Đầu điện thoại bên kia tạm dừng, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở của đối phương.
“Hiểu Nhiên, nếu em thấy khó xử thì quên chuyện đó đi”.
Giọng nói Cố Thiên Nhân nghe có chút cô đơn.
Đầu óc Khương Hiểu Nhiên rối loạn, bật thốt ra, “Ngày mai em có thời gian”.
“Vậy nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp”.
Giọng nói Cố Thiên Nhân trầm thấp.
Vài từ ngữ dường như chìm xuống tận đáy lòng cô.
Có điều gì xảy ra vậy, tâm trạng của anh ấy thật khác với lúc bình thường, lúc nằm ngủ Khương Hiểu Nhiên còn lo lắng tự hỏi.
Ngày hôm sau rửa mặt chải đầu xong, Khương Hiểu Nhiên nhìn xem giờ, bảy giờ ba mươi phút, người đó nói ra ngoài sao còn chưa đến? Cô đang định lên tầng trên tìm anh.
Vừa đẩy cửa ra khỏi phòng đã thấy một bóng hình cao lớn đứng trên hành lang, không hề động đậy.
Cô bước chậm đi đến trước mặt anh, “Hôm nay đi đâu vậy?”.
Cố Thiên Nhân đang rơi vào trầm tư đột nhiên tỉnh lại, “À, đang muốn đi đâu đó”.
“Thành phố S đúng là đô thị phồn hoa, nghe nói nơi nào cũng nổi tiếng thu hút nhiều khách du lịch.
Mà tối hôm qua không phải anh nói muốn đến một nơi sao?”.
“Đúng là muốn đến một nơi”.
Cố Thiên Nhân lái xe, đường lớn trống trải bằng phẳng nhưng tốc độ của anh rất chậm.
Xe đi đến con đường quanh co rồi dừng lại ở một con hẻm nhỏ.
Nhìn tảng đá mọc rêu xanh dưới mặt đất, nơi đây hẳn đã có chút tuổi đời.
Con hẻm nhỏ chật hẹp, nhiều nhất cũng chỉ hai mét, người đi đường gần như không có mấy.
Tuy nói là ban ngày ban mặt nhưng Khương Hiểu Nhiên lại thấy có chút căng thẳng, lo lắng.
Cố Thiên Nhân quay lại thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, tay nắm chặt tay cô, đi đến một tòa nhà cũ ở cuối con hẻm mới dừng lại.
Cửa kẽo kẹt mở ra từ bên trong, một bà già bảy mươi tuổi xuất hiện vui mừng nói, “Tiểu thiếu gia, cuối cùng cậu cũng trở về”.
Tiểu thiếu gia? Trong lòng Khương Hiểu Nhiên thầm nhắc lại, cô còn đang tưởng ở đây diễn phim điện ảnh.
Bên trong có một khoảng sân rộng rãi, bao quanh bốn phía bởi những cây hoa quế cao to, những bông hoa quế nho nhỏ kết đầy trên đầu, màu sắc nhàn nhạt không thật thu hút nhưng bước qua dưới tàng cây, hương thơm ngào ngạt của hoa quế khiến người ta tưởng tượng cảnh vật này như chỉ tồn tại trong mơ.
Bà quản gia già nhìn xem xét Khương Hiểu Nhiên rồi cười híp mắt thành một đường chỉ, lúc này Khương Hiểu Nhiên mới phát hiện Cố Thiên Nhân vẫn còn nắm tay cô.
Cô vội vàng rút ra, rất thuận lợi, không gặp bất cứ một trở ngại nào.
Vào trong phòng, Khương Hiểu Nhiên lại có cảm giác đang đóng phim điện ảnh hơn.
Bên trong bài trí không chỗ nào không giống với thời dân quốc, từ chiếc bàn thờ gỗ mộc đỏ, bộ bàn ghế gỗ lim, đại sảnh có đặt một chiếc bình gốm sứ to ở góc phòng, Khương Hiểu Nhiên thấy hứng thú không nhẫn nại được bản tính tò mò liền bước lên phía trước, tinh tế vuốt hoa văn trên đó, cảm thấy thật mềm mại.
“Em cũng có nghiên cứu về đồ gốm à?”.
Cố Thiên Nhân không biết khi nào đã đứng bên cạnh cô.
“Người nghèo như em thì biết gì.
Nhưng em thường xuyên xem chương trình giám định đồ quý giá, đã thấy vài đồ vật giống thế này nhưng nó không to như vậy”.
Cố Thiên Nhân vuốt lên chiếc bình, “Đây là của ông ngoại anh ba mươi lăm năm trước đã mua được trong buổi bán đấu giá ở Hongkong, lúc ấy có ba trăm nghìn đô la Hồng Kông, bây giờ có khả năng tính bằng tiền triệu”.
Khương Hiểu Nhiên để tay lên ngực, “Anh đừng làm em sợ, em cũng chẳng dám ngồi.
Chiếc ghế kia vừa nhìn đã thấy không phải rẻ”.
Cố Thiên Nhân vừa định nói ra giá nhưng thấy dáng vẻ lúc này của cô lại nuốt lời trở về, “Cũng may không nhiều tiền hơn đâu.
Thôi chúng ta lên tầng xem”.
Cầu thang gỗ có lẽ qua nhiều năm nên ở mặt trên đã cũ, vịn vào còn phát ra tiếng kẽo kẹt.
Đến tầng hai, Cố Thiên Nhân đẩy cửa một căn phòng, đồ nội thất bên trong được bài trí rất trang nhã, một chiếc giường gỗ lim có treo chiếc màn màu hồng phấn, phía trước bàn trang điểm còn để một cây lược gỗ.
Gần cửa sổ có đặt một chiếc bàn tròn, trên mặt bàn để chiếc bình hoa nhỏ, bên trong cắm thưa thớt mấy cành hoa quế thơm ngào ngạt.
Cố Thiên Nhân ngồi xuống, cầm một cành hoa lên, ngắm nhìn hồi lâu,
“Phòng ai vậy?”.
Khương Hiểu Nhiên không nhịn được hỏi.
“Chị của anh”.
“Chị ấy bây giờ không trở về đây sống à? Phòng thật sạch sẽ, như có người thường xuyên ở vậy”.
“Nghỉ hè năm trước, chị ấy còn đưa Tinh Tinh đến đây”.
Lúc Cố Thiên Nhân nói, ánh mắt thật xa xăm, hư ảo, trống rỗng.
Trong lòng Khương Hiểu Nhiên đoán điều không tốt, “Vậy năm nay sao chị ấy không đến?”.
“Có lẽ chị ấy có đến đây, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi.
Từ nhỏ chị ấy được bà ngoại nuôi nấng, hơi mười tuổi mới trở về nhà họ Cố.
Khi đó mẹ mất rồi, anh còn nhỏ, chỉ có chị ấy chăm sóc anh, dù sao cũng là cùng một mẹ sinh ra.
Có đôi khi anh cảm giác chị ấy không coi anh là em trai, mà luôn coi là một đứa trẻ.
Hiểu Nhiên, em có hiểu cảm giác lúc này của anh không?”.
Cố Thiên Nhân ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện vẻ ưu thương.
Khương Hiểu Nhiên đứng bên cạnh anh, tay đặt lên lưng anh, vỗ nhẹ, “Thiên Nhân, sinh mệnh vô thường.
Tháng trước cha em cũng đi rồi.
Người đã ra đi cũng đã đi rồi, ai cũng không thể trốn thoát khỏi số mệnh đã an bài.
Phẫn nộ, bi thương đều không giải quyết được chuyện gì.
Chúng ta là người sống, vẫn phải sống tiếp cho thật tốt, phải thay họ nhìn thế giới đầy màu sắc và trải qua niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống”.
“Chị ấy là người thân duy nhất của anh.
Đầu tiền mẹ ra đi, ông ngoại bà ngoại cũng đi rồi, bây giờ đến chị ấy cũng bỏ anh mà đi.
Cuộc sống của anh bây giờ chỉ còn công việc, anh chỉ còn công việc mà thôi”.
“Thiên Nhân, anh còn có em là bạn mà.
Mặc dù em không có khả năng làm gì cho anh, nhưng em sẽ cùng anh nói chuyện, đó là điều em luôn sẵn lòng”.
Khương Hiểu Nhiên nắm chặt tay anh.
“Anh không cần em thương hại”.
Cố Thiên Nhân rút tay về, “Nhưng em đã đồng ý làm cho anh hai việc mà chưa hoàn thành”.
“Chuyện gì?”.
“Cùng anh đi uống trà đi!”.
Hai người đi xuống tầng, ra đến sân ngoài.
Dưới cây hoa quế có một bàn đá, hai người ngồi xuống quanh bàn.
