Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Khương Chỉ tìm việc là chuyện đã định phải xảy ra.

Mẹ Khương vẫn muốn dặn dò cô một vài câu.

“Không cần quá ganh đua bon chen làm gì. Cố gắng thông qua phỏng vấn ở vài nơi, sau đó chọn lấy công việc nào nhàn hạ nhất trong số đó mà làm, biết chưa con?”

Khương Chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi.”

Mặc dù đáp lại như vậy, nhưng hiện giờ cô đã là người trưởng thành, đương nhiên sẽ không chỉ chọn làm một công việc duy nhất, mà sẽ chọn ra những công việc mình được tuyển mà không bị xung đột về vấn đề thời gian, nhận lấy toàn bộ luôn!

“Đừng để bị người ta bắt nạt. Nếu bị sếp lớn áp bức, đồng nghiệp xa lánh thì cứ nghe lời mẹ, lập tức từ chức ngay, không cần do dự gì hết. Nhà chúng ta không khốn khó đến mức như con nghĩ đâu.”

Có lẽ là vì muốn gia tăng mức độ tin cậy, Nhạc Nhiễm còn nói thêm.

“Con còn nhớ chú Văn Ý của con không. Sở dĩ chú ấy có thể có được cuộc sống ổn định ở thành phố H, đều là nhờ ba con kéo chú ấy từ trong thôn nhà họ Khương ra thành phố, dạy dỗ các loại kỹ năng, còn giới thiệu các mối quan hệ cho chú ấy. Vậy nên nhất định chú ấy sẽ giúp đỡ chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này. Xảy ra chuyện gì, chú ấy cũng sẽ giúp chúng ta chống đỡ.”

Khương Chỉ lại gật gật đầu, lí nhí đáp lại mẹ Khương: “Con biết rồi mà.”

*

Những ngày nghỉ hè ngắn ngủi giống như bươm bướm tung tăng bay lượn trong không trung thoắt cái liền biến mất, trong chớp mắt đã đến ngày khai giảng năm học mới.

Ba Khương sợ Khương Chỉ lại vụng trộm đi xe buýt đến trường nên hỏi mượn xe của bạn rồi đưa con gái và hành lý an toàn đến tận cổng trường học mới yên tâm về nhà.

Sau khi nhận chìa khóa phòng mới từ khu quản lý ký túc xá, một mình Khương Chỉ chạy qua chạy lại mất mười vòng mới dọn dẹp xong đồ dùng của mình. ——

Thực ra, tin tức Khương Chỉ phải dọn đến phòng ký túc xá mới đã bị lan truyền ra bên ngoài cùng ngày cô được quản lý ký túc xá đồng ý.

Đối mặt với cơ hội thể hiện bản thân ngàn năm có một này, một số anh chàng nam sinh đã bỏ công canh giữ ở trước cổng tòa nhà ký túc xá nữ từ sáng sớm, chờ đợi giây phút Khương Chỉ quay trở lại trường học để tiếp đón niềm nở ân cần giúp đỡ.

Nhưng Khương tiểu thư cho dù phải dọn dẹp đến chân tay co rút đi chăng nữa, cũng nhất quyết cự tuyệt ý tốt của bọn họ.

Bản thân cô biết rõ đạo lý nhân tình còn quý hơn tiền tài. Hiện giờ cô đang trong hoàn cảnh khó khăn tiền bạc không có, đương nhiên là nên cố gắng ít nhận ân huệ của người ta.

Dù sao cũng không có khả năng trả ơn.

Sau khi quét tước sạch sẽ phòng ở của mình, sự khó chịu tồn đọng trong lòng Khương Chỉ mới tan thành mây khói.

Cô thả lỏng người nằm ở trên giường, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch cho tương lai của mình.

Cho dù là ở hiện thực hay ở trong phim truyền hình, các vị thiếu gia tiểu thư nhà giàu gặp phải biến cố gia đình phá sản cũng sẽ bị shock nặng, tâm lý sợ bị người khác khinh thường sẽ khiến họ lựa chọn rời xa thành phố ồn ào đông đúc, từ bỏ công việc hiện tại của mình.

