Tỉ lệ gặp được mẹ con cương thi trong thành phố thấp đến thảm thương, vậy mà cô nàng lại xui xẻo gặp phải. Bây giờ Liễu Mộc Mộc không thể lội ngược lại truy tìm dấu vết của hai mẹ con cương thi này, nhưng cô chắc chắn Đỗ Dao đã bị người nuôi cương thi con trong bệnh viện này để mắt tới.
Nếu không có ai can ngăn, chắc chắn không lâu sau đó, Đỗ Dao sẽ bị đưa tới bên cạnh cương thi mẹ. Và một khi hai mẹ con cương thi này đoàn tụ thì kết cục duy nhất của một thân thể mẹ như cô nàng chỉ có cái chết.
Có lẽ sự việc cương thi con ký sinh vào cơ thể Đỗ Dao chỉ là vô tình, nhưng cái chết của cô nàng thì không phải.
"Khi... Khi nào thì cô bắt đầu bói?" Đỗ Dao thấy cô trở lại bình thường thì mới dám lên tiếng.
"Xong rồi." Giọng Liễu Mộc Mộc rất bình tĩnh.
"Hả?"
"Mấy chuyện khác thì chờ chúng ta rời khỏi bệnh viện rồi tôi giải thích sau. Bây giờ cô phải rời khỏi đây với tôi. Chẳng mấy chốc bọn họ sẽ tìm tới đây, nếu bị bắt được thì cô không còn cơ hội trốn đi đâu."
Đỗ Dao là người nhanh nhẹn nghe Liễu Mộc Mộc nói vậy thì bước xuống giường ngay.
Nhưng sau khi đeo giày xong, cô nàng lại do dự: "Nhưng mà lúc sáng tôi mới bị bắt về, chắc chắn bọn họ sẽ theo dõi tôi."
"Không sao. Khi sáng cô rời khỏi đây thế nào thì giờ cứ làm tương tự."
Mặc dù bị cương thi con ký sinh sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, nhưng nó vẫn có vài khả năng đặc biệt có thể hiện ra trên cơ thể người bị ký sinh.
Cương thi con có khả năng ảnh hưởng tới đại não của con người. Chỉ cần ý thức của Đỗ Dao đủ mạnh mẽ thì có thể khiến người khác tự động bỏ qua sự tồn tại của cô nàng.
"Được, vậy cô đi trước ha?"
Liễu Mộc Mộc gật đầu. Cô đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nhắn tin cho Yến Tu: Chờ em ở cửa tiệm bánh dưới cao ốc Phú Nguyên ở đường Tây Tư.
Địa chỉ cô mới gửi khá gần bệnh viện Nhân Nguyên, chỉ cách hai con đường, đi chưa tới mười phút.
Có lẽ Yến Tu đang lái xe nên không trả lời tin nhắn cô ngay.
Liễu Mộc Mộc vẫn luôn cúi đầu gửi tin nhắn cho nên không để ý xung quanh, cũng không phát hiện có người đang nhìn theo mình cho tới tận khi cô đi vào thang máy.
Đỗ Dao nhìn thấy nữ y tá kia đang nhìn chằm chằm Liễu Mộc Mộc, nhưng khi cô nàng đi ngang trước mặt nữ y tá thì cô ta cứ như không thấy cô nàng, quả nhiên đúng như lời Liễu Mộc Mộc nói.
Hai người một trước một sau bước vào thang may. Nhìn con số hiển thị ngày càng giảm, tâm trạng Đỗ Dao cũng bình tĩnh hơn.
Ngay khi Liễu Mộc Mộc và Đỗ Dao vừa rời khỏi khu nội trú, nữ y tá đang canh chừng phòng bệnh của Đỗ Dao phát hiện cô nàng đã biến mất.
Cô ta chạy vọt vào phòng bệnh trống rỗng, vội lấy điện thoại ra, nhưng chưa kịp bấm số thì dãy số đó đã gọi tới.
Sau khi nối máy, người ở đầu dây bên kia nói với cô ta: "Người vừa vào phòng bệnh Đỗ Dao không phải Đổng Duyệt, đó là một người gieo quẻ tên Liễu Mộc Mộc."
