"Chúng ta là gì của nhau?"
Chap 15:
--- Nhìn anh cười bên người ấy
Em thật sự rất đau…!!!
~ Nhắm mắt lướt qua nhau
Tim em như không còn một giọt máu.
Ngọc kéo nó đến một shop đồ lớn, hai mắt sáng như đèn pha ô tô. Nó thì mặc kệ Ngọc muốn đi đâu thì đi, chung thủy đứng ở quầy thanh toán. Lôi điện thoại ra, nó chơi Angry Bird giết thời gian.
Một cặp nam nữ tiến về quầy thanh toán. Hai người họ mỗi người sở hữu một vẻ đẹp riêng, bù trừ cho nhau tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo. Một đôi kim đồng ngọc nữ! Vẻ đẹp của họ khiến người khác phải ngoái nhìn. Hơn nữa, trên môi cả hai luôn thường trực sẵn một nụ cười hạnh phúc. Cô gái khoác tay chàng trai, khuôn mặt trái xoan hơi ửng đỏ càng khiến người khác nhìn không chớp mắt. Chàng trai có vóc người cao ráo, một tay cầm hai túi đồ. Cả hai cùng sánh bước đến quầy thanh toán.
"Chị gì ơi! Chị có thể nhường chỗ cho em được không ạ?"
Nó mải cắm đầu vào điện thoại không biết là có người tới gần nên hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn phía phát ra giọng nói. Là một cô gái! Nó hơi mỉm cười trả lời:
"Được chứ!"
Nó dịch người sang một bên, mắt vẫn nhìn cô gái ấy. Đưa tầm mắt sang bên cạnh một chút, nụ cười trên môi nó cứng lại. Chàng trai đó cũng đang nhìn chằm chằm về phía nó, mày chau lại như đang cố nhớ điều gì đó.
Nó giật mình, cả người như hóa đá, cảm giác đau thương trỗi dậy. Là cậu ấy!
Nó chợt bật cười chua xót. Mày nhớ Tuyên Vỹ quá nên ảo giác rồi chăng? Tuyên Vỹ sao có thể ở đây được chứ? Giờ này chắc là cậu ấy đang ở Hà Nội cùng với vị hôn thê của mình. Hơn nữa, Phương Tiểu Uyển làm sao để cậu ấy chạy đến đây được.
"Tuyên Vỹ, mình về thôi."
Cô gái kéo tay chàng trai ra khỏi cửa hàng. Nó chợt thấy trong ánh mắt chàng trai lúc ấy, có chút gì đó, chua xót giống nó?
Là Tuyên Vỹ thật ư? Nó không hoa mắt. Là cậu ấy!
Nó thấy mặt mình nóng lên, hốc mắt cay xè. Nó chạy vội vào WC, tạt nước vào mặt.
Tuyên Vỹ đã lớn thật rồi. cậu ấy đẹp trai hơn trong ảnh nhiều. Khuôn mặt của cậu ấy không còn buồn bã nữa. Cậu ấy đã cười, nụ cười của hạnh phúc. Nước mắt thi nhau rơi xuống. Nó lấy tay cố chùi và ngăn nước mắt nhưng vô ích.
Tại sao mày lại khóc?
Tuyên Vỹ đã hạnh phúc mà!
Tại sao mày lại đau?
Mày là người buông tay trước!
Tại sao mày lại ghen tỵ với cô ấy?
Rõ ràng mày không xứng với Tuyên Vỹ
Cô ấy có tất cả mọi thứ: công, dung, ngôn, hạnh
Mày không có gì cả!
Lấy tư cách gì để mày ghen tỵ với cô ấy?
So với cô ấy
Mày không là gì cả!
Nó lấy tay ôm ngực. Đau lắm!