Như vậy sẽ không phải gặp bạn cũ hoặc kẻ địch, sẽ không phải tiếp nhận ánh mắt thương hại hoặc cười nhạo của bọn họ.

Thế nhưng suy nghĩ của Khương Chỉ lại hoàn toàn khác biệt.

Đối với sự cười nhạo và đồng tình thương hại, mặc dù trong lòng cô cũng không thoải mái, nhưng lại càng hiểu rõ một điều, so với chỗ tốt nhận được thì cảm giác không thoải mái đó không tính là gì cả.

Từ trước tới nay, tại nơi ở của cô, yêu cầu đối với chất lượng nhân viên cực kỳ cao, đương nhiên là tiền lương phát ra cũng sẽ cao hơn những chỗ khác, phúc lợi lại càng tốt hơn nhiều.


Khương Chỉ không hề tỏ vẻ “bệnh tiểu thư” khi đối đãi với người khác, tính cách lại thân thiện tốt bụng, thường xuyên nói chuyện phiếm với nhân viên phục vụ, hai bên vô cùng hợp mắt nhau. Đối phương cũng rất thích nói chuyện với cô, bí mật tin vịt gì đó đều kể hết cho Khương Chỉ nghe.

Từ cuộc nói chuyện này, cô đã biết được không ít thông tin liên quan đến tiền lương và phúc lợi của bọn họ.

Chẳng hạn như, sau khi trở thành nhân viên thì có thể được hưởng thụ miễn phí những quyền lợi mà cô phải bỏ tiền ra mới có được.

Đây là điều hấp dẫn Khương Chỉ nhất.

Bơi lội, tập thể hình, thưởng thức đồ ăn ngon.

Đây là cách thức trực tiếp nhất mà lại phải trả giá nhỏ nhất để cô có thể quay trở lại cuộc sống sinh hoạt xa hoa khi trước của mình.

“Trước mắt trọng điểm vẫn là khiêu vũ, không thể đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở việc kiếm tiền. Hừm…… Có lẽ nên tìm một công việc làm thêm vừa có thể kiếm tiền, vừa tốn ít thời gian, lại còn có ích đối với cuộc sống sinh hoạt của mình.”

Khương Chỉ khẽ cắn môi dưới, đối mặt với màn hình Ipad tự mình lầm bầm một hồi.

“Vậy thì chỉ nhận lời đến làm ba công việc này thôi vậy. Chiều mai không có tiết học, năm tiếng đồng hồ hẳn là có thể thử toàn bộ được rồi nhỉ.”

Một mình ở một phòng quả thực vô cùng thoải mái. Cô có thể tùy ý lẩm bẩm, cũng không cần lo lắng bản thân không cẩn thận nói ra điều gì đó bị người có ý đồ xấu lan truyền.

Khương Chỉ mở ra Boss Zhipin*, tìm kiếm thông báo tuyển dụng ở phòng tập thể hình và hồ bơi mình thường hay đến.

*Trang web tìm kiếm việc làm bên Trung Quốc.

“Vừa hay đang thiếu người!”

Cô không khỏi cảm thấy mình thật may mắn.

“Thời gian làm việc không chỉ vừa khéo trùng khớp thời điểm mình không có tiết, lại còn phù hợp với tần suất mình hay đi tiêu tiền ăn chơi!”

Khương Chỉ nhanh chóng gửi sơ yếu lý lịch đi, cũng hẹn trước với đối phương chiều ngày hôm sau sẽ đến phỏng vấn.

Một chỗ là hai giờ chiều, một chỗ là ba giờ rưỡi chiều.

Đã vậy, hai chỗ này còn đều ở CBD* của thành phố H, cách nhau không xa chút nào. Nếu như đi bộ cũng chỉ mất mười lăm phút, xem ra sau khi kết thúc phỏng vấn cô còn có hẳn nửa tiếng để nghỉ ngơi.

*CBD: Trung Tâm Mua Sắm, Thương Mại và Dịch Vụ

Tuy rằng nhà hàng chuyên về đồ ăn Tây mà cô hay đến nhất không có thông báo tuyển dụng, nhưng Khương Chỉ cũng không thất vọng.

