Hàn Thiên chạy về căn biệt thự của mình, ở một vùng núi hoang vu hẻo lánh tận trong nam, nhà của Du Miên ở miền Bắc. Nếu chuyến bay không bị delay, có lẽ anh đã cứu được gia đình ông Thanh, nhìn cô bé đang ngủ say bên cạnh, Hàn Thiên cau mày thở dài, bồng Du Miên vô nhà. Anh cho người dọn dẹp căn phòng lầu hai, với một vách tường xây bằng kính cường lực, có thể hứng trọn ánh sáng ban ngày, và ngắm các vì sao buổi đêm.
Du Miên sau cái ngày kinh hoành ấy, dở điên dở dại, nhút nhát như đứa trẻ. Đêm khuya, cô ngồi trên ghế sofa nằm kê sát vách kính, ngơ ngẩn nhìn những vì sao ngoài cửa sổ.
Trái tim thơ dại của cô dâng lên sự thù hận khắc cốt ghi tâm. Trong ký ức lộn xộn của cô vẫn còn tàn dư của nỗi khiếp sợ về gương mặt của anh. Có lúc cô hận ghê gớm, muốn mạnh mẽ trả thù, có lúc lại ngây thơ như đứa bé, hồn nhiên đáng yêu.
"Cộp...cộp", tiếng nện của giày da trên nền gạch trong đêm nghe lạnh sống lưng, càng lúc càng gần. Du Miên trùm mền run rẩy. Cửa mở ra, dưới ánh trăng, gương mặt Hàn Thiên ngời sáng lạnh lùng, mang vẻ đẹp hoang dại. Sóng mũi cao, mắt hai mí sáng quắc như chim ưng. Đôi môi mỏng bạc hài hòa với gương mặt. Du Miên hí mắt nhìn người đang đến mà ngẩn ngơ. Anh tiến lại, ngồi xổm một chân bên giường, giựt mền kéo ra. Anh nhận ra cô đang khiếp sợ, liền nở nụ cười dịu dàng:
- Con rất sợ ta?
Du Miên gật đầu, cúi xuống né tránh ánh mắt anh.
- Chỉ cần con nghe lời ta, ta sẽ đảm bảo con được an toàn.
Ánh mắt tha thiết, lời nói dịu dàng, nụ cười ấm áp của Hàn Thiên đã làm tim cô loạn nhịp. Anh đỡ Du Miên nằm xuống, kéo mền đắp lại cho cô vỗ vỗ, nhẹ nhàng hôn lên trán cô "chúc ngủ ngon", như cái cách ngày xưa ông Thanh vẫn hay làm chúc ngủ ngon với anh. Anh nghĩ làm như vậy có thể xoa dịu phần nào nổi đau của Miên. Nụ hôn tuy nhẹ nhàng, đột nhiên cơ thể Du Miên tỏa ra hương thơm mê hoặc, mùi thơm nhẹ nhàng ấm áp của trầm hương. Hạ Thiên nhìn cô, trong đáy mắt xẹt qua tia đau lòng nhưng rất nhanh, cô chưa kịp thấy thì anh đã đứng lên, quay nhanh ra cửa.
- Con ở đây cho quen, khi nào thoải mái, ta cho con đi học. Nhớ! Không được để người khác tiếp xúc trực tiếp với da thịt của con, nắm tay cũng không được. Nhớ chưa?
Du Miên mở to đôi mắt nhìn thân ảnh cao ngạo ngay cửa gật gật. Hàn Thiên chờ nghe cô trả lời lâu quá, xoay người lại chỉ thấy gương mặt ngây thơ đang nhìn anh trân trối. Anh khẽ thở hắt ra, rồi đi thẳng ra ngoài, đóng sầm cửa.
Cuộc đời Hàn Thiên trải qua bao thăng trầm sóng gió, anh là một trong những tiết khí sư cuối cùng của Thiên tộc. Ngày trước, khi còn bé, chưa kịp học cách sử dụng 2 hành ( thủy, hỏa), Thiên tộc vì tranh giành ngôi vua mà tàn sát lẫn nhau, anh chạy trốn, lạc ra thế giới loài người. Bị một nhóm con người bắt giữ làm nô dịch, nhóm người đó bây giờ anh mới biết gọi là thực dân. Mỗi ngày anh đều bị đánh đập, bỏ đói. Trong một lần xẻ gỗ xây nhà, cả nhóm người trong đó có anh đã tìm được Kỳ Nam, loại gỗ hương quí hiếm. Họ tính đốn cây, mỗi người lấy một khúc trốn đi đổi đời, nhưng Hàn Thiên đã cản, không hiểu sao anh thương xót cho cây này, có linh cảm cây cũng như con người, có linh hồn và sự sống. Mấy người phu kia lập tức lộ bản chất hung ác, họ quyết định giết anh, dùng máu tưới Kì Nam. Ông Lâm Thanh đã hiện thân cứu Hàn Thiên đem đi.
- Nhóc con! Ở đây em được an toàn. Ta chính là cái cây mà em đã bảo vệ, tên Kỳ Nam. Em tên gì?
Anh nhìn ông lắc lắc đầu, "không có tên". Ông Thanh nở nụ cười ấm áp, vỗ vỗ vai anh:
- Sống trong thế giới loài người, gọi ta là Lâm Thanh. Em lương thiện như vậy, ta gọi em là Lương Chí Đức nhé. Ít nhất phải có cái tên để dễ xưng hô chứ nhỉ?
- Dạ! Cảm ơn anh!
- Oh, nhóc nói được à? Vậy mà ta cứ tưởng...thôi, ta đưa nhóc đi tắm rửa, thay đồ rồi ra ăn cơm....
Cơ duyên cho anh gặp Lâm Thanh, ông đã nuôi nấng, dạy bảo cho anh hòa nhập với con người. Đi qua bao cuộc chiến tranh, mỗi ngày chứng kiến không ít người ngã xuống, dần dà làm Chí Đức từ sợ sệt, đến chai sạn vô cảm. Loài người tham lam, bắn giết lẫn nhau để tranh giành những thứ không thuộc về mình, thật vô nhân và tàn bạo.
Năm đó, ông Lâm Thanh trở nên vui vẻ, yêu đời. Ông dẫn về một người phụ nữ trẻ trung, hiền hậu, cưới cô ấy làm vợ. Hiền mồ côi cha mẹ, đang trên đường vượt biên bị cướp, may mắn được ông cứu giúp. Hiền thương ông, chấp nhận làm vợ ông dù biết cuộc đời sẽ ngắn lại. Từ lúc mang thai, Hiền yếu thấy rõ, ông Thanh đau lòng nhìn vợ, không biết nói gì vì nàng lén mang thai, biết ra thì thai nhi đã lớn. Hiền mang song thai, sanh con không được vì cửa mình quá nhỏ, đau đớn cầu xin chồng cứu lấy con. Đôi mắt khép hờ chảy ra giọt lệ tiếc nuối vì không nhìn được con lần cuối. Sau khi vợ mất, ông Thanh tự tay rạch bụng vợ, lấy hai đứa trẻ dính liền ra ngoài. Ông dùng máu của mình làm liền vết thương cho Hiền, chôn cô ngoài sân vườn, từ đó nuôi dạy con, không lấy vợ nữa. Hai đứa trẻ, một đứa giống Mộc tộc của ông, không có đôi chân, ông gọi là Mộc Miên. Đứa kia giống mẹ, có đôi chân đi lại, ông gọi là Du Miên. Hai đứa trẻ khăn khít yêu thương nhau. Do không muốn con tự ti, ông giấu hai con trong biệt thự, rất ít cho ra ngoài. Người ngoài đồn đoán cô ông có cô con gái bị dị tật, ông rất buồn nên tìm bác sĩ về tách rời hai con, đâu ngờ gây nên thảm cảnh.
Chí Đức ở với ông Thanh một thời gian, khi Hiền sinh bé, anh cũng xin phép rời đi, tìm cuộc sống riêng. Và có hứa ngày 2 bé trưởng thành, sẽ quay về chúc mừng. Lúc này, anh cũng đã 20 tuổi, nên ông Thanh đồng ý. Ra thế giới bên ngoài, anh lao vào cuộc sống sát thủ để kiếm tiền. Anh vô cảm với con người, nên giết người rất lạnh lùng, xây dựng cơ ngơi cho riêng mình, xây dựng lên đế chế xã hội đen, bên cạnh xã hội, với cái tên Hàn Thiên. Rất nhiều bang phái hùng mạnh lần lượt bị tiêu diệt, mà chưa ai một lần được diện kiến mặt thật của anh.