Lúc này, ở trong phòng giám sát, Lâm Cách đen mặt nhìn cô gái hiển thị trên màn hình.
Mặc dù đã thay đồ khác nhưng sao Lâm Cách có thể không nhận ra Liễu Mộc Mộc chứ. Càng trùng hợp hơn là anh ta biết gương mặt của Đổng Duyệt trông ra sao.
"Trong phòng bệnh không có ai, bọn họ trốn rồi." Giọng của nữ y tá vang lên.
Người đàn ông cầm điện thoại quay sang nhìn Lâm Cách, nhờ mệnh lệnh của anh ta.
Lâm Cách lạnh giọng: "Chắc chắn là chưa chạy xa đâu, điều tra camera."
Màn hình cực lớn xuất hiện từng khung hình khác nhau. Lâm Cách ấn mở một cái trong đó, hình ảnh hai nữ sinh bước nhanh khỏi cửa sau bệnh viện hiện lên.
"Cho người đuổi theo." Lâm Cách phân phó.
Người đàn ông kia lập tức lấy bộ đàm ra: "Đỗ Dao đang ở cửa sau bệnh viện, mau bắt cô ta về."
"Vâng." Đầu bên kia bộ đàm vang lên một giọng nam trầm thấp.
Sau đó Lâm Cách lại nói: "Chuẩn bị phòng phẫu thuật kỹ càng, bảo bố ruột của Đỗ Dao ký tên. Sau khi bắt cô ta về thì lập tức tiến hành phẫu thuật."
"Vâng."
Sau khi rời khỏi khu nội trú, hai người bước nhanh đến cửa sau, thỉnh thoảng lại nhìn ra đằng sau xem có ai bám theo hay không.
Lúc sắp rời khỏi phạm vi bệnh viện Nhân Nguyên, Đỗ Dao bỗng nhìn thấy mấy người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ chạy ra.
Cô nàng kéo Liễu Mộc Mộc lại, vội hỏi: "Bọn họ đến bắt chúng ta phải không?"
Liễu Mộc Mộc chỉ nhìn thoáng qua rồi nắm chặt tay Đỗ Dao, chạy nhanh hơn. Nhân lúc đèn đường còn xanh, cô chạy ngay về con đường đối diện.
Kết quả vừa chạy ra thì đụng phải một chiếc xe đạp không kịp thắng xe. Liễu Mộc Mộc không né được, cánh tay bị cào xước một đường dài.
Cô không kịp nhìn vết thương thì đã phải kéo Đỗ Dao chạy vào hẻm nhỏ cách đó không xa. Đỗ Dao quay đầu nhìn ra sau, thấy khoảng bảy, tám bảo vệ đều đã bị ngăn lại phía bên kia đường.
Hai người chạy vào con hẻm chật hẹp, hai bên đều là nhà cũ lâu năm và vách tường dính đầy vết bẩn, khi vào còn ngửi thấy một mùi hôi lạ.
Trong hẻm nhỏ có đặt hai cái thùng rác đầy ắp song song với nhau. Có vài túi rác đặt lung tung trên mặt đất, chảy ra chất lỏng gì đó, mùi hôi thối khiến người ta say sẩm mặt mày.
Phía trước có vài tấm ván gỗ và túi xi măng chất đống. Thậm chí các cô còn thấy một góc tường dơ bẩn đen sì.
Đằng sau còn có người đang đuổi theo, dù Đỗ Dao có muốn đổi đường thì cũng không kịp nữa rồi. Liễu Mộc Mộc đẩy cô nàng một cái để cô nàng chạy trước, còn mình thì ở phía sau, thỉnh thoảng có vài âm thanh xô đẩy vang lên như thứ gì đổ xuống khiến người ta phải run sợ.
Đỗ Dao cảm thấy mình chưa chạy được bao xa mà những người kia đã đuổi tới hẻm nhỏ rồi.
Còn có người gào lên đằng sau: "Đỗ Dao, mẹ cháu còn đang chờ cháu trong bệnh viện. Đừng chạy, mau quay lại với chúng tôi..."
Người đó còn chưa dứt lời thì một tiếng hét thảm thiết đã vang lên.
Đỗ Dao quay đầu lại, thị lực mười trên mười giúp cô nàng nhìn rõ thùng rác trong hẻm đã ngã ra mặt đất, hình như còn trùng hợp đập vào chân một người.
Xương gãy nát -1.
"Đừng nhìn nữa, chạy nhanh lên." Liễu Mộc Mộc thở hổn hển, chật vật đuổi theo.
Thấy dáng vẻ thở không ra hơi của cô, Đỗ Dao đành kéo tay cô vừa tăng tốc vừa nói: "Thể lực của cô kém quá vậy."
Liễu Mộc Mộc liếc mắt, chẳng thốt nên lời.
Các cô vừa rẽ vào thì đằng sau lại có người hét lên, sau đó là tiếng đồ vật rơi xuống nặng nề.
Thứ vốn nên bất ngờ bay về phía Liễu Mộc Mộc đã bị cô né tránh hoàn hảo, để lại cho người phía sau.
Đồ vật rơi từ không trung -2.
Cuối cùng Liễu Mộc Mộc cũng được cảm nhận cái gì gọi là "chỉ cần mình chạy đủ nhanh thì chuyện ngoài ý muốn cũng chẳng đuổi kịp". Cô quyết định tặng Đỗ Dao 99 điểm vì tài năng chạy cự li dài cực đỉnh của cô nàng.
Cho dù đủ loại tai nạn xảy ra nhưng những ngoài phía sau vẫn không dừng lại. Đỗ Dao vừa chạy vừa hét lên: "Trông bọn họ chẳng giống bảo vệ bệnh viện chút nào!"
"Dư thừa quá đi, bệnh viện nào mà có cương thi chứ."
"Cương thi gì cơ?" Đỗ Dao hét lên.
"Ngậm miệng, đừng hét, chạy mau."
"Còn phải chạy bao lâu nữa? Sao vừa nãy chúng ta không bắt xe?" Mặc dù luôn có thứ bất ngờ bay tới ngăn cản mấy người đằng sau, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là nữ sinh, thể lực có hạn. Đỗ Dao thì cơn đỡ, nhưng cô nàng còn phải kéo Liễu Mộc Mộc theo.
"Bởi vì không kịp. Chạy hết đoạn này, bạn trai tôi đang đợi ở phía đối diện." Liễu Mộc Mộc cũng hét lên.
Những lúc thế này thì thành phần tệ bạc như cô mới nhờ cậy bạn trai cứu giúp.
"Bạn trai cô có biết phía sau chúng ta là tám ông chú vạm vỡ không?"
"Sắp biết rồi." Liễu Mộc Mộc thở hổn hển, lối ra hẻm nhỏ đang ở ngay trước mặt.
Cô làm vậy mà không sợ mất luôn bạn trai đấy à? Đỗ Dao điên cuồng hò hét trong lòng, nhưng cô nàng biết không nên nói ra miệng.
Toàn bộ gia sản của cô nàng đều dùng để trả tiền coi bói rồi, nếu bây giờ Liễu Mộc Mộc lại mất luôn bạn trai vì cứu cô nàng thì cô nàng không bù nổi.
Cuối cùng hai người cũng chạy ra khỏi con hẻm dơ dáy, bẩn thỉu. Ở đầu hẻ có một con xe sang trọng đang đậu ở đó. Bên cạnh xe là một chàng trai mặt mày lạnh ngắt.
Sau đó Đỗ Dao phát hiện Liễu Mộc Mộc vẫn được mình kéo nãy giờ bỗng buông lỏng tay cô nàng ra, nhào về phía chàng trai kia.
Yến Tu hơi nhíu mày nhìn hình bóng lạ mắt trước mặt. Anh đang định tránh đi thì bỗng nhìn thấy khuôn mặt của cô, động tác ngừng lại, thuận tay đỡ lấy eo cô để cô đứng vững.
Yến Tu mím chặt môi, giọng nói trầm thấp: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Mộc Mộc há miệng thở dốc, để mặc anh lấy cặp kính lệch trên mặt mình ném đi chỗ khác: "Vừa nãy bói cho người ta một quẻ, gặp chút tai nạn."
Yến Tu không nói chuyện, ngón tay chỉ vào trán cô. Liễu Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn bạn trai của mình, cảm thấy đáy mắt anh hơi nguy hiểm.
