Anh càng muốn nhiều hơn nữa.
Không thể chờ được muốn quấn chặt đôi môi cô.
Trong giấc mơ người phụ nữ bất đắc dĩ quay đầu đi, miệng còn nói thầm, “Đừng ầm ĩ”.
Thể xác và tinh thần như lửa thiêu đốt, hận không thể cắn nuốt cô vào, máu thịt dồn hết lên.
Anh lại tới gần lần nữa, môi dính chặt lấy cô, không để chừa một khe hở.
Tay tiến sâu vào nội y, với vào nơi cao nhất, mềm mại nhiều xúc cảm, dường như đánh trúng tim anh, thoáng chốc máu nóng chảy về, đầu óc anh bùng nổ.
“Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu”.
Anh không ngừng gọi tên cô.
Hai chữ này giống như ma rủa, làm giảm nội tâm đang cuồng loạn của anh.
Người phụ nữ cảm giác khó thở, ai lại đáng ghét như vậy, quấy rầy giấc mơ đẹp của cô.
Bên tai như có con muỗi vo ve hợp vào.
Cô vươn tay chụp lại, chính giữa mục tiêu.
Mặt Tiếu Dương nóng bừng, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Anh đứng dậy, đứng thẳng không nhúc nhích.
Khương Hiểu Nhiên vô thức liếm môi, động tác rõ ràng hồn nhiên như trẻ con nhưng ở trong mắt anh cũng là đòn mê hoặc chí mạng.
Ngọn lửa vừa bị kiềm hãm xuống, giờ lại bị thổi bùng lên, càng lúc càng lớn, tán loạn trong cơ thể anh.
Tiếu Dương vội vàng lùi lại, nhanh chóng đóng cửa, dù không muốn đi nhưng vẫn phải đi.
Bằng không, sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Ngày hôm sau, Khương Hiểu Nhiên rời giường, thấy trên người còn mặc áo len, nhớ đến hình ảnh cuối cùng đêm qua là Tiếu Dương giúp cô mát xa, chuyện sau đó đều không nhớ gì cả.
Nghĩ đến lúc Tiếu Dương ôm cô vào giường, tim không hiểu sao đập mạnh mẽ.
Lúc chải đầu, nhìn vào gương, người ở bên trong, tinh thần đặc biệt tốt, đôi môi đỏ mọng hơn bình thường, tựa hồ như bị sưng lên, ngón tay cô khẽ đặt lên môi mân mê.
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu, chẳng lẽ….
Cô lập tức gạt bỏ ý nghĩ này đi, dù cho giậu đổ bìm leo, làm những việc như vậy không hề giống với tính cách của anh.
Nghĩ lại, xa nhau lâu như vậy, thay đổi cũng không phải chuyện lạ.
Cả sáng, Khương Hiểu Nhiên đều thấy rối rắm vấn đề này, một hồi nghĩ là anh, một hồi lại không muốn nghĩ oan cho người khác.
Nhưng sau đó cũng không muốn hỏi anh.
Chẳng lẽ nhìn thấy anh liền hỏi, hôm qua anh hôn hay không hôn.
Nếu anh ta phủ nhận, trả đũa, nói cô cố tình ám chỉ anh, chẳng phải không còn mặt mũi nào sao.
Nhưng vạn nhất thật sự là anh ta đã làm, không lẽ lại ngậm bồ hòn.
Trong lòng cô không hề thoải mái.
Cho đến buổi tối, lúc Tiếu Dương đến, cô vẫn chưa hòa nhã với anh ta.
Dương Dương thấy không khí giữa bọn họ không tốt, cười ngọt ngào nói, “Ba, mẹ, hôm nay con học được một bài hát, con hát cho ba mẹ nghe”.
“Thời thơ ấu của tôi, tuổi thơ của bạn đều giống nhau.
Bờ vai nhỏ đeo chiếc cặp sách to lớn đến trường.
Dáng vẻ tươi trẻ như những chủ nhân tương lai của thời đại mới.
Mọi người đều vui vẻ học tập phát triển toàn diện đức trí thể mĩ
Ham chơi, ham học, nghĩa khí chúng ta đều giống nhau.
