Chúng Ta! - Không Thể Yêu

Cả khối 11 trường THPT Bắc Thụy được trống thời gian từ chiều đến tối khiến các học sinh cảm thấy thoải mái vô cùng, cứ tưởng đến đây còn bắt tham gia ngoại khóa.

Nhưng riêng lớp 11A5, Bùi Phong Nhu giao mỗi người một nhiệm vụ, các bạn nữ sắp xếp lại khoảng trống cỏ thảm giữa sân, các bạn nam thì đi vận chuyển củi đã chuẩn bị sẵn để tối nay các lớp sẽ tham gia hoạt động đốt lửa trại.

“Nghĩ đến thôi đã phấn khích quá trời rồi anh em” Quang Vinh Tự xốc nổi la toán. Cả đám đã làm xong nhiệm vụ, một tốp đi nhà tắm, một tốp thì nằm rạp xuống bãi cỏ gần các lều trại nghỉ ngơi.

Trần Huấn Du điều chỉnh lại hơi thở lấy cuốn sách trong cặp lúc trưa ra đọc tiếp. Tạ Ninh thì đang nói chuyện điện thoại với bà nội.

Bà nội hôm nay đi bán về sớm, lúc này có dì Tú Trân nhà ở cách Tạ Ninh một quãng mấy chục mét. Hôm nay, dì sẽ qua ở với bà đến khi Tạ Ninh đi dã ngoại trở về. Ban đầu bà không chịu nhưng biết tính tình Tạ Ninh cương quyết khó thay đổi bà cũng vui vẻ đồng ý.

Dì Tú Trân có chồng làm công chức và một người con gái học tiểu học. Hai nhà cũng khá thân thiết, họ thường giúp đỡ gia đình Tạ Ninh rất nhiều.

Biết được bà nội đã an toàn về nhà, Tạ Ninh cũng an tâm phần nào. Cậu tắt màn hình điện thoại hơi ngã lưng ra sau định nằm xuống bãi cỏ thì bị một bàn tay to lớn giữ lại.


Tạ Ninh hơi giật mình, liếc ngang ngồi ngồi xổm dậy “Trần Huấn Du, cậu lại tìm cơ hội quấy rối ông đây à?”

Trần Huấn Du lúc nãy ngồi khá xa nhưng khi nghe Tạ Ninh nói chuyện điện thoại với bà nội nên hắn đã cố ý xê dịch lại gần ngồi sau lưng Tạ Ninh để nghe lõm.

“Phần cỏ ở đây dơ lắm” Trần Huấn Du nói khẽ như sợ ai nghe thấy “Nằm xuống sẽ bị ngứa ngáy đó”

“Mặc kệ tôi!” Tạ Ninh bức bối xách ba lô đi về hướng khu vực tắm rửa.

Nhà tắm công cộng ở đây khá to. Hai khu Nam nữ cách rất xa nhau lại có người coi chừng nên rất an toàn.

Sau khi tắm rửa mát mẻ, Tạ Ninh lau tóc vác ba lô bước ra ngoài thì thấy Trần Huấn Du đã đứng trước cửa

“Đệt!” Tạ Ninh bất ngờ, mặt có chút đỏ, giọng hơi run “Cậu… Cậu nhìn lén tôi tắm à?”

Trần Huấn Du đang dựa lưng vào tường thì đứng thẳng người dậy, hơi nhếch môi “Tôi cũng đi tắm, tình cờ thôi”

“Cậu!” Mái tóc ướt của Tạ Ninh nhỏ vài giọt nước rớt lên vai áo, Tạ Ninh bồn chồn khó chịu khi nhìn thấy tai tinh của cuộc đời mình là Trần Huấn Du cứ nhìn cậu chằm chằm

“Bỏ ngay cái ánh mắt biến thái đó đi!” Tạ Ninh tiến gần nói khẽ vì sợ người khác ở đây nghe thấy.

“Cậu dễ thương thật!” Trần Huấn Du bĩu môi dáng điệu hài lòng buông thõng hai tay “Tôi nhất định không để cậu rơi vào tay cô gái kia đâu”

Nói rồi, Trần Huấn Du đeo ba lô quay lưng bỏ đi. Để lại Tạ Ninh đứng chết lặng sau khi nghe thấy lời khen của Trần Huấn Du. Cậu hơi nheo mắt nhìn theo bóng lưng người kia, đến giờ cậu vẫn không tin được một người cao to, nam tính như Trần Huấn Du lại là đồng tính luyến ái.


Tạ Ninh lấy khăn vò tóc thật mạnh. Sao dạo này cậu suy nghĩ về Trần Huấn Du nhiều hơn mức bình thường. Cậu không nghĩ mình sẽ bị một người đeo bám theo kiểu nửa nóng nửa lạnh như vậy.