Nó không nghĩ, nó và Tuyên Vỹ có thể gặp lại. Nó lại càng không nghĩ nó và Tuyên Vỹ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Rồi… bước qua nhau như hai người xa lạ! "Người xa lạ"! Tại sao chứ? Tại sao Tuyên Vỹ không nhận ra nó? Nó biết là bốn năm qua nó cũng đã thay đổi rất nhiều, có thể người khác không nhận ra nhưng tại sao cả Tuyên Vỹ cũng… Hay là, Tuyên Vỹ nhận ra nó nhưng cậu ấy không muốn nói chuyện với nó? Không muốn gặp mặt nó? Vì nó đã bỏ rơi Tuyên Vỹ vào lúc ấy? Tuyên Vỹ ghét nó rồi à? Hay thậm chí là hận nó?
Nhưng nhưng…
Nó lấy tư cách gì để tính toán với Tuyên Vỹ? Quyết định là của nó nên bây giờ phải nhận lấy hậu quả thôi. Hối hận gì nữa? Tất cả đã quá muộn rồi. Dù sao bây giờ, Tuyên Vỹ cũng đã hạnh phúc. Nó không nên làm người thứ 3 chen chân vào cuộc sống của hai người họ được.
Tâm à, phải buông đi thôi!
Đừng cố níu kéo nữa.
Cũng đừng hi vọng nữa.
Cũng đã đến lúc mày ở phía sau dõi theo Tuyên Vỹ!
Với tư cách là…
Một người bạn cũ!
Nó ngồi bệt xuống sàn nhà, miệng cong lên không rõ là cười hay mếu. Chỉ biết rằng, tim nó vẫn đang rỉ máu!
Điện thoại trong túi vang lên, nó mệt mỏi nghe máy.
"Mày đang ở đâu sao tao không thấy?"
Ngọc sốt ruột hỏi nó.
"Tao đang ở trong WC"
Nó nói nhẹ, dường như là thều thào mấy chữ.
"Này, mày khóc à?"
"Không! Mày ở chỗ nào tao ra liền"
"Quầy thanh toán"
Ngọc vừa nói xong thì nó tắt máy. Gắng gượng đứng dậy, nó lau khô nước mắt. nhìn vào trong gương tự động viên bản thân, nó bày bộ mặt tươi cười đi đến chỗ Ngọc.
Ngọc nheo mắt nhìn nó, dò hỏi:
"Có thật là mày không khóc?"
Nó nở nụ cười tươi, bước đến khoác vai Ngọc kéo ra khỏi cửa hàng, nói chắc nịch:
"Không! Mày không thấy tao cười tươi thế này à? Tao.. sẽ không khóc nữa"
"Ừ. Giờ thì đi về."
Ngọc kéo nó chạy ra xe đâu biết phía sau, nụ cười trên môi nó đã tắt ngúm. Đưa đôi mắt đượm buồn nhìn về xa xăm, nó khẽ noi:
"Hạnh phúc nhé, Tuyên Vỹ!"
---------
Nó uể oải bước vào lớp học. hôm nay là ngày đầu tiên học trong trường Đại học mà tinh thần của nó không tốt chút nào. Nguyên do là… cả đêm nó mất ngủ!
Không phải là nó suy nghĩ đến chuyện của Bạch Tuyên Vỹ. Chuyện của cậu ấy nó đã sớm nghĩ thông rồi. Nó và Tuyên Vỹ là bạn của nhau thì sẽ tốt hơn cho cả 2.
Nó mất ngủ vì một lí do khác.
Tối qua, có người rình trộm nhà nó! Là rình trộm đó. Nhà của nó không giàu, không đẹp, không có nhiều của cải, tên trộm nào mà lại nhắm trúng nhà nó nhỉ? Không đúng! Nếu mà muốn trộm đồ thì lẽ ra hắn ta phải trộm từ cái khi mà nó chưa dọn về cho thuận tiện chứ. Tại sao khi nó về mới bắt đầu rình mò? Đêm đầu tiên ở đây nó đâu có thấy? LÚc mới bước vào nhà tuy là có cảm giác có ai đó đang nhìn mình nhưng nó dám chắc rằng không có một ai đi theo phía sau nó cả. Vậy ai đã nhìn nó? Không lẽ là ma? Nó lắc đầu quăng đi ý nghĩ đó của mình. Thời đại thế kỷ 21 rồi còn có chuyện ma quỷ sao? Mặc dù khoa học chưa chứng minh được là trên đời có ma hay không nhưng nó cũng không tin vào mấy chuyện nhảm nhí đó. Vậy nên lúc đó, nó cầm đèn pin lặng lẽ bước ra cổng, nhưng ra đến nơi thì bên ngoài không có một bóng người, cảm giác bị người khác nhìn cũng biến mất. Nó kiểm tra kĩ xung quanh mãi mà không thấy có gì bất thường nên đành trở vào nhà. Lúc ấy đã là 10h 30 tối. Nó khóa chặt cổng, cửa nhà rồi đi vào phòng. Nhưng mà vừa mới ngã lưng xuống giường thì có một bóng đen vụt qua cửa sổ. Nó giật mình mở tủ lấy ta một khẩu súng. Không lẽ thân phận của nó trong tổ chức đã bị lộ ra ngoài? Không thể nào. Tổ chức bảo quản dữ liệu rất tốt. Hơn nữa trong tổ chức có nguyên một đội hacker chuyên nghiệp, không thể có chuyện thông tin cá nhân trong tổ chức bị lộ ra ngoài được. Trừ phi trong tổ chức có nội gián, hoặc là… có người muốn thủ tiêu nó. Người đó, chắc có liên quan đến vụ án năm ấy của ba mẹ nó. Nó thận trọng đi đến gần cửa sổ, một tay cầm súng, một tay mở tung cửa sổ ra.
Không có một ai!
Nó nhíu mày đi kiểm tra một lần các cửa trong nhà. Chúng vẫn nguyên vẹn không có dấu hiệu gì đã bị cạy phá cả. Nó thở dài. Chắc dạo gần đây nó lo cho vụ án quá nên đâm ra tự tưởng tượng cũng nên. Vậy là nó quyết định trở lại giường nằm ngủ. Nhưng mà, năm lần bảy lượt nó đều bị cái bóng đó làm cho thức giấc. Lúc là tiếng gõ cửa, lúc thì tiếng đồ vật rơi, lúc thì tiếng người va vào tường… Thật là tức chết mà!
Cho nên, sáng nay nó đến lớp với tâm trạng mệt mỏi, toàn thân không còn chút sức sống, hai mắt thâm quầng.
Nó xuống cuối lớp, chọn ình một chỗ ngồi để dễ bề ngủ bù rồi gục xuống bàn ngủ không biết trời trăng mây nước gì nữa.
Hắn vừa đi vào lớp vừa che miệng ngáp. Tối qua hắn thức cả đêm không ngủ, ôm cái laptop trong tay hàn huyên tới gần sáng. Nhưng mà thực ra trước đó, hắn quả thực có làm một vài việc xấu a. Còn đó là việc gì cụ thể thì hắn không thể nói được. Nói ra chỉ tổ mất mặt nam nhi mà thôi.
Hôm qua không ngon giấc nên hôm nay hắn quyết định lên lớp ngủ bù, gọi là tạo ấn tượng đầu tiên thật đặc biệt với thầy cô và mấy đứa học cùng lớp. Vậy nên hắn đã cố lết xác đến trường rất sớm, nhưng rốt cục cũng bị muộn. Vào đến lớp thì chỗ ngồi đã kín, chỉ còn duy nhất một chỗ cạnh một đứa con gái, mà nó cũng đang gục đầu xuống bàn. Hắn không biết là con nhỏ bên cạnh đang gục mặt làm gì nên cũng miễn cưỡng ngồi xuống. Lúc này hắn mới phát hiện ra, chỗ ngồi này có vị trí thuận lợi nha. Cho dù có nằm ngủ cũng không sợ bị giảng viên nhìn thấy. Hắn đắc ý cười thầm trong bụng. Đã vậy hắn đây không cần kiêng nể gì nữa, ngủ một mạch tới tận lúc ra về luôn.
Trong lúc cả lớp đang chăm chú tiếp thu bài giảng, ở một góc nào đó trong lớp, có hai con người đang gục đầu xuống bàn, ngủ như chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...