Những cám dỗ ngoài trường sẽ phá vỡ không để tâm….” [1]
Tiếu Dương không đợi tiếng hát chấm dứt đã vỗ tay, “Dương Dương, con giỏi quá”.
Đúng là vuốt mông ngựa, Khương Hiểu Nhiên thấy điệu bộ lấy lòng con gái của anh, trong lòng thấy khó chịu nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, không để cho con gái thấy ý nghĩ mình.
8h30, Dương Dương đi vào phòng ngủ, Tiếu Dương cũng vào theo.
“Ba, hôm nay ba kể chuyện cho con nghe đi, trước kia đều là mẹ kể”.
Tiếu Dương sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, “Được, ba kể chuyện người nông phu và con rắn”.
“Chuyện đó quá cũ, trước đây con nghe rồi”.
Tiểu nha đầu này còn vòi vĩnh.
“Vậy ba kể câu chuyện về Warren Buffett cho con nghe nhé!”.
“Warren Buffett [2] là ai vậy?”.
“Một doanh nhân người Mỹ, là một vua cổ phiếu giỏi nhất trên thế giới”.
“Cái gì mà vua cổ phiếu, con chỉ nhìn thấy vua cờ bạc thôi”.
“Chính là người mua cổ phiếu”.
“Cổ phiếu là gì?”.
“Là một loại giá trị chứng khoán”.
“Vậy chứng khoán là gì?”.
Trán Tiếu Dương đổ mồ hôi, nói bất cứ điều gì cũng ra thành ra “Mười vạn câu hỏi vì sao”, “Dương Dương, hay để mẹ kể chuyện cho con nghe nha, ngày mai ba sẽ mua sách kể chuyện về rồi kể tiếp”.
Dương Dương cũng không có hứng thú với doanh nhân người Mỹ đó, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Khương Hiểu Nhiên đang đứng ở cửa, nghe hai người đối thoại, trong lòng vui vẻ.
Ba cũng không làm tốt được, chỉ nói vài ba câu mà muốn kể chuyện sao, còn kém xa lắm!
Khi cô kể chuyện xong cho con gái, đi vào phòng khách, thấy Tiếu Dương đang xem tivi.
Liếc mắt, cô đã thấy ghét cái chương trình tài chính kinh tế thế này.
“Dương Dương cũng ngủ rồi, anh có thể về nhà”.
“Cần gì gấp gáp vậy, ngồi xuống nói chuyện đã”.
“Tôi không có tâm trạng nói chuyện với anh, thứ lỗi không đón tiếp được”.
Tiếu Dương đứng lên, đi gần đến cô, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô, “Hiểu Hiểu, sao lại ghét anh như vậy.
Cho anh một cơ hội, bắt đầu lại từ đầu, được không?”.
Giọng nói anh chân thành nhưng lại hơi thiếu tự tin.
Tâm tư Khương Hiểu Nhiên rối bời, bắt đầu lại từ đầu, nhưng từ miệng anh nói ra, không hề đề cập gì đến cô.
Như vẫn có cái gai trong tim, theo thời gian lớn dần hơn, khiến cô không cách nào đồng ý.
“Cám ơn anh đã rất tốt với tôi, nhưng một mình tôi cũng rất rất tốt rồi”.
Tiếu Dương cười miễn cưỡng, “Cũng không vội, em cứ từ từ suy nghĩ”.
Khương Hiểu Nhiên thấy anh chưa tắt hết hy vọng, nghĩ nghĩ, vào phòng lấy ra mấy hộp tổ yến, còn có cả hộp nhỏ anh đưa tặng hôm qua, cho vào hết một túi nilông, đưa cho anh.
“Mấy thứ này tôi không dùng được, anh cầm lại đi”.
Mặt Tiếu Dương suy sụp, giọng nói rất lạnh lẽo, “Anh đã tặng gì thì sẽ không lấy lại”.
Khương Hiểu Nhiên nghểnh cao mặt, “Tôi không tùy tiện nhận đồ của người khác”.
“Đó là đồ của em, không thích thì cứ vứt đi”.
