Sau ngày đó, cứ khoảng ba đến năm hôm là Tiếu Dương lại chạy đến nhà cô.
Hôm nay vừa mới ra khỏi siêu thị, Khương Hiểu Nhiên đang xách túi đồ, chuẩn bị đi.
“Hiểu Nhiên”.
Cô vừa quay đầu đã nhìn thấy Cố Thiên Nhân đang mỉm cười với cô.
“Thiên Nhân, sao anh lại ở đây?”.
“Anh cố ý chờ em”.
Khương Hiểu Nhiên dùng ánh mắt dò hỏi nhìn anh, chuyện gì?
“Anh trở về đã lâu, muốn mời em đi ăn tối”.
Khương Hiểu Nhiên cười, “Phải là em mời anh chứ, chuyện lần trước còn chưa có dịp cảm ơn anh”.
Hai người sóng vai nhau đi xuống bậc thang.
Chiếc Volvo quen thuộc đang đỗ lại ven đường, Tiếu Dương đứng bên cạnh xe nhìn thẳng vào cô.
Lúc này Khương Hiểu Nhiên mới nhớ đã hẹn với anh đi đón con gái.
Nhưng vừa rồi đồng ý Cố Thiên Nhân, giờ từ chối thì thật ngại.
” Tiếu Dương, nếu không có việc thì anh đi đón Dương Dương đi, đưa con bé đi ăn chút gì đó, tôi và Thiên Nhân có chút việc”.
Khương Hiểu Nhiên đi đến trước mặt anh nói.
Tiếu Dương cầm tay cô, “Em có chắc em sẽ đi cùng anh ta?”.
Khương Hiểu Nhiên nhìn anh, lãnh đạm nói, “Mong anh bỏ tay ra, tôi biết rõ bản thân mình đang làm cái gì”.
“Được”.
Tiếu Dương nói thật rõ ràng, sau đó xoay người lên xe, chiếc xe lao vun vút trên đường.
Ngồi ở trên xe, Khương Hiểu Nhiên có chút hoảng hốt.
Cố Thiên Nhân lái xe đưa cô đến một nhà hàng Pháp.
Đây là lần đầu tiên Khương Hiểu Nhiên bước vào nhà hàng sang trọng như vậy.
Bức tường chính diện được vẽ một lớp hoa văn đầy màu sắc, đồ nội thất với chất liệu bền đẹp được trang trí mang đậm phong cách Pháp.
Một không gian trang trọng, lịch sự và ấm áp.
Bước lên cầu thang, lan can tay vịn sạch sẽ bóng loáng và không có một hạt bụi.
Đi đến một phòng lớn không có một vị khách nào, hay người bước đến một chiếc bàn gần cửa sổ, Cố Thiên Nhân đi lên trước kéo ghế ra sau cho cô, làm cử chỉ mời ngồi.
Khương Hiểu Nhiên ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài, thì ra nhà hàng này nằm bên cạnh bờ hồ thoáng mát ở thành phố B.
Có thể nhìn thấy hồ nước xanh biếc với gió nhè nhẹ thổi thật thoải mái, bên hồ tọa lạc mấy nhà hàng như một tòa lâu đài cổ xưa nằm trên bờ liễu rủ.
Hồ nước, liễu rủ, nhà hàng làm nổi bật lẫn nhau, khiến cho người ta như được đến vùng đất Giang Nam vào tháng ba mùa xuân.
“Hiểu Nhiên, em thích ăn gì?”.
Cố Thiên Nhân đưa thực đơn cho cô.
“Anh chọn đi, em không sành cơm Tây, để làm trò cười không hay đâu”.
Cô đưa thực đơn trả lại anh.
Cố Thiên Nhân gọi món khai vị, còn có cả món tráng miệng.
Chỉ chốc lát, phục vụ đã đưa lên món gan ngỗng, dâu tây, canh cà rốt, cá cuốn ở bờ biển Na Uy, salad táo giòn.
Cố Thiên Nhân nhã nhặn ngồi ở kia, một tư thế ăn uống tiêu chuẩn.
Anh dùng dao xắt thành từng miếng gan ngỗng, sau đó mỉm cười ra hiệu cô ăn đi.
Khương Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn người phục vụ đứng bên cạnh, nhăn mặt nhíu mày, nhưng vẫn cẩn thận ăn.
Phòng rất lớn nhưng gần như không có âm thanh gì.
“Có thích không?”.
Cố Thiên Nhân nhẹ giọng hỏi.
Đồ ăn Pháp rất nổi tiếng, đồ ăn Pháp rất sang quý, đồ ăn Pháp rất cao nhã.
Nhưng nếu lúc này cô trả lời là không hợp khẩu vị, hẳn có người nổi lên đại sát khí.