Bà quản gia già mang một bình trà nóng từ phòng trong ra, rót vào hai chiếc cốc sứ nhỏ, một mùi hương nhàn nhạt theo gió bay lên.
“Dì Chương, chuyện này gọi Tiểu Lưu làm là dược, trời nóng như vậy dì vào nhà nghỉ ngơi một chút đi”.
“Hôm nay thiếu gia đến đây, trong lòng tôi rất vui mừng, muốn nhìn cậu thật nhiều.
Tôi vào nhà ngay đây”.
Đợi bà đi rồi, Khương Hiểu Nhiên tò mò hỏi, “Bà ấy có phải là người trong gia đình anh không? Anh thật kính trọng bà ấy!”.
“Chị của anh được dì chăm sóc, nói là bảo mẫu nhưng thực ra trong lòng chị ấy đã luôn coi bà là mẹ”.
“Vâng”.
Cố Thiên Nhân uống ngụm trà nóng, ánh mắt vòng qua Khương Hiểu Nhiên nhìn vô định vào khoảng sân rỗng rãi.
Thời điểm giữa trưa hè, ngồi dưới bóng cây mát, uống trà, thật là điều thú vị.
Khương Hiểu Nhiên tinh tế nhấm nháp, cảm nhận mùi hương giữ lại qua kẽ răng, cả người cảm thấy thích thú.
Cô dựa lưng vào thân cây đằng sau, nhắm mắt lại.
Gió nhẹ thổi xen lẫn hương hoa tạt vào gò má cô.
Trong sân thỉnh thoảng có con bướm, chuồn chuồn đậu trên cây hoa quế.
Tường bị bao phủ bởi những dàn hoa bìm bịp, rất nhiều nhánh cây dài ló ra tận ngoài tường.
Cố Thiên Nhân thu lại ánh mắt, cuối cùng dừng trên mặt cô.
Trong lòng tràn đầy phiền muộn, nếu giờ khắc này có thể vĩnh viễn dừng lại thì cuộc đời anh đã không còn gì để tiếc nuối.
Nhưng giấc mơ chỉ là giấc mơ, thời khắc Khương Hiểu Nhiên mở mắt ra, tất cả mọi thứ lại quay trở về hiện thực.
“Đi thôi”.
Cố Thiên Nhân đứng dậy.
Khương Hiểu Nhiên dịu mắt, “Đi đâu?”.
“Về thành phố B”.
“Vé máy bay còn chưa mua”.
“Anh đã đặt rồi”.
“Bao nhiêu tiền? Em trả cho anh”.
“Vừa hay anh là khách VIP của hãng hàng không này, tích lũy được chặng đường nhất định nên có nhiều ưu đãi, vé của em được tặng kèm”.
Khương Hiểu Nhiên thầm nghĩ, đúng là kẻ có tiền mà! Ở khách sạn miễn phí, đến vé máy bay cũng được miễn phí.
Nhưng có điều cô đã chịu quá nhiều ân huệ của anh, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên.
Bằng không khi nào tặng anh một món quà, coi như đáp lễ đi! Nghĩ vậy trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhưng khi lên máy bay, ngồi cạnh anh mới cảm thấy một món quà cũng không đủ.
Khoang hạng nhất, đúng thật là khoang hạng nhất! Chưa từng ngồi lần nào, mới chỉ nghe nói qua, giá vé rất là xa xỉ!!
Khương Hiểu Nhiên nhíu mày, nhìn bốn phía xung quanh, đúng là cách biệt một trời một vực với khoang hạng thường.
Một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp tươi cười đứng trước mặt họ, “Tiên sinh, mời anh uống nước trái cây”.
Cố Thiên Nhân gật đầu ý bảo cô ấy để xuống, “Hiểu Nhiên, em uống đi”.
Khương Hiểu Nhiên mỉm cười cầm lên, thầm nghĩ, sao anh ấy nhìn ra cô muốn uống nước này, thật sự lợi hại!
Khoảng một giờ sau máy bay hạ cánh.
Trở về sau mấy ngày xa nhà, trong lòng Khương Hiểu Nhiên rất vui vẻ thoải mái, về nhà cảm giác thật tuyệt! Cố Thiên Nhân cúi đầu nhìn cô, nụ cười rạng rỡ hiện lên miệng cô làm lòng anh thật ấm áp, khóe miệng anh không khỏi nhếch lên.