Sáng sớm hôm sau, Du Miên thức dậy rất sớm, nàng thơ thẩn ra vườn, lặng ngắm bình minh. Chợt ngoài cổng có tiếng la lối của nhóm người xăm trổ. Bọn chúng có chừng 5, 6 tên, tay tên nào cũng lăm le mã tấu dài cả nửa mét. Trong đám đó, có một tên nhìn tương đối đàng hoàng, mặc áo khoác da màu đen, người không xăm, tóc chải 4 - 6 đứng sau đám người kia, khinh khỉnh nhai kẹo cao su nhìn vào ngôi biệt thự. Lão quản gia từ tốn ra mở cổng, mời bọn chúng vào. Du Miên chăm chú quan sát bọn loài người một cách khó hiểu. Tên nhai kẹo đi vô sân, thấy Du Miên như tỏa sáng dưới ánh nắng ban mai, thoang thoảng trong không khí mùi trầm rất dễ chịu, hắn như bị thôi miên, không vô trong mà rẽ ngang tiến lại phía cô. Du Miên mặc đầm ngủ vải voan mỏng manh, dưới ánh nắng, cả thân thể thanh xuân mơn mởn càng thêm mê hoặc. Chợt Long đầu đá nuốt khan, trong hắn dâng lên niềm chiếm hữu mãnh liệt. Hắn bước nhanh hơn, khi chỉ cách cô một sải tay, Long đầu đá đưa tay, muốn chạm vào bả vai trắng mịn kia. Cánh tay vừa vươn tới đã bị một bàn tay mạnh mẽ chụp lại, bẻ quặc ra sau. Hắn đau đến tái mặt, trừng mắt nhìn người đang bẻ tay hắn:
- Hàn Thiên! Mày đừng quá đáng, tao đang là khách của mày.
- Khách không mời. Hahaha. Tao lại tưởng đám chó hoang vào đây xin ăn. Hahaha.
- Hàn Thiên! 10 năm rồi, tuy mặt mày không già, nhưng sức khỏe chắc chắn xuống. Mày nghĩ mà còn vinh quang năm xưa à, nhìn xung quanh xem.
Long đầu đá đã điều tra kĩ lưỡng, đàn em của Thiên đã ra bắc, chỉ còn vài tên ở lại. Nên hắn bề ngoài mang theo 5 tên tinh nhuệ của hắn, nhưng mai phục xung quanh là cả chục tên khác. Mấy tên đàn em của Long đầu đá trong nhà vung lên mã tấu sáng loáng, hướng về phía Hàn Thiên, càng khiến Du Miên thêm một màn run rẩy. Hàn Thiên bực mình, giơ chân đạp vào mông tên kia, khiến hắn chúi nhủi. Anh nhào tới, ngồi xuống ôm Du Miên vào lòng, che chắn khỏi đám người kia. Mùi trầm hương càng xông lên nồng đậm. Long đầu đá nghĩ anh sợ, đứng lên, khinh khỉnh phủi tay, nghiêng đầu nhìn hai thân ảnh ngồi dưới đất.
- Con bé này trông cũng được đó. Nếu mày đưa nó cho tao, tao sẽ không tính toán vụ lô hàng bị mày cướp, chỉ cần mày hoàn trả đầy đủ trong tối nay, luôn cả con bé kia.
- Mày nhận nổi sao?
Vừa nói, anh vừa bồng Du Miên đứng lên, Hàn Thiên thì thầm vào tai Du Miên " bé con, nhắm mắt lại, chờ ta một chút sẽ không sợ nữa". Cô gái nép sát vào ngực anh, nhắm mắt an tĩnh. Long đầu đá mở to mắt châm biếm
- Chết đến nơi còn kiêu ngạo.
Hắn nhìn một lượt đàn em hắn, ra hiệu tấn công Hàn Thiên, nhưng không một ai nhúc nhích. Hắn liền nhìn ra ngoài, đưa tay huýt sáo kêu tổng tấn công, đáp trả hắn chỉ là sự im lặng đáng sợ. Lần này, đến lượt Hàn Thiên, anh huýt một điệu sáo vui tai, xoa dịu Du Miên, dùng tay ép chặt lỗ tai cô vào ngực mình. "xẹt....xẹt", một loạt cái đầu của đàn em Long đầu đá rơi xuống đất, lăn long lóc. Hắn nhìn một màn, trợn mắt kinh hãi tột độ, nhìn lại Hàn Thiên, anh đang xoay người, che chắn không cho máu bắn vào Du Miên. Hàn Thiên không thèm quay đầu, mà hiên ngang bồng cô gái nhỏ tiến thẳng vào biệt thự. Sau lưng là thân ảnh run như cầy sấy của Long, xung quanh hắn bây giờ là gương mặt đằng đằng sát khí của 5 tên đao phủ, trên tay mỗi người vẫn đang cầm kiếm Nhật nhuộm máu nhỏ giọt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...