Khương Hiểu Nhiên chỉ biết nghe lời gật dầu, món gan ngỗng không thích thì có thể uống canh.
Mà canh cũng không tệ, hương vị thơm ngon, lại còn làm ấm dạ dày.
Lúc này, một người đàn ông trẻ ngoại quốc mặc một bộ trang phục truyền thống đi đến.
Đi thẳng đến góc phòng đặt cây đàn piano, ngồi xuống và bắt đầu diễn tấu.
Giai điệu du dương trầm bổng, Khương Hiểu Nhiên nghe rất quen thuộc.
Người đàn ông bắt đầu hát.
Khi thấy cái nóng của trần thế quanh mình bỗng như biến đi đâu mất cả
An enchanted momen
Khoảnh khắc ấy làm lòng người đắm say
Và với tôi, người chiến binh ngày đêm chiến đấu không ngừng nghỉ
Là được ở bên em, thế là quá đủ.
And can you feel the love tonight?
Và đêm nay em có cảm nhận được hương vị tình yêu đang lan tỏa trong tôi không? [1] (mọi người hẳn đoán được là bài gì rồi nhỉ ^^)
Tiếng Anh của Khương Hiểu Nhiên đã bỏ bẵng đi rất nhiều năm, nhưng hàm ý của câu cuối cùng cô rất hiểu.
Nếu là trước đây, cô sẽ không chút do dự đứng dậy đi.
Cô ghét nhất chính là một số ít phụ nữ thích cảm giác nương tựa vào người đàn ông tốt bụng, thích hưởng thụ niềm vui được người khác theo đuổi, nhưng không có cách nào báo đáp lại cứ dây dưa nhập nhằng không rõ.
Nhưng đã quen biết Cố Thiên Nhân bốn năm, mặc dù anh không phải là người trái tim cô đã nhận định, nhưng vẫn phải thừa nhận, anh là một người bạn rất quan trọng với cô.
Nếu anh không nói rõ, vạn nhất thể hiện gì đó sai tình hình, chẳng phải rất xấu hổ hay sao.
Vì thế cô vẫn giữ im lặng.
Cô cắn miếng cá cuốn, rất mềm ngon, thịt cá còn bọc lớp tôm làm vỏ.
Cố Thiên Nhân rót ly rượu vang cho cô.
Lúc này, bài hát đã kết thúc.
Giai điệu đột nhiên thay đổi, chuyển sang thành “Happy birthday to you….”.
Khương Hiểu Nhiên ngạc nhiên nhìn anh.
Trong mắt Cố Thiên Nhân lóe lên vẻ mê hoặc, anh quay sang người đang diễn tấu vỗ tay.
“Jack, ai sắp xếp bài hát này vậy?”.
“À, là ông chủ tiếp đãi, ông ấy nói hôm nay là sinh nhật anh, vốn nên đích thân đến chúc mừng sinh nhật, nhưng ông ấy có việc đi Pháp nên đã sắp xếp bài hát này, để tỏ rõ tâm ý của ông ấy”.
Cố Thiên Nhân gật đầu, “Được rồi, vất vả cho cậu”.
Nói xong rút tờ hai trăm tệ từ ví tiền đưa cho anh ta.
“Cảm ơn”.
Jack nói bằng tiếng Trung Quốc rồi đi ra ngoài,
Phòng chỉ còn hai người họ.
“Thiên Nhân, hôm nay là sinh nhật anh, sao không nói cho em biết? Để em chẳng chuẩn bị gì cả”.
“Kỳ thực anh chỉ muốn tìm một người cùng ăn cơm trong cái không gian rộng lớn này thôi”.
“Vậy được rồi, hôm nay em mời”.
Cố Thiên Nhân mỉm cười, “Em muốn mời?”.
Có ý gì thế, Khương Hiểu Nhiên sờ túi tiền.
Hôm nay cô cố ý đến ngân hàng rút hai ngàn, một chút tiền cơm thế này hẳn đủ trả.
Phục vụ đưa hóa đơn, “Cố tiên sinh, tiền đồ ăn, tiền thuê cả phòng, tổng cộng là sáu ngàn năm trăm ba mươi tám tệ.
Nhưng anh là khách hàng VIP nên được hưởng phí giảm giá còn 88%, sau khi giảm còn năm ngàn bảy trăm năm mươi ba tệ”.
(thật sự chỗ này mình phải lấy máy tính ra tính, sợ nhầm \=]]).
Cố Thiên Nhân lấy từ ví một cái thẻ đưa cho anh ta.
Khương Hiểu Nhiên vừa lấy ví tiền ra lại phải nhét vào.
May mắn là không để ví trên mặt bàn, bằng không thật thấy xấu hổ không còn mặt mũi nào.