"Thưa hai ngài, người ta sắp đuổi đến nơi rồi." Đỗ Dao lên tiếng nhắc nhở cả hai rất đúng lúc.
Nghe thấy Đỗ Dao nhắc nhở, Liễu Mộc Mộc mới nhớ ra đằng sau còn có người đuổi theo. Cô vội vàng lùi khỏi lồng ngực anh, chỉ vào con hẻm nhỏ sau lưng, dáng vẻ y hệt bạn nhỏ mách lẻo với phụ huynh: "Có người đuổi theo bọn em."
Yến Tu ngẩng đầu nhìn sang, cất bước đi vào con hẻm nhỏ.
Bởi vì trên đường xảy ra quá nhiều tai nạn bất ngờ nên từ tám tên bảo vệ chỉ còn sáu tên thành công đuổi đến. Bọn họ đều còn khá trẻ, dáng người cường tráng, ánh mắt sắc bén. Theo lời Đỗ Dao thì quả là họ khác hẳn bảo vệ bệnh viện bình thường, điểm giống nhau duy nhất chỉ có bộ đồng phục bảo vệ kia thôi.
Rõ ràng là lai lịch mấy người này có vấn đề.
Mấy người đó nhìn Yến Tu đi tới. Tên bảo vệ đi đầu nheo mắt đầy nguy hiểm: "Người anh em này, chúng tôi đang tìm người, không rảnh chơi với cậu, tốt nhất là cậu nên tránh ra."
Yến Tu không đáp lại, anh bẻ khớp cổ, giơ tay nới lỏng cà vạt, bày tỏ rõ thái độ của mình.
Sau khi Yến Tu đi vào hẻm nhỏ, hai cô gái ghé vào góc tường nhìn xem. Đỗ Dao khẽ hỏi: "Nhóm người đuổi theo chúng ta có tới tận mấy tên bảo vệ lận, bạn trai cô xử được hết không? Hay là chúng ta báo cảnh sát trước đã."
"Anh ấy chính là cảnh sát." Liễu Mộc Mộc cực kỳ bình tĩnh trả lời.
Trong hẻm nhỏ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đánh đấm nện lên cơ thể khiến người ta rùng mình, lâu lâu lại có tiếng ai kêu lên thảm thiết.
Có đôi khi xem ti vi và tận mắt chứng kiến mang tới cảm giác hoàn toàn khác biệt cho người ta.
Liễu Mộc Mộc rụt đầu lại, tán thành với ý kiến của Đỗ Dao: "Thôi vẫn nên báo cảnh sát đi."
Đợi cô gọi điện xong, khi nhìn vào bên trong thì phát hiện mấy tên bảo vệ mặc đồng phục đều đã ngã lăn ra. Còn một tên đang khập khiễng đứng đó, nhưng bỗng bị đá một cú vào gối, khuôn mặt ăn một cú cùi chỏ, sau đó cũng nằm xuống luôn.
Hiện tại chỉ còn lại Yến Tu, áo khoác âu phục bị anh ném trên mặt đất. Có lẽ là đánh nhau, quần áo bị kéo hư nên chẳng thấy hàng cúc phía trước áo sơ mi đâu. Áo sơ mi của anh hơi hở ra, để lộ đường nét cơ bắp rõ ràng.
Liễu Mộc Mộc chậm chạp chạy qua, phát hiện mấy người ngã ra mặt đất đang nằm thẳng tắp, trông sợ chết được.
"Bọn họ có sao không?" Cô nhìn xung quanh, vừa nãy quên gọi xe cứu thương rồi.
Yến Tu dựa vào tường xi măng, đôi mắt đen kịt: "Đáng lẽ em phải hỏi thăm tôi trước chứ?"
"Anh có bị thương không?" Liễu Mộc Mộc nhìn quanh anh một vòng, không thấy máu chảy. Ánh mắt cô lơ đễnh, chưa từng nhìn vào mắt anh.
Mái tóc đen của Yến Tu hỗn loạn, quần áo không ngay ngắn, tiếng thở nặng trĩu, đáy mắt nguy hiểm đến sợ. Liễu Mộc Mộc vô thức không dám lại gần anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...