Khương Hiểu Nhiên cứng nhắc nhét túi to vào tay anh, “Muốn vứt anh đi mà vứt”.
“Được thôi”.
Tiếu Dương cầm túi, ném xuống, mấy chiếc hộp rơi hết xuống đất.
Cũng theo đó, chiếc hộp nhỏ cũng rơi ra.
Lúc đó, cánh cửa đóng sầm lại, âm thanh khiến cả tầng dưới cũng nghe được.
Khương Hiểu Nhiên nhìn đồ vật dưới đất, ngồi xổm xuống, lại cho vào trong túi.
Có một chiếc hộp giấy bị mở, bên trong có gì đó rớt ra ngoài.
Lúc cô nhặt lên thì thấy, hóa ra là cái đai lưng.
Trên hộp ghi rõ đai lưng này thiết kế cho người bị căng cơ thắt lưng, thoát vị đĩa đệm ở cột sống thắt lưng, đã được đoạt giải bằng sáng chế độc quyền, có bán ở nước ngoài.
Anh vẫn nhớ lần trước cô nằm viện, bác sĩ nói thắt lưng cô không tốt, cần phải bảo vệ tốt.
Ở nơi nào đó trong tim như có dòng nước chảy vuốt ve, mềm mại, ướt át.
Nhưng nhìn thấy nơi đó lại cảm thấy bối rối, cảm thấy buồn bực không nói lên lời, tính tình người này thật kì lạ, mua tặng cho người ta sao không chịu nói.
Vài ngày sau, Tiếu Dương không đến, điện thoại cũng không gọi tới.
Mới đầu Khương Hiểu Nhiên thấy thoải mái, không có người làm phiền, đồ ăn cũng không cần nấu nhiều.
Nghĩ đến đêm đó, anh ta đùng đùng tức giận, hừ, không đến cũng tốt, ai thèm quan tâm.
Dương Dương lại không như vậy, con bé luôn miệng nhắc đi nhắc lại, ba đi công tác sao? Sao lại không đến thăm con bé? Không có người cũng con bé chơi cờ thỏ cáo, không có người cùng con bé chơi trốn tìm.
Tâm tư Khương Hiểu Nhiên lại thay đổi, giận dỗi với cô thì được, nhưng sao lại giận chó đánh mèo lên đầu con gái, không phải luôn miệng nói sẽ làm bạn suốt quá trình trưởng thành của con gái sao, vậy mà đến giờ bóng dáng đều chẳng thấy đâu.
Đến hôm thứ sáu, cô vừa tức vừa hận, trong lòng tràn đầy oán trách, đương nhiên cũng có chút mất mát, nhưng cô sẽ không thừa nhận.
Ngày đó Tiếu Dương giận dữ mà đi, về nhà lòng anh lại cảm thấy lạnh lẽo.
Cô từ chối anh, trong lòng anh đã sớm có chuẩn bị.
Nhưng không dự đoán được, cô lại hành động quyết liệt như vậy, trả lại toàn bộ mấy thứ kia cho anh.
Chẳng phải là cho thấy, không muốn ràng buộc, liên hệ gì đến anh sao.
Được, cô đã tuyệt tình như vậy.
Tiếu Dương anh cũng không thể như chó vẫy đuôi mừng chủ mà đi cầu xin cô.
Ngày hôm sau, nhận được điện thoại Tô Tuấn.
“Ca, gần đây sao không ra ngoài chơi bời?”.
“Không có tâm trạng”.
“Lại bị Hiểu Nhiên đá hả?”.
“Cô ấy dám?”.
“Được rồi, cậu ở trước mặt cô ấy rất có khí thế, còn sợ theo đuổi không kịp”.
“Cậu cho rằng cậu là chuyên gia sao, vớ va vớ vẩn”.
“Buổi tối ra ngoài uống một chén không? Muốn cái gì giải sầu thì chỉ có rượu ngon là tốt nhất”.
“Đừng ra vẻ nho nhã, tớ đi”.
Buổi tối trong phòng bar Carnival, Tiếu Dương đi vào, chỉ thấy Tô Tuấn ngồi giữa hai nữ hầu rượu.