Cô biết độ nổi tiếng và tính bí mật của nhà hàng kia như thế nào.

Cho dù cô có bao nhiêu tiền đi chăng nữa, muốn đến đó dùng cơm đều phải hẹn trước một tuần, còn muốn đặt vị trí đặc biệt thì phải hẹn trước tận hai tuần.

Đám bạn bè ngày trước của cô —— còn từng đánh cược với nhau xem ai có thể đặt được đúng chỗ mình muốn trong nhà hàng đó chỉ trong vòng một ngày.

>>

Loại nhà hàng như vậy, đương nhiên không thể tùy tiện đăng thông báo tuyển dụng trên phần mềm tuyển dụng như vậy được.


Dù sao thì vị trí của nó so với hai chỗ phỏng vấn kia cũng không quá xa. Cô quyết định chờ sau khi kết thúc phỏng vấn, cô sẽ tự mình tìm tới cửa hỏi thăm một chút.

*

Ngày hôm sau lúc tan học, Lệ Chi ngỏ lời rủ Khương Chỉ cùng đi ăn cơm trưa.

“Không được mất rồi.”

Khương Chỉ lắc đầu với cô bé đáng yêu trước mặt, nói lời xin lỗi.

“Chiều nay tớ có 2 cuộc phỏng vấn, nếu đi bằng tàu điện ngầm thì thời gian sẽ khá gấp gáp, không thể cùng cậu ăn cơm được.”

“À, phỏng vấn!”

Hai mắt Lệ Chi trở nên sáng rực. Cô ấy rất tò mò muốn biết loại công việc gì mà có thể thu hút được Khương Chỉ.

“Đi phỏng vấn ở đâu? Công việc như nào? Tiền lương nhiều không? Phúc lợi đãi ngộ tốt chứ?”

Cô ấy hỏi liên tiếp một tràng dài, Khương Chỉ đang bận thay quần áo không kịp trả lời, cuối cùng dứt khoát đưa Ipad cho Lệ Chi để cô ấy tự mình xem.

Bây giờ đang vào lúc tan học, các nữ sinh đều đang tập trung ở phòng thay đồ thay trang phục khiêu vũ. Khương Chỉ và Lệ Chi nói chuyện bình thường không chút tránh né, tự nhiên sẽ bị người xung quanh nghe thấy.

Không có ai nghe xong mà không bị làm cho kinh ngạc, nhưng hầu hết mọi người đều rất tán thưởng chuyện này.

Một người đã từng là thiên kim tiểu thư nhà giàu quen sống trong nhung lụa, bây giờ lại rơi vào tình cảnh phải đi làm công cho người ta, vậy mà không hề tự ti che giấu, ngược lại còn vô cùng thản nhiên, nói chuyện đường hoàng đĩnh đạc.

Thái độ này thực sự vô cùng hiên ngang kiêu ngạo.

Trước kia chỉ cảm thấy Khương tiểu thư xinh đẹp duyên dáng ưu nhã lại giàu có, vậy nên thái độ của bọn họ đối với cô ghen ghét còn nhiều hơn so với thưởng thức.

Giờ phút này mới thực sự cảm nhận được sức hút của Khương Chỉ, cũng mới nhận thức được suy nghĩ lúc trước của bản thân ngu ngốc đến mức nào. Người tự tin như vậy, sao có thể sụp đổ vì bị phá sản được cơ chứ.

Cô chính là trời sinh kiêu ngạo.

Thế nhưng có vẻ cần xuất hiện một hai kẻ ngốc thì mới hợp lý. 

Vương Diễm Bình đọc được nội dung trên Ipad liền cảm thấy khó chịu. Nhà hàng mà từ trước tới nay cô ta chưa từng có tư cách được bước vào, vậy mà Khương Chỉ là viết là “đồ ngọt ở đây khá ngon, đến làm thêm thử xem sao”.

Vương Diễm Bình bị kích động làm cho tức giận, lập tức nhỏ giọng nói thầm với chị em tốt: “Đại tiểu thư không hổ là đại tiểu thư. Không có tiền phải tìm việc làm thêm mà còn bắt buộc phải tìm đến nhà hàng cao cấp để phỏng vấn mới được.”