Lúc ra khỏi khách sạn, cô khẽ rùng mình vòng tay quanh người, “Lạnh không? Xe sẽ dến ngay thôi”.
Vào ô tô, cả người Khương Hiểu Nhiên ấm áp lên nhiều.
“Thiên Nhân, em nợ anh một bữa cơm, lần sau em mời, nhưng khả năng địa chỉ không thể xa hoa như vậy”.
“Hiểu Nhiên, anh muốn ăn nhất là đồ ăn em làm.
Quen nhau vài năm, một lần cũng chưa được ăn.
Không biết anh có vinh hạnh đó không?”.
Một bữa cơm, rất đơn giản, giống như người nào đó gần đây thường xuyên đến nhà cô ăn trực cơm, lại chưa bao giờ biểu lộ vẻ cảm kích.
Cô không biết suy nghĩ của mình đã trôi dạt đi đâu.
“Thấy khó xử sao?”.
“À không đây, hẹn ngày nào đó có thời gian anh đến nhé”.
Xe dừng lại ở đầu ngõ, Khương Hiểu Nhiên xuống xe, đang chuẩn bị đi.
“HIểu Nhiên, đợi chút”.
Cố Thiên Nhân cũng xuống xe, đi đến trước mặt cô.
“Còn có việc gì vậy?”.
“Có thể tặng anh một món quà sinh nhật được không?”.
Khương Hiểu Nhiên nghi hoặc nhìn anh.
Cố Thiên Nhân từ từ cúi đầu, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, dừng lại vài giây.
Khương Hiểu Nhiên gần như chạy lên cầu thang, đầu óc hỗn loạn, tuy đó chỉ là một nụ hôn nhẹ thoáng qua.
Cô không biết đó có hàm ý gì, chắc chắn không phải đơn thuần là tình cảm bạn bè.
Chờ khi cô muốn đẩy ra phản ứng thì anh đã quay người rời đi.
Đến cửa nhà, cô vừa lấy chìa khóa ra thì cánh cửa đột nhiên bật mở từ bên trong.
“Anh còn chưa về nhà à?”.
Khương Hiểu Nhiên kinh ngạc nhìn Tiếu Dương, “Đã khuya vậy rồi”.
“Em cũng biết là muộn à”.
Tiếu Dương châm chọc nói, “Chỉ sợ em vui chơi quên đường về nhà”.
Khương Hiểu Nhiên đi qua người anh, cởi áo khoác, nằm nửa người lên sô fa, “Tôi mệt lắm, không muốn nói chuyện”.
Tiếu Dương đi đến chỗ cô, tay vịn lên trên sôfa, cúi xuống nhìn cô, “Anh cũng rất mệt.
Anh đi đón Dương Dương rồi đưa con bé ra công viên chơi.
Sau đó còn cho con bé đi ăn KFC.
Nó hỏi vì sao em không đến, anh nói em bận chuyện quan trọng”.
Khương Hiểu Nhiên gục đầu xuống, trong lòng dấy lên nỗi áy náy.
Tay Tiếu Dương đặt lên vai cô, “Hiểu Hiểu, em nói cho anh biết đi.
Anh nên làm cái gì bây giờ? Lúc Dương Dương hỏi anh, anh rất muốn nói thật cho nó biết, mẹ con đi hẹn hò với người đàn ông khác.
Nghĩ đến em và Cố Thiên Nhân ở bên nhau, anh cảm thấy rất tức giận.
Nhưng lại không thể nói được gì.
Hiểu Hiểu, em nói cho anh biết, em rốt cuộc nghĩ gì vậy? Hay là em thật sự chấp nhận anh ta.
Em đứng trước mặt anh, lên xe anh ta.
Em có biết tâm trạng anh cảm thấy thế nào hay không?
Hiểu Hiểu, em không cần tra tấn tôi.
Hãy nói một câu vui vẻ khẳng khái đi, nếu em lựa chọn anh ta, tôi sẽ không cố gắng bám theo em nữa”.
Khương Hiểu Nhiên vẫn cúi đầu, không lên tiếng.
Trả lời sao đây? Với Cố Thiên Nhân, cô không thể chập nhận anh ấy, anh ấy xứng đáng có một người phụ nữ thực sự yêu anh.
Còn với Tiếu Dương, cô lại không dám chấp nhận anh, cô không chịu nổi nếu thất bại một lần nữa.
Thật lâu sau, Tiếu Dương buông tay xuống, đứng thẳng người, quay lưng về phía cô, “Hiểu Hiểu, anh tự dối lòng chúc phúc cho em.
Yên tâm, anh sẽ không đau lòng, anh sẽ đi tìm hạnh phúc của mình”.