Giờ mùa đông còn mặc váy ngắn, lộ ra cặp đùi trắng tuyết.
Anh nhăn mặt nhíu mày.
Tô Tuấn vẫy tay.
“Được rồi, hai em ra ngoài đi, có việc gì anh sẽ tìm các em”.
“Tô ca ca, hôm nay mặc trời mọc đằng tay à, anh định uống rượu không sao!”.
Một em tóc vàng thướt tha rời đi, còn quay lại nháy mắt một cái.
“Có chút chuyện nhỏ thôi”.
Tô Tuân cười với cô nàng.
Tiếu Dương ngồi trên sô fa, lạnh lẽo nhìn, giơ chén rượu uống cạn.
“Gì chứ? Uống rượu giải sầu không thôi sao”.
“Đến quán bar không uống rượu thì làm cái gì?”.
“Ca, chúng ta tâm sự đã”.
“Nói chuyện cái gì, tiểu tử nhà ngươi có phúc không biết hưởng, tôi đây mới là người không có phước”.
“May mắn thôi, cũng phải tự tìm”.
Tô Tuấn uống rượu, “Phụ nữ, không phải vấn đề dễ dàng như vậy.
Cậu càng nắm chặt nàng trong bàn tay, nàng càng làm bộ làm tịch”.
“Cậu chơi bời như vậy, tớ nghe sao được”.
“Phụ nữ, phải treo nàng lên.
Mọi chuyện cậu nghe theo, nàng càng không bắt cậu làm bất cứ việc gì”.
Tiếu Dương nghĩ, đạo lý này chẳng lẽ anh lại không hiểu, nhưng chẳng qua là đối với ai thôi, đối với cô, anh không đành lòng làm như vậy.
Anh lại uống cạn một chén lớn.
“HIểu Nhiên, đã nhiều năm nay, độc thân nuôi con nhỏ, muốn cái gì? Chẳng phải là không bỏ được cậu sao.
Bây giờ, cậu muốn hợp lại với nàng, thì chỉ là chuyện suôn sẻ hợp lý sớm muộn cũng xảy ra”.
“Cậu nói dễ dàng như vậy”.
“Nàng tự cao tự đại, lúc nào dỗ dành thì nên dỗ dành, lúc nào nên cứng rắn thì phải cứng rắn”.
Tiếu Dương rót rượu, những phương pháp dỗ dành phụ nữ anh đều đã sử dụng.
Còn muộn anh dỗ dành thế nào?
Anh lại uống rượu tiếp.
“Mềm mỏng khẳng định cậu đã dùng hết, chỉ còn lại chiêu mạnh mẽ thôi”.
“Mạnh mẽ thế nào?”.
Ngữ khí Tiếu Dương có chút bất ổn.
“Cũng không phải bảo cậu trực tiếp tác động, nhưng là mượn ngoại lực đánh thức nàng”.
“Tiểu tử nhà cậu không phải bảo tôi tìm phụ nữ khác kích thích cô ấy chứ?”.
“Ca ca huynh thật thông minh, không cần đệ nhiều lời”.
Tiếu Dương mâu thuẫn trong lòng, nghĩ đến bộ dáng ghen tuông của Hiểu Nhiên, đẹp hơn nhiều.
Lại nghĩ vạn nhất mọi chuyện hoàn toàn ngược lại, cô lại tức giận đi không thèm nhìn thì sao, lòng anh lại vô cùng bất an lo lắng.
“Trống vang to phải cần búa đập lớn, đừng nhất thời không đành lòng, bỏ lỡ một nhân duyên đẹp”.
“Được, cứ làm như vậy đi”.
Anh hạ quyết tâm.
“Ngày mai đệ sẽ đưa đến cho huynh xem xét một sinh viên, hoa hậu đại học hẳn hoi.
Huynh đừng diễn giả mà thành thật nhá!”.
Tô Tuấn cười ha ha.
Tiếu Dương nắm tay thành quyền, tiểu tử này, miệng chó không phun ra lời hay.
End
————————————————–.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...