Thành phố B vào tháng một đặc biệt lạnh giá và ẩm ướt.
Tuy là đầu mùa đông, nhưng ngoài trời bắt đầu mưa.
Sắc trời âm u, có vẻ như báo hiệu mùa xuân sắp đến sớm.
Khương Hiểu Nhiên làm việc cả ngày không ngừng nghỉ.
Sau khi siêu thị mở hai chi nhanh mới trong thành phố, trong đó cô cũng mở hai cửa hàng sách.
Nguồn cung cấp sớm đã có, nhưng nhân viên cửa hàng không có, chỉ có thể đến thị trường nhân tài thông báo tuyển dụng.
Sau đó còn phải tìm đội ngũ trang hoàng tốt, để trang trí toàn bộ cửa hàng, đặt kệ sách hợp lý.
Không ngừng chạy đi chạy lại, ngay cả cơ hội mở miệng dường như không có.
Đến buổi chiều, nhận được điện thoại của Đặng Phổ, hẹn cô buổi tối đi xem phim.
Cô nghĩ đã quen nhau mấy tháng, hai người có chỗ không mặn không nhạt, cũng nên đẩy mạnh quan hệ, nên vui vẻ đồng ý thôi.
Cô cũng gần mười năm chưa đến rạp chiếu phim, vừa nhìn đã thấy rất ngỡ ngàng.
Nhưng giữa lúc đó, Đặng Phổ đã cầm tay cô.
Phản ứng trực tiếp nhất của cô là muốn bỏ ra, nhưng lại nghĩ, yêu đương thì hành động cầm tay nhỏ bé ấy cũng chẳng là gì.
Siêu thị có vài cô nàng bán quần áo đã ly hôn, mới gặp gỡ vài ngày đã cùng đàn ông chiến đấu.
Lúc ăn cơm, còn hào phóng chia sẻ mọi người tình cảm của mình.
Khương Hiểu Nhiên lúc ấy nghe được đã đỏ mặt.
Nghĩ đến lúc này, cô mặc cho anh ta nắm, về lý thì vừa ý chứ thực sự không tự nhiên.
Sau khi xem xong phim, Khương Hiểu Nhiên vốn định một mình về nhà.
Nhưng Đặng Phổ nói thời gian còn sớm, muốn đến nhà cô thăm con gái.
Vì thế hai người cùng đánh xe đến nhà Khương Hiểu Nhiên.
Đến cửa, cô vừa định tra chìa khóa mở cửa.
Đặng Phổ vội vàng áp sát cô vào cánh cửa, nói: “Cho anh hôn một cái, Hiểu Nhiên”.
Môi anh gắn lên mặt cô.
Khương Hiểu Nhiên muốn đẩy anh ta ra lập tức, tay vừa đặt lên ngực anh lại do dự.
Nếu tính cùng anh phát triển quan hệ, thì hôn môi cũng là điều tất nhiên.
Ngay tại thời điểm cô anh dũng hy sinh, cửa từ bên trong mở ra.
Bất ngờ không kịp phòng bị, cô ngã vào lòng một người.
Người nào đó ở phía sao ôm lấy cô, kéo sang một bên.
Đặng Phổ mất đi chỗ dựa, ngã lao xuống.
Người đàn ông bước từng bước lên trước, đi đến bên cạnh Đặng Phổ, dìu anh ta đứng lên, “Không phải ngã đến vậy chứ ?”.
“Anh là ?”.
“Tôi là Tiếu Dương, Hiểu Hiểu không nhắc đến tôi cho anh biết sao ?”.
Đặng Phổ nhìn Khương Hiểu Nhiên, vẻ mặt khó hiểu.
“À cái đó cái đó, anh ấy là chồng trước của em”.
Khương Hiểu Nhiên lắp bắp nói.
Trong lòng thầm oán giận, nhất định anh ta cố ý khiến tình thế khó xử thế này.
Đặng Phổ đưa mắt nhìn hai người lần nữa, nói, “Đã muộn rồi, anh về nhà đây”.
“Em tiễn anh”.
Khương Hiểu Nhiên đi tới cửa.
“Hiểu Hiểu, Dương Dương nằm trên giường chờ em kể chuyện cổ tích đấy.
Anh ru con bé ngủ nhưng nó không chịu, quyết chờ em về”.
Tiếu Dương gọi cô lại.
“Không cần tiễn, thời gian không còn sớm, em đi ngủ sớm đi”.