Anh bước đi về phía cửa, cánh tay vịn vào chốt cửa.
Khương Hiểu Nhiên cảm nhận được bước chân anh sắp rời đi, trong lòng lặng lẽ nói, Tiếu Dương, anh đừng đi, đừng đi như vậy.
Cô gần như sắp bật gọi tên anh, nhưng môi lại cắn chặt.
Đầu cô vùi sâu vào gối, anh đi rồi, không bao giờ đến nữa.
Đây chẳng phải làm tâm nguyện của cô sao? Nhưng vì sao tim cô lại đau đớn như vậy?
Anh đi rồi.
Một lúc lâu sau, cô từ từ ngẩng đầu, cái người vốn tưởng đã đi rồi đó, vẫn còn đang đứng ở cửa.
Cứ như vậy nhìn cô thật sâu.
Cô ngây ngốc nhìn anh.
Thời gian yên tĩnh trôi đi từng giây.
Cánh tay Tiếu Dương bật mở cửa, lẳng lặng đứng ở đó, vẫn bất động.
Khương Hiểu Nhiên chần chừ đứng dậy, từ từ đến gần anh, ba bước, hai bước, cách anh gần trong gang tấc.
Tiếu Dương không kiên nhẫn được vươn tay ôm chầm cô, giữ chặt cô trong vòng tay mình.
“Hiểu Hiểu, đừng thử thách anh nữa”.
Khương Hiểu Nhiên vùi đầu vào ngực anh, hay tay vòng ra ôm lấy thắt lưng anh.
Hai người dính sát vào nhau, giống như trẻ sinh đôi kết hợp.
Khương Hiểu Nhiên cũng ngẩng đầu, trong mắt phủ kín một tầng sương mù, “Tiếu Dương, anh hãy cho em sự tin tưởng, hãy cho em lòng tin rằng chúng ta có thể ở bên nhau.
Giống như anh đã từng nói, mãi mãi ở bên nhau.
Em không thế sống nổi nếu lại chia lìa”.
“Hiểu Hiểu ngốc, sao anh có thể bỏ được em”.
Môi Tiếu Dương nhẹ nhàng đặt lên hàng lông mi dài đẹp như lông vũ kia.
“Thật sự?”.
Khương Hiểu Nhiên mở to mắt lo lắng hỏi, dáng vẻ trông như trẻ con.
Môi Tiếu Dương hạ xuống chóp mũi, rồi dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó tăng thêm lực mút vào.
Khương Hiểu Nhiên vẫn mở to mắt.
Bàn tay Tiếu Dương to lớn che lên mi mắt cô, “Ngoan, nhắm mắt lại”.
Sau đó, lưỡi anh bá đạo xông vào miệng cô, ở bên trong tinh tế nhấm nháp hương vị của cô.
Khương Hiểu Nhiên mất đi ý thức, mơ màng quay cuồng đến choáng váng, chỉ có thể ôm chặt lấy anh để đứng vững, không còn phản ứng nào khác.
Chờ khi cô phản ứng lại, hai người đã nằm ngã trên sô fa.
Tay Tiếu Dương với vào trong áo cô, mân mê vuốt ve dọc sống lưng rồi lên đến vùng da thịt mịn màng của cô.
“Dương Dương ở trong phòng, đừng làm vậy”.
Cô giận dữ nói.
Tiếu Dương nằm trên người cô thở hổn hển, “Làm sao bây giờ, anh không thể chịu nổi nữa rồi”.
“Mau đứng lên đi”.
“Vậy em giúp anh”.
Tiếu Dương cầm tay cô đặt vào nơi đang ***** **** nóng bỏng.
Mặt Khương Hiểu Nhiên nhanh chóng nóng lên, người này cứ giống như trai trẻ vậy, đã lớn như vậy mà sinh lực vẫn tràn đầy.
Nhưng vào lúc này, di động Khương Hiểu Nhiên vang lên.
“Đã muộn như vậy rồi, người ta gọi báo điều xấu, đừng nghe”.
Ngữ khí Tiếu Dương không hề vui vẻ.
“Chắc chắn là có việc gấp”.
Khương Hiểu Nhiên đẩy anh, “Đứng lên đi, em không thở nổi rồi”.
Tiếu Dương rất muốn giải tỏa bất mãn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hung hăng chà xát rồi nhấn chìm mình vào đó, nhưng anh vẫn phải miễn cưỡng đứng lên.
“Alô, Tô Tuấn à, có chuyện gì vậy?”.
Khương Hiểu Nhiên đang ngồi trên sô fa đột nhiên đứng dậy, “Lưu Sảng ở bệnh viện, muốn tôi đến nhanh sao? Anh nói rõ ràng đi”.
End.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...