Những người khác đưa ánh mắt không tán đồng nhìn về phía cô ta. Khương Chỉ cố tình dừng bước chân, đứng trước mặt Vương Diễm Bình.

“Cậu cảm thấy, người làm ở quán lẩu cay ven đường và nhà hàng cao cấp sẽ có tiền lương giống nhau sao?”

Vương Diễm Bình không trả lời.


Đáp án của câu hỏi này, kể cả kẻ ngốc cũng đoán ra được.

Quán lẩu cay ven đường có thể mời được người đến làm nhân viên phục vụ hay không đã là một vấn đề lớn rồi. Sao có thể sánh được với nhân viên của nhà hàng cao cấp cơ chứ?

Cô ta không thể trả lời, một khi trả lời cô ta sẽ bại trận ngay. 

Nào ngờ, kể cả không có ý định trả lời, Khương tiểu thư cũng có cách chọc tức cô ta.

Cô vân vê lọn tóc của Vương Diễm Bình, mỉm cười nhẹ nhàng mà lạnh nhạt nói: “Ồ xin lỗi, tôi quên mất, cậu chưa từng được đến nhà hàng cao cấp bao giờ.”

“Cứ coi như tôi chưa từng hỏi đi.”

Khương tiểu thư giành chiến thắng, ngang nhiên đeo balo rời đi.

Những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều rất vui vẻ, dùng ánh mắt giống như đang nhìn kẻ ngốc nhìn về phía Vương Diễm Bình đang đứng chết trân tại chỗ.

Cô nói xem tự nhiên kiếm chuyện chọc cô ấy làm gì cơ chứ.

Hai lần trước đó bị giáo huấn còn chưa đủ hay sao?

*

Thám tử tư còn đang mải mê theo dõi Khương Chỉ. Quá trình cô tiếp nhận phỏng vấn cứ như vậy mà bị thám tử quay lại toàn bộ từ đầu đến đuôi không chút sơ hở.

Lúc trước anh ta từng bị ăn phải quả đắng ——

Ban đầu không biết ông chủ của mình quen biết với Khương Chỉ, còn chạy đến kể lại cho mọi người nghe lời đồn “Khương Chỉ gặp gỡ cô bạn kia như thế nào, hình như là quen biết khi xảy ra mâu thuẫn với nhau. Vì muốn chọc tức Hà Ngộ nên cố ý bao dưỡng tiểu bạch kiểm*”, báo lại đầy đủ cho Trì Triệt một chữ cũng không bỏ sót.

*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.

Sau đó lại phát hiện Trì đại thiếu gia chính là tên tiểu bạch kiểm kia, anh ta liền sợ tới mức mặt mày tái xanh.

Vốn còn tưởng rằng Trì đại thiếu gia sẽ bởi vì bị cô gái này lừa gạt tình cảm mà nản lòng thoái chí, nên mới không cho anh ta tiếp tục điều tra ——

Vậy thì hỏng rồi, gần đây anh ta mới mua một căn nhà, kinh phí đều dựa hết vào công việc béo bở này để trả nợ.

May thay, sau đó Trì đại thiếu gia không hề truy cứu việc anh ta làm ăn không ra gì, cũng không hạ lệnh sa thải anh ta. Anh chỉ cười lạnh hai tiếng âm trầm, rồi kêu anh ta tiếp tục theo dõi Khương Chỉ, báo lại toàn bộ hành tung của cô.

Hiểu lầm lần đó khiến cho chàng thám tử đến nay nhớ lại vẫn còn cảm thấy run sợ. Bắt đầu từ ngày hôm đó, anh ta đã lập ra lời thề, về sau trước khi chưa hoàn toàn điều tra rõ ràng mọi thứ, tuyệt đối không thể báo lại cho ông chủ bất cứ chuyện gì.

Nhưng khi thấy Khương Chỉ đến phỏng vấn ở chỗ thứ ba, thám tử bị làm cho ngơ ngác, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định gọi điện báo cho Trì Triệt biết.

“Nói.”

Trì đại thiếu gia vẫn giữ vững nguyên tắc “nói nhiều hơn một chữ có khả năng sẽ chết”.