“Các em tập trung thành hai hàng dọc lớn đi, sắp xếp theo thứ tự từ cao đến thấp” Thầy Trịnh Nhất ra hiệu thổi còi chuẩn dáng điệu của giáo viên thể dục.

Thời gian thấm thoát đã đến lúc hơn 6 giờ tối, mọi người đang tập trung ổn định vị trí cho việc đốt lửa trại. Tạ Ninh chán chường thở dài đi cà lơ phất phơ xuống gần cuối hàng thì thấy Trần Huấn Du đã đứng ở đó. Cũng phải, Trần Huấn Du cao 1 mét 83 nên đứng cuối là đúng rồi. Tạ Ninh loay hoay định tìm chỗ chen vào hàng thì nghe tiếng gọi

“Em nam áo xanh, xuống cuối hàng đứng kế em nam áo trắng đi!” Thầy Trịnh Nhất từ phía trên nhìn xuống thấy Tạ Ninh đang đứng ngoài hàng.

Tạ Ninh ngây ngốc định quay đầu lên phản bác thì thấy Bùi Phong Nhu đi tới. Tạ Ninh cũng đành nghe theo lời chỉ dẫn, cúi gầm mặt đi xuống đứng trước mặt Trần Huấn Du. Hai người là hai người con trai cao nhất lớp rồi cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Mấy bạn nữ của các lớp kế bên lúc xếp hàng đứng gần đó cũng bị nhan sắc của Tạ Ninh và Trần Huấn Du thu hút, tiếng bàn tán lại xôn xao, có bạn còn mang cả điện thoại ra chụp lén hai người họ.

Tạ Ninh cúi đầu chân khập khiễng không quan tâm xung quanh, Trần Huấn Du thì nở nụ cười hiếm thấy nhìn vào gáy trắng nõn hơi gầy của Tạ Ninh mà đôi mắt rạng rỡ vô cùng.

Trước khi tham gia hoạt động đốt lửa trại, như đã đoán trước, tất cả phải nghe ban lãnh đạo phát biểu tầm hơn một tiếng. Toàn thể học sinh phải ngồi bệch xuống nền cỏ thảm xanh mướt. Tạ Ninh ủ rũ, đôi mắt lờ đờ có lẽ buổi trưa vẫn chưa ngủ đủ giấc.

Trần Huấn Du ân cần phủi bụi trên đám cỏ sau lưng Tạ Ninh trước khi cậu ngồi xuống.


Tạ Ninh nhìn thấy mà muốn phát hoảng “Làm gì đó, ai cần cậu…?”

Chưa kịp dứt lời thì phía bên trên âm thanh loa đã bắt đầu có tiếng nói, Tạ Ninh hậm hực ngồi xuống. Phía sau chỉ cách Trần Huấn Du có vài centimet. Cả khối 11 gần 1000 học sinh ngồi chen chút trong một khoảng sân nhỏ, các khu vực khác đều đã dùng để dựng liều trại.

Tạ Ninh khép hờ mắt sau hai mươi phút nghe phát biểu, không chịu nổi nữa, Tạ Ninh vô thức ngã người ra phía sau ngủ gục. Trần Huấn Du nhẹ nhàng đỡ lấy hơi điều chỉnh chân để Tạ Ninh tựa hoàn toàn vào người.

Vì hai người ngồi ở phía cuối, khu vực khá tối nên không ai để ý, Trần Huấn Du chạm nhẹ vào mái tóc hơi rối của Tạ Ninh. Giờ đây Trần Huấn Du mới có cơ hội cảm nhận được hơi ấm của Tạ Ninh.

Có lẽ cảm giác này cũng như lúc nhỏ, Tạ Ninh đã bảo vệ cậu, đã ôm cậu, an ủi cậu. Tạ Ninh có hàng mi rất dài, hơi thở làm người Tạ Ninh phập phồng. Đáng vẻ hết sức đẹp trai lại còn dịu dàng khác một trời một vực với lúc thức dậy hổ báo.

Trần Huấn Du cố giữ hơi thở nhịp nhàng nhưng tim lại đập nhanh liên hồi, cậu cứ sợ tim đập nhanh quá Tạ Ninh sẽ nghe thấy, cậu nhẹ nhàng lấy tay chỉnh lại vai áo của Tạ Ninh, trên vai cũng có mấy vết sẹo còn xót lại của những trận ẩu đả trước kia.

“Đáng yêu thật” Trần Huấn Du nói bằng giọng gió hơi trầm, hơi thều thào “Cậu đừng để mình bị thương nữa được không Ninh Ninh?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận