnh Tắc kêu đến biến đổi bất ngờ, triền miên lâm li.
Tô Mặc Tu chú ý tới, biểu cảm ba mẹ nhinf mình vô cùng không thích hợp.
Nhưng lúc này y không rảnh quản chuyện đó.
Trước đó y còn đang rầu rĩ y ngủ một người xa lạ, bây giờ nghe được giọng nói này…… Đó là Thạch Thành Anh!
Y không di tình biệt luyến.
Y vẫn đổ tình yêu vào Thạch Thành Anh!
Tô Mặc Tu chạy về phía phòng ngủ chính, vào phòng ngủ chính lại nhanh như bay đóng cửa lại, sau đó liền thấy được Ngôn Cảnh Tắc nằm trên giường, đang cười khanh khách mà nhìn mình.
Người này tuy rằng gầy đi rất nhiều, thay đổi thành bộ dáng khác, nhưng xác thật là Thạch Thành Anh không sai.
Tối qua y không có ngủ sai người rồi.
Chỉ là….
Sao Thạch Thành Anh lại ngủ với y? Còn có trường hợp bây giờ……
Tô Mặc Tu không biết nên làm thế nào cho phải.
“Ca ca ơi……” Ngôn Cảnh Tắc lại kêu một tiếng.
Tô Mặc Tu vội vàng tiến lên, bưng kín miệng Ngôn Cảnh Tắc.
Nhà này của y cách âm không tồi, nếu Ngôn Cảnh Tắc không lớn tiếng kêu, người bên ngoài không nghe được âm thanh gì.
Nhưng y vẫn thấy chột dạ.
Tô Mặc Tu nói: “Em đừng gọi nữa…… Ba mẹ anh đang ở bên ngoài.”
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Hắn còn định lấy hình tượng thành thục ổn trọng đi gặp ba mẹ Tô Mặc Tu kia kìa, hiện tại xem ra không được rồi.
Thôi, không được thì không được đi.
Tô Mặc Tu thấp giọng nói: “Anh giúp em cởi bỏ dây thừng, em……”
Y hiện tại rất ngốc, cũng không biết mình kế tiếp nên làm cái gì.
Thạch Thành Anh đã trở lại, bọn họ còn làm chuyện thân mật nhất, sau này Thạch Thành Anh còn đi nữa không?
“Ca ca anh yên tâm, em nhất định biểu hiện thật tốt trước mặt bác trai bác gái!" Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, lại càng lo lắng.
Em trai y suýt chút nữa hại chết Thạch Thành Anh, có khi nào Thạch Thành Anh có ý kiến với ba mẹ không?
Người cùng tuổi với Thạch Thành Anh, y tiếp xúc nhiều nhất chính là em trai y Chử Khải Vũ, Chử Khải Vũ kiếm chuyện như vậy, có khi nào Thạch Thành Anh cũng như vậy hay không?
Tô Mặc Tu đang rối rắm, Ngôn Cảnh Tắc đã quen cửa quen nẻo mà lấy quần áo Tô Mặc Tu ra mặc.
“Đó là đồ của anh……” Tô Mặc Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc mặc quần lót cũ của y, muốn ngăn cản.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chúng ta thì ai với ai chứ!”
Ngôn Cảnh Tắc rất nhanh đã mặc xong quần áo, lúc này mới nhìn về phía Tô Mặc Tu: “Ca ca, chúng ta đi ra ngoài đi.”
Tô Mặc Tu cũng cầm quần áo từ trong tủ ra mặc vào.
Y sợ phiền toái, quần áo thường thường là mua giống nhau, bên này còn chỉ để ba bộ quần áo giống nhau như đúc để tắm rửa thay ra, vì thế lúc y và Ngôn Cảnh Tắc cùng đi ra ngoài, liền tương đương với….
mặc đồ tình nhân.
Chử nữ sĩ lặp lại nói với bản thân mình, dù có nhìn thấy một tiểu mập mạp ẻo lả cũng đừng quá kích động, phải mỉm cười.
Sau đó, bà liền nhìn thấy con trai mình mang theo một người trẻ tuổi… còn cao hơn con trai bà mấy centimet, một chút cũng không mập từ phòng ngủ chính ra tới.
Người kia là ai?
Chử nữ sĩ chỉ thấy qua hình dìm Thạch Thành Anh của thằng con nhỏ, hình dìm sở dĩ bị gọi là hình dìm, chính là vì dìm người ta, Thạch Thành Anh trên hình chụp kia với Ngôn Cảnh Tắc hiện giờ, thật sự là một chút cũng chẳng giống.
Người trước mắt này….
Vừa thấy chính là cái loại bé trai ngoan ngoãn, đặc biệt làm cho người ta thích.
Ngôn Cảnh Tắc một bộ ngoan ngoãn, nhìn thấy Chử nữ sĩ và cha Tô thì cúi người một cái: “Chào chú, chào dì ạ!"
Hắn biểu hiện ra hơi vụng về, hơi hoảng loạn, tóm lại…… vô cùng phù hợp với thiết lập nhân vật một nam sinh cao trung chưa trải qua chuyện gì.
Chử nữ sĩ không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế mà còn sẽ khom lưng cúi chào, bà kinh ngạc, vội vàng nói: “Không cần khách khí như vậy, con là……”
“Dì, con tên là Thạch Thành Anh, là…… là bạn trai Tô ca ca ạ.” Lúc Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy còn trộm ngắm Tô Mặc Tu một cái, một bộ dáng thật ngượng ngùng.
Đứa nhỏ này quá đáng yêu! Từ từ! Nó là Thạch Thành Anh?!
“Con là Thạch Thành Anh sao?” Chử nữ sĩ có điểm không thể tin được.
“Dì, con giảm béo thành công ạ.” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới bà ngoan ngoãn mà cười một chút, lại khẩn trương mà cúi đầu, hai tay quy quy củ củ đặt trên hai chân bất an mà xoa xoa trên quần.
Động tác nhỏ như vậy đương nhiên là không thể gạt được Chử nữ sĩ.
Ngẫm lại bộ dáng Hỗn Thế Ma Vương của thằng con út nhà mình, nhìn nhìn đứa bé diện mạo viễn siêu chính mình mong muốn này…… Chử nữ sĩ cười như nở hoa: “Con gầy xuống rồi thật là anh tuấn, dì cũng không nhận ra."
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, một bộ rất vui vẻ, hắn nhanh như bay mà liếc nhìn Chử nữ sĩ một cái, lại quay đầu đi nhìn Tô Mặc Tu, trên mặt mang theo điểm đắc ý nho nhỏ, giống như đang hỏi: “Em có lợi hại hay không?”
Trái tim Tô Mặc Tu sắp bị moe hóa đến nơi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...