Đặng Phổ lịch sự cáo biệt.
Khương Hiểu Nhiên đi vào phòng con gái, Dương Dương đang mặc quần áo cho búp bê.
Cô liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là búp bê mà con gái vẫn luôn thích, nhưng cô thấy đắt, nên vẫn không sẵn sàng bỏ tiền mua.
“Cái này từ đâu vậy ?”.
Cô ngồi ở mép giường hỏi.
“Chú Tiếu mua ah”.
Dương Dương vẫn mải mê chơi, còn không ngẩng đầu lên.
“Không phải mẹ đã nói với con, không được tùy tiện nhận quà người lạ sao ?”.
“Nhưng chú ấy không phải là người lạ.
Lần trước, chú ấy đã mua đồ ăn sáng cho mình mà.
Còn nữa, chú Tiếu nói, tên của chú ấy là Tiếu Dương, tên của con là Khương Dương, nói con đặc biệt có duyên”.
Đôi mắt to của Dương Dương sáng lấp lánh.
Mới gặp mặt hai lần, con gái đã nói hộ anh ta.
Anh ta rốt cuộc đã nói gì với Dương Dương.
Không được, cô phải nói chuyện với anh ta.
Khương Hiểu Nhiên ru con gái ngủ, trở lại phòng khách.
Tiếu Dương tao nhã tựa người vào sô fa, nâng ly trà lên, mở nắp đậy, thổi nguội, rồi mới chậm rãi nhấm nháp.
Anh ta thật nhãn nhã, có nhiều thời gian rảnh rỗi lắm hay sao mà đến nhà cô vui vẻ thế này.
“Tiếu Dương, sao anh lại làm vậy ? Sao anh và Dương Dương lại ở nhà? Con bé không phải ở nhà bà Trương sao?”.
“Đừng nóng vội, ngồi xuống đây rồi nói”.
Tiếu Dương tiếp đón cô.
“Anh không phải muốn đến thăm Dương Dương, nhưng khi gõ cửa nhà, bà Trương đã nhận ra anh.
Dương Dương bảo bà mở cửa, nên để anh ở nhà chờ em về”.
" Vậy anh và Dương Dương đã nói gì, sao nhanh vậy con bé đã nói giúp cho anh ? ".
Tiếu Dương đột nhiên bật cười, “Hiểu Hiểu, chẳng lẽ em không biết cha và con gái luôn hiểu lòng nhau sao”.
Khương Hiểu Nhiên tức giận nói, “Tiếu Dương, tôi nghĩ ý của tôi anh hẳn rất rõ ràng, sau này mời anh không có việc gì thì đừng chạy đến nhà tôi nữa”.
Anh nhâm nhi trà, “Nếu em cảm thấy anh quấy rầy em, sau này mỗi tuần anh sẽ đón Dương Dương đến ở nhà anh hai ngày”.
Cô hụt hơi nói, “Từ nhỏ đến lớn, anh đã quan tâm được con bé cái gì ? Sau này nói, anh có con? Còn có vị hôn thê, anh có thể đối xử với con bé như thế nào?”.
“Anh không biết về sự tồn tại của con bé, cũng không biết con bé lớn lên thế nào.
Nhưng Khương Hiểu Nhiên, đừng tưởng rằng mình vĩ đại.
Một thân một mình em sinh hạ con bé, đã rất giỏi.
Nhưng anh sẽ không cảm kích em.
Em ngăn cách tình cha con anh tám năm trời, khiến anh không thể chứng kiến sự trưởng thành của con.
Chẳng lẽ em không cho rằng mình thật sự là người ích kỉ sao ?”.
Tiếu Dương tức giận đến gần cô.
“Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết, thì ra tôi là người ích kỉ như vậy”.
Khương Hiểu Nhiên lùi về sau hai bước.
Tiếu Dương thấy sắc mặt cô tái nhợt, tim không kiểm soát được đau thắt lại.
Anh đỡ lấy vai cô, nhưng Khương Hiểu Nhiên gạt tay tránh khỏi anh.
“Đúng vậy, tôi rất ích kỉ.
Trong những năm trẻ trung của tôi, tôi ngây ngốc sinh con.
Người khác vội vàng đi xem phim, đi dạo phố, tôi ở nhà cho con bú, thay tã.
Dương Dương càng lớn càng cần nhiều tiền, người khác ở văn phòng ngồi điều hòa, tôi ở trước cửa siêu thị, dầm mưa dãi nắng, bày hàng bán sách.
