Hàn Thiên ôm Du Miên vỗ về, truyền linh lực vào huyết băng thạch thanh tẩy cho cô, nhưng đều vô dụng. Anh bất lực thở dài, đặt cô nằm trên giường, lặng lẽ xuống thủy phòng. Sau cơn hoan lạc, Du Miên thấm mệt nên nhanh chóng ngủ sâu.
Tại thủy phòng, Hàn Thiên nhìn viên huyết kim cương, hai tay đút túi quần, anh nhìn ra lòng sông qua bức tường kính thì thầm:
- Anh Thanh! Em xin lỗi, em nhuốm bẩn Du Miên rồi. Cứ nghĩ mình là tiết khí sư sẽ không sao, nhưng suy cho cùng em cũng là con người có dị năng. Thanh! Em xin lỗi!
- Em không có lỗi. Du Miên đã trưởng thành, chuyện này tất yếu. Người đó là em, anh càng yên tâm. Đó là bản đồ dẫn đến cây Sự Sống. Thiên! Du Miên nhiễm bách nhân độc ở loài người, không phải từ em.
Hàn Thiên xoay nhìn lại, thân ảnh ông Thanh mờ nhạt từ ánh sáng của viên huyết kim cương. Anh mừng rỡ khi gặp lại cố nhân, nhưng hai người đã ở 2 thế giới, chỉ mừng mừng tủi tủi gặp nhau.
- Thanh! Anh về với em phải không?
- Thiên! Lâu rồi không gặp. Anh nhớ Chí Đức của anh quá
- Sao anh không gặp Du Miên, con bé nhớ anh lắm.
- Trầm hương trị ma Thiên à, anh bây giờ...
- Em hiểu rồi. Anh có gì muốn nhắn không?
- Em hãy nói " anh thương nó nhiều lắm, gắng sống vui vẻ, đừng ôm mãi hình ảnh đau thương của quá khứ."
Tiếng ông vang vang xa gần, rồi mất hẳn. Hàn Thiên đăm chiêu suy nghĩ về lời ông Thanh. Rồi anh cũng thở phào.
- Không phải độc mà là bản đồ? Bản đồ trên người em há chẳng nguy hiểm cho em. Không được, tôi nhất định sẽ tìm cây ấy đầu tiên, và phá hủy nó.
Sáng sớm, Du Miên thức dậy với cơ thể rệu rã, phần hạ thân đau nhức. Cô uể oải bước xuống giường, đi làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi ra tới phòng khách đã nghe mùi phở xông lên thơm phức. Hàn Thiên đang nhàn nhã đọc báo. Nghe tiếng động, anh ngẩng lên, nhìn Du Miên nở nụ cười. Trong nắng sáng, thân ảnh anh ngồi đó tỏa sáng như vị thần, vị thần cao ngạo còn đang cười với cô. Du Miên chợt ngây ngẩn, nhớ tới mấy bộ phim ngôn tình. Du Miên cũng cười thẹn thùng, cô giống như nữ chính cua được nam soái ca vậy. Du Miên đi đến, ngồi vuông góc với Hàn Thiên, hít hà mùi phở, rất tự nhiên cúi xuống ăn, như 2 năm trước. Quan sát thấy cô không bị đau đớn, Hàn Thiên an tâm, cũng bắt đầu bữa sáng. Sau khi ăn xong, Hàn Thiên không đi làm, mà nắm tay Du Miên ra vườn dạo
- Du Miên, 9 giờ chúng ta sẽ bay về quê em.
- Quê em?
- Đúng vậy, những đường gân máu trên người em chính là bản đồ dẫn tới cây sự sống. Anh xem qua nó nằm gần Mộc Phương Nhai. Anh sẽ hủy cây sư sống. Vì cái cây ấy mà các tộc chiến tranh với nhau.
- Anh Thiên! Các tộc gây chiến lẫn nhau do lòng tham sân si, không phải do cây sự sống. Anh đừng đổ oan cho cây. Cây là mẹ của mộc tộc, không ai có quyền sỉ nhục.
- Anh xin lỗi, anh hơi quá lời. Em chuẩn bị đi. 8 giờ mình ra sân bay.
Du Miên gật đầu, chạy nhanh vô phòng, dọn mấy bộ đồ rồi nhanh chóng rời đi. Họ tới khu vực vùng núi phía Bắc cũng hơn 6 giờ chiều. Họ ở tạm nhà cũ của Du Miên, sáng mai lên đường kiếm cây sự sống.
Du Miên là mộc nhân nên không bị từ trường của Mộc Miên ảnh hưởng, con người bình thường chắc chắn không vào được. Nếu cố vào, đều sẽ bị từ trường của Mộc Miên tổn thương.
Đứng giữa ngôi nhà hoang phế, Du Miên xúc động nhìn xung quanh. Cô gục xuống, ôm mặt khóc rưng rức. Phía sau có vòng tay rắn chắc ôm chầm lấy đôi vai đang run lên của cô. Hàn Thiên đỡ Du Miên đứng lên, dắt cô đi ra vườn, nơi có cây Kỳ Nam đại thụ tán rộng, che chở cho cây trầm hương thấp bé bên cạnh. Thấy Du Miên, tán lá cây xào xạc vui mừng, thoảng trong không khí mùi hương tinh khiết yêu thương. Hàn Thiên lấy ra huyết kim cương, đặt vào thân cây Kỳ Nam. Cây phát ra ánh sáng 7 màu rực rỡ, soi rọi lên người Du Miên. Bản đồ trên người cô từ từ lặn đi, làn da trở lại trắng hồng như người thường. Từ trong luồng ánh sáng, thân ảnh người con gái bước ra. Trên đầu nàng đội vòng lá nguyệt quế. Thân hình của một cái cây, chỉ có gương mặt hình người, giống hệt Du Miên. Du Miên cả kinh, nhìn cô gái kì lạ, mắt vô thức dâng đầy lệ, cô gái đi đến nắm tay Du Miên, nở nụ cười trìu mến:
- Nhớ chị không? Du Miên!
- Mộc Miên! Là chị thật sao?
- Ừ! Chị đây.
- Mộc Miên! Em nhớ chị, em nhớ ba. Huhuhu.
- Nín đi em, ba và chị đang rất tốt. Chị sống thật với mình. Ba luôn bên cạnh chị, giúp chị tu dưỡng mộc tính, nên giờ chị mới hiện thân gặp em được.
- Chị! Em muốn gặp ba. Em nhớ ba quá. Huhuhu
- Ba và em thuộc hai thế giới khác nhau rồi. Mùi trầm và từ trường của em sẽ gây hại cho ba. Nhớ ba thì em cứ nói hết ra, ba nghe được mà. Nếu chị không sinh đôi với em, chị cũng không thể gặp em. Ngoan đi, lớn rồi, đừng khóc nhè. Hàn Thiên không biết dỗ đâu.
- Chị này, tự nhiên nhắc tới Hàn Thiên.
- Em rể tương lai mà. Em phải trân trọng Hàn Thiên. Anh ấy đã hi sinh cho em rất nhiều.
- Hi sinh gì chứ, bất quá nuôi em có mấy tháng thôi mà.
- Nhóc khờ, em biết vì sao em không bị độc khi tiếp xúc con người không?
- Thì em cũng là con người.
- Chỉ là một phần. Người nào có ác tâm với em, em vẫn bị độc. Do Hàn Thiên dùng máu của mình thanh tẩy cho em. Trong thế giới vạn vật, loài người thông minh nhất nhưng cũng yếu đuối nhất, và tuổi thọ khá ngắn. Mộc tộc chúng ta tuổi thọ trường tồn, mạnh mẽ nhất nhưng không có trí thông minh. Riêng Thiên tộc là tộc người có máu thuần khiết nhất, cộng với trí tuệ của con người và sức mạnh của mộc tộc, tuổi thọ dài hơn con người, nhưng ngắn hơn mộc tộc. Anh ấy tự tay trích máu từ tim mình mỗi ngày luyện huyết băng thạch, ròng rã trong 2 năm, để ép vào tim em, ngăn bách nhân độc xâm chiếm. Nhưng do em bị Mộc tộc bắt đi, Hàn Thiên đã phải sử dụng thuật nghịch thiên, xoay nhanh thời gian để luyện ra huyết băng thạch cứu em. Vì vậy, anh ấy bị tiêu hao linh lực khá nghiêm trọng.
Du Miên ngớ người nhìn chị, nhớ lại lúc Hàn Thiên bị thương, quả thật rất nghiêm trọng, thì ra vì cứu cô. Nhớ tới tên Lương Chí Đức, Du Miên liền hỏi chị.
- Vậy tên thật của Hàn Thiên có phải là Lương Chí Đức?
- Đúng vậy, đó là cái tên ba chúng ta đặt cho anh, để anh hòa nhập với con người.
Du Miên há hốc, bịt miệng mình. Hóa ra, người mình cần tìm là anh. Anh luôn giúp đỡ, bảo vệ mình. Còn mình năm lần bảy lượt muốn rời xa, hại anh lần này đến lần khác. Du Miên ngồi sụp xuống, khóc rưng rức. Bên ngoài vòng từ trường, Hàn Thiên ngạc nhiên, rất muốn lao vào vỗ về, nhưng từ tính Mộc Miên quá mạnh, thêm của Du Miên, anh không có huyết kim cương, lại mới bị thương, căn bản không vào được, chỉ có thể đứng bên ngoài. Mộc Miên khom người nhìn em, xoa lưng em thở dài. Đang tính nói an ủi, chợt lưng của Mộc Miên bị lực khí khá mạnh tác động, cô phun ra ngụm máu trắng. Chưa kịp định thần, một lưỡi rìu vàng bay tới, găm vào thân cây trầm hương. Gió bỗng nổi lớn, cây Kỳ Nam rung chuyển, hòa vào trong gió là tiếng thét đau đớn của Mộc Miên, vòng từ trường suy yếu. Hàn Thiên nhào tới đỡ Mộc Miên, rút ra cây rìu vàng, dùng thiên khí trị vết thương cho cô.
- Vô ích thôi anh, đây là rìu của mộc tộc, anh không trị được cho em đâu.
- "Mộc tộc". Cả Hàn Thiên và Du Miên đồng thanh hỏi lại
Mộc Miên thở dốc mệt nhọc, nhìn Du Miên.
- Thiên! Anh mau đưa Du Miên rời khỏi, họ đuổi tới nơi rồi. Em và ba sẽ cầm chân họ.
- Nhưng em..mm
- Không sao. Em đã chết một lần, sẽ không chết nữa. Lúc nãy em không đề phòng nên bị thương. Nếu ba và em liên kết, ngay cả tôn chủ cũng không làm được gì đâu. Anh mau đi đi.
- Được, Mộc Miên! Cảm ơn em. Anh Thanh, em đi trước. Có dịp sẽ trở lại thăm anh.
- "Đi....đi". Hòa trong tiếng lá cây xào xạc là hai từ gọn ghẽ "đi..đi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...