Khương Hiểu Nhiên ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của anh, miệng lại nở nụ cười ngọt ngào.
Đi đến cuối hàng lang trên sân bay mới nhìn thấy Tiếu Dương đang đứng ở đầu bên kia, sắc mặt rất khó coi.
Khương Hiểu Nhiên giật mình, trong lòng thoáng chút bất an, anh ấy có lẽ hiểu lầm.
Vội bước nhanh đến trước mặt anh, “Tiếu Dương, sao anh lại ở đây?”.
“Em ước gì anh không đến phải không?”.
Tiếu Dương cười lạnh.
Khương Hiểu Nhiên hít sâu, thấp giọng nói, “Về nhà em sẽ giải thích với anh”.
Cố Thiên Nhân cũng đi đến trước mặt họ, đặt một gói to lên tay Khương Hiểu Nhiên, “Hiểu Nhiên, em quên không cầm cái này”.
Khương Hiểu Nhiên xấu hổ nhận lấy, lúc này mới nhớ ở thành phố S đã mua ít đồ mang về làm quà cho mọi người.
“Anh đi trước”.
Cố Thiên Nhân gật đầu bước đi.
Tiếu Dương bước đến bãi đỗ xe, không nói câu nào.
Khương Hiểu Nhiên đeo trên vai một chiếc túi, trong tay xách đầy đồ lỉnh khỉnh, giống như nàng dâu nhỏ vất vả lẽo đẽo theo sau mẹ chồng.
Chờ Tiếu Dương ngồi lên xe, Khương Hiểu Nhiên mới ngại ngùng ngồi bên vị trí cạnh anh.
Xe không đi về hướng nhà cô mà đến khu biệt thự trước kia họ sống.
“Sao lại đến đây? Không đưa em về nhà sao?”.
Khương Hiểu Nhiên có chút bất an.
“Nơi này chẳng lẽ không phải là nhà em?”.
Vào nhà, Tiếu Dương quét mắt qua cô một cái nhưng không nói gì, trái lại còn an vị ngồi lên ghế sofa.
Khương Hiểu Nhiên thầm nghĩ, cô cũng không phải người làm gì mờ ám, sao lại có cảm giác giống như bị bắt gian vậy? Trên đường đi phải dè dặt cẩn trọng, phải nhìn mặt người ta vui vẻ mà nói cười, nhìn người ta bực tức thì phải chống đỡ.
Nhưng nghĩ đến hai người sắp kết hôn, thôi quên đi, vẫn nên nhún nhường một chút, không để tổn thất điều gì đáng tiếc.
“Tiếu Dương, thực sự em và Cố Thiên Nhân chỉ ngẫu nhiên gặp mặt, không có chuyện gì đâu, anh đừng đa nghi quá đáng thế”.
Tiếu Dương cười lạnh, “Trùng hợp vậy sao, sao mỗi lần em và anh ta đi với nhau cũng đều là ngẫu nhiên gặp mặt thế, hai người đúng là có duyên đấy”.
“Sao anh có thể nói như vậy được, lòng dạ thật nhỏ nhen”.
Khương Hiểu Nhiên không vui vẻ nói.
“Phải, lòng dạ anh hẹp hòi như vậy đấy, mắt anh không thể chịu được dù chỉ là một hạt cát”.
Tiếu Dương tức giận cãi lại cô,
Khương Hiểu Nhiên thấy bộ dạng khó chịu của anh, nghĩ lại vẫn nên giải thích rõ ràng cho anh hiểu, “Tiếu Dương, lúc em đến thành phố S thì gặp được anh ấy trên máy bay.
Sau đó cùng anh ấy đến nhà ông bà ngoại của anh ấy.
Em vốn định trở về sớm nhưng, Thiên Nhân, chị của anh ấy mất rồi, tâm tình anh ấy không tốt nên em ở lại hàn huyên nói chuyện với anh ấy.
Sau đó anh ấy mua vé máy bay em và anh ấy cùng trở về.
Thật sự không có chuyện gì.
Tiếu Dương em và anh sắp kết hôn rồi, anh phải tin tưởng em”.
“Lúc đi em ngồi khoang hạng thường, sao có thể gặp anh ta? Chẳng lẽ Cố tiên sinh cũng ngồi khoang hạng thường sao, lại còn trùng hợp ngồi ngay cạnh em nữa”.
Khương Hiểu Nhiên đang muốn nói thêm nhưng gặp ánh mắt châm chọc của Tiếu Dương lại ngừng.
“Theo anh được biết, người họ Cố đó không ngồi khoang hạng nhất, chẳng lẽ vì em nên anh ta cố ý ngồi khoang hạng thường?”.
Khương Hiểu Nhiên ngạc nhiên, trong lòng cũng có chút hoài nghi.
“Còn nữa, chị của anh ta mất rồi, chuyện tư mật như vậy mà anh ta cũng nói với em, xem ra anh ta không hề coi em là người ngoài”.
Mới đầu trong lòng Khương Hiểu Nhiên có áy náy, nhưng nghe giọng nói châm chọc khiêu khích nhiều lần của Tiếu Dương, cơn tức cũng bắt đầu bùng lên.
“Tiếu Dương, đừng nói em và anh ta không có chuyện gì, nếu có chuyện gì thì sao nào? Em nhớ rõ chúng ta chưa hề đăng kí kết hôn!”.
Tiếu Dương đứng dậy, nắm lấy cổ tay cô, “Khương Hiểu Nhiên, em dám nghĩ quan hệ của chúng ta như vậy hả??”.
“Không phải nghĩ như thế thì nghĩ thế nào, xin anh nói cho em biết”.
Khương Hiểu Nhiên không chút yếu thế vênh mặt nhìn anh.
Trong lòng Tiếu Dương phát điên, anh khóa chặt tay cô ở đằng sau, đôi môi không khách khí chà mạnh vào, răng còn khẽ cắn mút lên làn môi đỏ mọng của cô.
Khương Hiểu Nhiên ra sức giãy giụa, ý đồ muốn thoát ra nhưng không thành, tức giận cô giơ chân đá một phát vào ống chân anh.
Tiếu Dương đau không nói lên được, ngược lại miệng càng tăng thêm sức, đầu lưỡi không lưu tình vờn sâu vào miệng cô, ở bên trong ngang tàn tàn sát bữa bãi.
Tiếp đó dồn cô vào tường, với tay kéo khóa váy phía sau lưng cô xuống, rất vội vàng dồn dập chiếc váy liền theo vai rơi xuống ngực, những vùng da thịt trắng mịn lộ ra làm người hoa mắt.
Cổ họng Tiếu Dương nóng lên, miệng thật chính xác hôn lên nụ hoa màu hồng, đầu lưỡi càng không ngừng liếm láp điểm nhạy cảm đó.
Trong lòng Khương Hiểu Nhiên tức giận, cái này là thế nào vậy? Vừa rồi còn châm chọc khiêu khích, sau một hồi lại nhiệt tình như lửa, anh coi cô là gì vậy?
Cô cố hết sức đẩy anh ra, nhưng Tiếu Dương càng ép cô thật mạnh vào tường, miệng lầm bầm, “Hiểu Hiểu, không được phép rời khỏi anh”.
Lưỡi còn không quên vờn lên đầu nhũ hoa đang cứng lên.
Cơ thể Khương Hiểu Nhiên bị anh không chế mạnh mẽ, cảm giác ngay cả đầu óc cũng bị anh không chế, theo tay và miệng anh, thần kinh cô lúc thì hưng phấn, lúc thì say mê.
Tiếng kêu kháng cự từ trái tim cô đã yếu đi nhiều, sức lực trên tay cũng giảm bớt vài phần.
Chưa chờ cô tỉnh táo, chiếc quần tam giác đã bị cởi xuống chân, một chân bị anh nâng lên, một thoáng chần chừ, cả hai đã gắn kết chặt chẽ.
Rốt cuộc Khương Hiểu Nhiên không có cách nào thoát khỏi xiềng xích bị trói buộc của anh, chấp nhận số phận rồi dần dần nhắm đôi mắt lại.
“Hiểu Hiểu, em là của anh, ai cũng không thể cướp em đi”.
Tiếu Dương thì thào nói bên tai cô, một giọt mồ hôi mềm mại kéo dài chảy xuống.
Thể xác và tinh thần Khương Hiểu Nhiên đồng thời nóng lên, giống như bị sóng triều đánh bại, cơ thể xụi lơ dựa vào tường.
Cũng giống như con thuyền cô đơn lênh đênh trên biển lớn, trôi dạt theo dòng nước chảy.
Cô không khỏi bám chặt vào lưng Tiếu Dương, dường như đó chính là điểm tựa để cô dựa vào.
End.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...