Sau này kinh tế tốt hơn một chút, muốn cho con gái một cuộc sống tốt hơn, tôi tiếc ăn tiếc mặc, muốn dành dụm tiền mua một căn hộ lớn.
Đúng vậy, tôi chính là người ích kỉ như vậy”.
Khương Hiểu Nhiên cười nói.
“Không được cười”.
Thấy cô cười còn khó coi hơn khóc, tim Tiếu Dương giống như bị kim châm.
“Thật xin lỗi, Tiếu Dương, giấu anh là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh”.
Khương Hiểu Nhiên cúi người sâu trước anh, “Sau này anh muốn đến gặp con bé, tôi không ngăn cản, nhưng mong anh đừng đưa con bé đi”.
Tiếu Dương thấy bộ dáng khiêm tốn của cô, lòng anh đau như cắt.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, sao không hiểu được tâm ý anh, lại nghĩ rằng anh muốn cướp con gái của cô.
Nếu anh muốn con gái, đều có cách, cần gì phải để ý đến sắc mặt của cô.
“Khương Hiểu Nhiên, em luôn miệng nói vì con gái.
Về việc đó anh cũng không hề khác em. Hôm nay, anh đến nhà bà Trương đón con bé về nhà.
Bài tập con bé không làm, bài kiểm tra trắc nghiệm ngữ văn chỉ đúng tám mươi ba điểm.
Sau khi phụ đạo con bé học tập, anh sắp xếp cho con bé ngủ, nhưng nó nhất quyết đợi em về”.
“Anh không phải còn Quách Doanh sao, tôi có thể tìm một người đàn ông, tổ chức một gia đình đầy đủ”.
Cô ấy đúng là tính muốn phân chia rạch ròi với anh.
“Anh và Quách Doanh đã chia tay, anh có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc con gái, em thấy được không?”.
“Có gì không được, dù sao tôi cũng độc thân chín năm , nếu có thêm chín năm nữa, tôi đều trụ được”.
Sau khi Khương Hiểu Nhiên nói xong, mới phản ứng kịp, Tiếu Dương và Quách Doanh đã chia tay.
“Đêm đã khuya rồi, anh nên về ngủ sớm đi”.
Tiếu Dương đứng dậy, đến trước mặt cô, thở nhẹ vào tai cô, “Muốn đuổi người sao, sợ gì vậy, anh sẽ không ăn em đâu”.
Nửa bên mặt giáp tai của Khương Hiểu Nhiên đỏ bừng bừng, khó nhọc nói, “Vài năm không gặp, sao anh lại trở nên hạ lưu như vậy ?”.
Hạ lưu ? Tiếu Dương nheo mắt lại.
Đột nhiên điểm nhạy cảm ở tai cô bị gắn chặt với miệng của anh cùng với tiếng lầm bầm “Nói như vậy có ý gì ?”.
Khương Hiểu Nhiên không dám tin hành động này, cô vừa xấu hổ vừa tức giận đứng đó, quên đi không phản ứng gì.
Một lúc lâu, Tiếu Dương vẫn không rời cô, ngón tay không tự chủ được vuốt ve đôi môi cô, sau đó mỉm cười.
Tiếu Dương đi rồi, tim Khương Hiểu Nhiên cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, chợt cao chợt thấp.
Sau này, chỉ sợ sẽ thường xuyên chạm mặt với anh.
Cô không biết liệu trái tim mình có chịu đựng nổi áp lực như vậy không nữa?
Anh và Quách Doanh chia tay, không phải sắp kết hôn sao, sao đột nhiên lại chia tay.
Chẳng lẽ là vì Dương Dương ? Đúng vậy, vừa vào cửa đã bị coi như mẹ kế, cô gái nào chẳng không vui.
Nghĩ đến Tiếu Dương vì Dương Dương mà không kết hôn, cô càng thêm lo lắng.
Xem ra, cô phải dặn dò bà Trương, không để Dương Dương tiếp xúc nhiều với anh.
Nhưng có thể tưởng tưởng được tính bá đạo của Tiếu Dương, cô lấy lại chủ ý.
Vạn nhất, nếu anh nói với bà Trương là ba của Dương Dương, không phải việc càng tệ sao.
Cô không biết rốt cuộc đã nợ Tiếu Dương cái gì, rõ ràng đã ly hôn, nhưng cuộc sống của cô lại luôn có hình bóng của anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...