“Là thế này, hôm nay Khương Chỉ đi phỏng vấn việc làm thêm. Hai việc trước đó đã phỏng vấn thành công, bây giờ đang phỏng vấn ở chỗ thứ ba, hình như đang định làm một lúc ba công việc.”

Anh ta dừng lại một chút liếm liếm môi, nói ra tên địa điểm cô gái kia vừa mới bước vào cho đối phương.

“Serendipity, cô ấy muốn phỏng vấn ở Serendipity. Tôi nhớ đây là nhà hàng anh vừa mới mua lại, thế nên mới gọi điện báo cho anh biết.”

Người ở đầu dây điện thoại bên kia im lặng ước chừng nửa phút đồng hồ. Sau đó, một giọng nói âm trầm mang theo khí lạnh vang lên bên tai thám tử:

“Việc làm thêm? Sao vậy, đến cả tiền tiêu vặt của bạn gái mà Hà thiếu gia cũng không lo nổi sao?”

Đủ thâm độc.


Thám tử nuốt một ngụm nước miếng.

Đây là… có ý gì vậy?

Anh ta vốn cho rằng ông chủ nhà mình tức giận với Khương Chỉ.

Vậy thì tại sao, đã giận như vậy mà còn bảo anh ta tiếp tục theo dõi điều tra hành tung của cô gái này chứ?

Đây không phải là mỗi lần nghe báo cáo lại một lần tức giận hay sao?

Nhưng mà Khương tiểu thư cũng thật là lợi hại. Trì đại thiếu gia trước giờ chưa từng để lộ ra cảm xúc, hỉ nộ ái ố đều che giấu chặt chẽ, vậy mà mỗi lần nghe được tin tức về cô, cảm xúc của anh đều dễ dàng để lộ ra vô cùng rõ ràng.

Ơ ơ, không lẽ Trì đại thiếu gia động lòng rồi?

Trong lúc thám tử đang chìm vào suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tin dữ không cách nào tiếp nhận nổi từ phía Trì đại thiếu gia.

“Hôm nay cậu có thể về được rồi,” Trì đại thiếu gia lạnh giọng nói: “Không cần theo dõi nữa.”

“Hả?!” Thám tử gấp thật rồi.

Đây là tức giận, mất hết hi vọng với Khương Chỉ, chết tâm rồi hay sao? Thế nên mới bảo anh ta không theo dõi nữa?

Mặc dù đứng trên lập trường của Trì đại thiếu gia bị người ta lợi dụng, có thể dễ dàng đoán được anh sẽ chết tâm với Khương Chỉ, nhưng mà tại sao lúc ban đầu khi nghe được lời đồn đại kia lại không chết tâm luôn đi.

Rõ ràng là vì Khương Chỉ đi phỏng vấn tìm việc làm thêm, nên anh mới tức giận.

Nhưng mà tức giận cái gì vậy?

Tức giận Khương tiểu thư chỉ vì một tên đàn ông đến tiền tiêu vặt cũng không cho cô mà đi lợi dụng tình cảm của Trì đại thiếu gia ư?

Nhưng hôm nay cũng đâu có ai nhắc đến Hà Ngộ đâu. Trì đại thiếu gia đúng thật là không biết nói đạo lý. Rõ ràng là bản thân anh tự mình nghĩ đến chuyện này, tự mình làm cho bản thân mình tức giận, sao phải không cho anh ta đi theo dõi nữa chứ.

Không theo dõi tiếp, anh ta còn hóng bát quái nhà giàu thế nào được nữa đây?

……

Không đúng!

Vậy thì còn tiền trả nợ mua nhà của anh ta thì sao đây?

Trong lúc đang lo lắng cho tương lai của mình, thám tử lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông ở đầu dây bên kia vang lên một câu nói.

“Quay về, trở lại Serendipity.”

Thám tử tư nhân: “....”

Hừm.

Cúp máy rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Thám tử tư nhân: Ăn dưa* đến nghiện.

*Nghĩa là hóng chuyện bát quái.

Trì thiếu gia: tức giận thì tức giận, bị lợi dụng thì bị lợi dụng đi, vẫn phải theo đuổi vợ chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui