Đợi nắng về trong mắt em
Phần 1 - Quán Son
1. Phan mở khẽ lớp cửa gỗ còn bám bụi bởi hai ngày cuối tuần, chủ quán - là tôi - lười nhác không ra trông quán. Khi vừa nhìn thấy tôi, Phan cười hiền, một tay đưa lên khoe cái chuông gió nhỏ xíu bằng đất nung, một tay chìa ra khoe ổ bánh mì thơm ngậy.
- Cái này cho Son, còn cái này cho anh chủ!
Nói rồi Phan đặt bánh mì xuống trước ánh nhìn lạ lẫm của tôi, em chạy tót lên ban công tầng hai để hý hoáy treo chuông gió lên gờ cửa sổ. Hình như bậu cửa sổ có thêm người bầu bạn cũng thấy vui, vàng ươm nắng, một màu nắng đẹp và chan hòa khiến tim người ta rộn ràng nhảy nhót theo. Tôi cầm lấy bánh mì và dõi theo hành động của Phan, lúc đưa lên miệng cắn một miếng rõ to, tôi nghe thấy Phan nói loáng thoáng:
- Từ giờ cuối tuần nếu anh bận cứ để em trông quán cho! Em rảnh. Đóng cửa quán như thế này buồn chết!
Tôi không trả lời, nhai nhóp nhép, sau khi giải quyết xong ổ bánh mì vào bụng, tôi cùng Phan dọn dẹp lại khu quầy pha chế, lên danh sách thực đơn mới, ấp ủ những event nhằm hâm nóng quán Son.
Son, tên nghe thật lạ, thật ngộ, lại có chút gì đó nữ tính. Nhưng tôi nghĩ thế! Nhớ ngày đầu tiên phỏng vấn Phan, giữa năm bảy bộ hồ sơ khác của các bạn sinh viên trường đại học gần khu này gửi về xin dự tuyển làm nhân viên part-time, tôi hỏi gọn lỏn:
“Theo Phan, Son có ý nghĩa gì không?”
Phan nheo mắt, đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh và yêu đời. Khi Phan vừa kịp nhoẻn cười, tôi đố rằng em có khả năng mang nắng đến với những tia ấm áp kỳ lạ. Bởi dáng vẻ hoạt bát vui tươi của em khi ấy khiến người đối diện cảm nhận được tất thảy nguồn năng lượng trẻ trung nơi em.
“Son? Chẳng có nghĩa gì cả. Có chăng là… bởi vì nó đa nghĩa quá!”
Nói rồi Phan cười hì hì, đưa tay lên làm động tác vén tóc mái như một nét ngại ngùng con gái. Tôi lắc lắc đầu, xua tập hồ sơ trên tay qua một bên. Phan thấy thế má vội ửng hồng.
“Cứ cho em đi làm, em lần lượt giải nghĩa cho anh!”
Người Phan chồm lên phía trước, bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng chụp lấy tay tôi. Sự tiếp xúc nhanh chóng như luồng điện giật, tôi tròn mắt nhìn Phan, rồi sau vài giây khi em bẽn lẽn rụt tay về, tôi gật đầu.
“Mai đi làm nhé!”
2. Có lẽ so với rất nhiều những định nghĩa mà Phan đưa ra, tôi vẫn thấy định nghĩa đầu tiên là chuẩn xác nhất. Son, vốn dĩ chẳng mang tầng lớp ý nghĩa nào cả. Chỉ đơn giản là tôi đặt một cái tên cốt dễ nhớ, nghe lạ tai và vui vui để lưu lại trong tâm trí khách hàng lâu hơn những cái tên nhàn nhạt khác mà thôi. Vậy mà lần nào khi đến quán Phan cũng ngồi tỉ tê hàng giờ cho tôi nghe. Tôi chỉ im lặng, thảng hoặc mỉm cười, rồi lại tiếp tục công việc của mình. Tôi nhận ra, kể từ sau khi Phan vào làm, tôi cười nhiều hơn với mớ lý thuyết của em, lại cảm giác rằng mình dành tình cảm cho Son nhiều hơn qua mỗi ngày em nói chuyện cùng tôi. Vì một lẽ nào đó, Son trở nên đặc biệt, giống như Phan vậy.
Cuối tuần, tôi toan đóng cửa sau khi ra quán check một mớ hóa đơn tiền điện nước. Phan thập thò ngoài cửa, khi biết tôi vừa đánh sượt ánh nhìn qua chỗ em thì em đưa chân đẩy cửa đi vào, trên tay bê một chậu hoa khá lớn.
- Phan, cái gì thế?
Tôi đưa tay nâng kính, nghiêm mặt hỏi. Khuôn mặt Phan ửng hồng và lấm tấm những giọt mồ hôi. Trời trưa vừa chuyển nắng, một vài tia tinh nghịch nhảy lướt qua chỗ mà Phan đang đứng, phản chiếu vào những giọt mồ hôi lấp lánh. Nhìn Phan vừa tội vừa thương, tôi vội vàng nhẹ giọng:
- Để anh!
Nói rồi tôi sải bước ra cửa quán, đỡ giúp Phan chậu hoa mà không biết em đã lôi ở đâu ra. Để Phan kịp ngồi xuống ghế, uống một ngụm nước nhỏ, tôi lặp lại câu hỏi.
- Cái gì thế này?
- Là chậu hoa. Anh cũng biết mà!
- Ý anh là sao em lại phải mang tới đây?
- Em cảm thấy Son cần nó!
Nói rồi Phan không để ý đến phản ứng của tôi, tiếp tục khệ nệ với chậu cây để dời nó lên ban công tầng hai. Tôi nhăn mày, khó chịu ra mặt, nhưng vẫn giúp em bê chậu cây ấy lên cầu thang xoắn một cách nhẹ nhàng.
- Son còn trẻ, anh đừng cố làm cho Son trở nên già nua!
Phan nói vu vơ khi cầm bình tưới cây đi lên ban công tầng hai. Tôi nhún vai, không hiểu em định nói vu vơ điều gì. Nhưng cái ý nghĩ chạy lướt qua trong đầu khiến tôi tủm tỉm cười. Vậy đấy, Son có một cô nhân viên thật lạ, thật ngộ, và cũng thật đáng yêu!
3. Dạo gần đây tôi chăm đến quán hơn, kể cả những ngày cuối tuần. Khi Phan hỏi, tôi lắc lắc đầu ra vẻ không có gì đặc biệt, muốn đến quán để thăm Son thôi. Nhưng Phan không tin, tôi bịa ra một câu chuyện vặt vãnh nào đó mua vui. Kiểu như là:
- Bạn gái anh thích anh là một người chăm chỉ. Ít nhất là với Son.
Phan nhoẻn cười, mắt em lấp lánh:
- Bạn trai em cũng thế!
Tôi sững người, thấy tai mình như ù đi. Một vài tia nắng đâm xiên qua cửa sổ khiến vành tai tôi nóng bừng. Đợi cho nhịp tim ổn định trở lại, tôi lật giở một vài trang sách, mắt vẫn dõi theo dòng chữ chạy đều trên trang giấy, vu vơ hỏi.
- Bạn trai em biết Son?
- Có biết. Ngày nào anh ấy cũng đi qua đây!
- Vậy nên em mới muốn vào làm ở Son?
- …
Phan im lặng. Tôi ngước mặt nhìn em, đôi mắt mơ hồ không rõ vui hay buồn, không có bất cứ một tia cảm xúc nào để tôi có thể nắm bắt. Tôi lại dịu giọng.
- Đừng lo, dù có đúng thế thì anh cũng không đuổi việc em đâu.
- Dạ.
Phan gật nhẹ. Vừa lúc đó có khách vào gọi đồ uống, tôi nghiễm nhiên coi đó là một sự thừa nhận. Tối hôm ấy tôi về sớm, để lại Phan với một list các công việc cần làm. Tôi viện cớ bận việc, bận hẹn hò, bận rất nhiều thứ khác. Tôi giao phó Son cho Phan. Rồi tôi chạy bay biến mất với nỗi cô đơn trống trải vừa khám phá được chiều nay. Khi mà tôi biết, Phan đã có một người con trai khác.
Một vài ngày sau lần nói chuyện, tôi cũng được gặp mặt bạn trai Phan. Anh chàng trạc tuổi tôi, làm ở một công ty về công nghệ thông tin gần quán Son. Anh ta đến với nụ cười tỏa nắng, đuôi mắt để lộ nhiều trìu mến dành cho nhân viên của tôi, là Phan. Cuộc hội thoại của hai người đại loại sẽ như thế này:
- Phan, cho em này!
Tôi thấy cái cách anh chàng cầm bánh mì đưa cho Phan cũng giống hệt như cách mà Phan làm với tôi. Tôi lại nghĩ, có khi nào trong giai đoạn cưa cẩm, Phan chuyển bánh mì đó cho tôi, và bây giờ khi chính thức bắt đầu mối quan hệ, Phan lại nhận nó từ tay bạn trai mình? Tôi hồ đồ vỗ vỗ vào đầu mình, cố thúc bản thân quay qua chỗ khác và thôi không chú ý vào cuộc hội thoại của họ nữa. Nhưng tôi không làm được, tiếp tục nghe ngóng.
- Hôm nay mấy giờ em về? Nếu về sớm thì qua chỗ anh làm đợi anh, còn nếu về muộn thì để anh qua quán ngồi đợi em?
Tôi biết mình luôn có tham vọng rằng quán Son sẽ đông nghịt khách. Bất cứ cuối tuần, đầu tuần hay giữa tuần. Nhưng bạn biết không, có một vài người khách tôi không hề muốn họ xuất hiện trong quán của tôi, vì một vài lý do đặc biệt.
- Cuối tuần này em có xin nghỉ được không? Anh dẫn em đi đến nơi mà em bảo thích đến đấy!
Tôi chắc chắn sẽ viện ra một đống lý do để nói rằng Son cần Phan vào những dịp cuối tuần. Phan đã nói với tôi rằng em rảnh. Ngoài ra tôi sẽ cố nhớ lại những lần nói chuyện xem em đã từng nói thích đi đâu. Tôi cũng có thể đưa em đi được.
…
- Anh làm gì thế? Khách đang giục đồ uống kìa!
Phan quay ngang sang nghệt mặt hỏi tôi. Tôi vội vã cúi gằm xuống bàn, tay luống cuống làm một vài thứ đồ uống được ghi cẩn thận trên giấy order mà Phan đưa từ nhiều phút trước. Tôi chỉ thấy mông lung rằng Phan không thể bỏ rơi Son khi mà Son ngày càng quen với sự có mặt của em như thế. Phan cũng không thể để tôi hẫng hụt và rơi vào một hố sâu cảm xúc như vậy. Tôi thừa nhận là tôi luôn cố tỏ ra lạnh lùng với em, nhưng chưa bao giờ tôi thôi không quan sát và dõi theo em. Tôi cũng thừa nhận là tôi chưa đủ can đảm để tỏ tình với em. Nhưng tôi lại không muốn để mất em vào tay một gã con trai khác. Tôi thấy mình thật nhỏ nhen ích kỷ, trong đầu ngang dọc nhiều mâu thuẫn.
Giá như tôi biết tôi sẽ thích Phan nhiều đến thế…
4. Có một hôm Phan nghỉ ốm. Em không đến quán vào sáng sớm tinh mơ như mọi khi, em cũng không xuất hiện ở cửa rồi gõ “cốc cốc cốc” đều đặn ba cái như đánh thức tôi dứt ra khỏi trang sách. Tôi lại bần thần ngồi nhớ em.
Mang bình tưới cây lên ban công tầng hai, tôi cho những cành lá xanh mởn uống no nước, đến lúc mặt đất trong chậu cây ướt đẫm, dềnh nước. Tôi thở dài. Hóa ra, dù tôi đã cố gắng nhưng vẫn thể hiện quá sức vụng về. Đến việc chăm sóc một chậu cây cũng không làm nên hồn, không có lý do nào để Phan thích tôi cả. Tôi đưa tay đẩy đẩy một sợi dây chuông gió bằng đất nung của Phan, nghe tiếng chuông đùng đục reo, tôi cảm nhận được ánh mắt Phan đang cười. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi lập tức chạy xuống đóng cửa quán, với tay lấy áo khoác treo trên móc áo rồi phi ra đường để chạy ù đến nhà Phan.
Trên đường đi tôi thấy lướt qua một người có gương mặt quen thuộc. Bạn trai Phan. Anh ta ngồi café bên vệ đường, đối diện với một cô bạn gái sở hữu khuôn mặt xinh xắn. Nhìn họ có vẻ thân mật. Nhưng như thế cũng không nói lên điều gì cả. Người ta vẫn có thể cười nói vui vẻ với bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí là họ hàng như thế. Tôi dõi theo cho đến lúc họ đứng dậy ra về. Anh chàng kia khoác áo lên vai cho cô bạn gái, khi cùng đi ra cửa kính, bộ dạng của họ tình tứ hơn cả một cặp đôi đang yêu nhau. Và rồi anh chàng ấy đặt nụ hôn lên môi cô gái trước khi họ vẫy tay chào nhau để đi về hai phía. Tôi bần thần, đáng ra tôi nên vui mừng mới phải. Vì tôi đã tìm ra ít nhất một điểm không chân thật trong tình yêu mà anh chàng đem đến cho Phan. Nhưng tôi lại thấy đau lòng. Phan của tôi… vì lẽ đó cũng sẽ rất đau lòng…
Tôi cho xe chạy nhanh hơn, đến cửa nhà Phan vừa kịp lúc trời buông tối.
- Phan, em ốm đau sao rồi?
- Em ổn.
Phan cười hiền, nụ cười của em méo mó, thoáng chút thì vai run lên bần bật. Tôi ngồi lại gần, vén tóc xòa trên vai, đặt vào lòng bàn tay em một nhánh hoa từ chậu cây trên ban công tầng hai của Son.
- Gắng lên, Son nhớ em nhiều lắm!
Nói rồi tôi múc cháo từ âu ra cho em ăn, xem túi thuốc trên bàn, cẩn thận đặt từng viên vào lòng bàn tay Phan, đặt một cốc sữa nóng vào tay còn lại. Khi Phan nhăn mặt, tôi đẩy gọng kính lên cao hơn.
- Dạo này anh bận lắm, em không mau khỏi anh lại phải tuyển nhân viên mới. Như thế phiền phức thêm.
Phan im lặng và ngoan ngoãn uống thuốc. Tôi dè chừng buông một câu hỏi.
- Anh chàng đó đâu sao không đến?
Phan cúi mặt, đến vệt sữa còn dính trên mép cũng vô tình bỏ quên. Giọng em lí nhí.
- Chắc là lát nữa anh ấy sẽ đến thôi!
Vừa lúc có chuông cửa, Phan nhìn lên tôi như một phản xạ tự nhiên có điều kiện, ý rằng: “Em đã nói là anh ấy sẽ đến mà! Bạn trai của em cũng sẽ đến thăm em mà!”. Nhưng khi tôi ra ngoài mở cửa, vừa đi vào trong bắt gặp cái nhìn méo xệch trên khuôn mặt Phan.
- Bạn anh đến đưa tài liệu. Hôm nay anh ở lại trông cho em ngủ.
Phan không nói gì, lặng lẽ luồn tay vào trong chăn. Lúc kéo ghế ngồi lại gần cạnh bên em, tôi có thể nhìn thấy tay em run rẩy, bấu víu vào một chút sức lực cuối cùng. Mảnh niềm tin nhỏ nhoi trong em cũng vỡ, mi mắt em kéo một vệt nước dài trong veo. Tôi đặt tay mình lên bàn tay nhỏ bé bị phủ lên bởi lớp chăn mỏng.
- Em có đang hạnh phúc không, Phan?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...