“Người anh em, mày với học sinh mới chơi trò gì vui quá vậy?”
Quang Vinh Tự hơi nheo mắt nhìn Tạ Ninh ngã lên người Trần Huấn Du. Đinh Hùng cũng kế bên tròn xoe mắt kinh ngạc.
Mặt Tạ Ninh lúc này đỏ ké, chỉ hận không thể chôn Trần Huấn Du xuống đất. Tạ Ninh đẩy Trần Huấn Du ra phía sau, lồm chòm đứng dậy, vừa phủi phủi người mình vừa nói
“Đánh nhau”
Đinh Hùng bất ngờ “Đệt, mày phá vỡ quy tắc rồi à?”
Tạ Ninh hơi khom lưng chỉnh lại dây giày
“Quy tắc khỉ gì?”
Quang Vinh Tự nhìn Đinh Hùng với ánh mắt thấu hiểu, đáp “Người anh em, mày quên rồi sao? Quy tắc của chúng ta là không đánh người cùng lớp.”
Đệt, Tạ Ninh nghĩ thầm trong lòng quả thật lúc trước cậu có nói vậy thật. Đang suy nghĩ tìm câu trả lời cho Quang Vinh Tự thì Trần Huấn Du lên tiếng
“Là tôi bị tê chân. Tạ Ninh giúp tôi đứng lên nhưng cả hai đứng không vững nên bị ngã”
Đinh Hùng và Quang Vinh Tự gật đầu hiểu ra “À ra là vậy, để tôi giúp cậu học sinh mới”
Nói rồi Quang Vinh Tự nhanh nhảo lại quàng tay đỡ Trần Huấn Du đứng dậy.
“Hai tụi mày làm gì ở đây?” Đinh Hùng thắc mắc
Tạ Ninh chỉnh lại áo hoodie trả lời “Tìm chỗ ngủ”
Quang Vinh Tự không kiềm được cái miệng rộng của mình hỏi “Mày với học sinh mới? Hai người ngủ chung à?”
Tạ Ninh nghe đến hai chữ ngủ chung mà nổi hết da gà, nấc cục thành tiếng hằn học đáp “Im miệng! Cậu ta chỉ vô tình đi ngang!”
“Nhưng sao…?” Quang Vinh Tự định hỏi chỉ là đi ngang sao Trần Huấn Du lại bị tê chân, phải ngồi lâu mới tê được chứ. Thì đột nhiên liếc thấy ánh mắt hình viên đạn của Tạ Ninh nên ngậm chặt mồm không hỏi nữa.
Lần này đến lượt Tạ Ninh hỏi “Mày với Đinh Hùng ở đây làm gì? Lăng Thuyên đâu?”
Đinh Hùng lắc đầu đáp “Còn đi đâu được nữa, Lăng Thuyên đi chơi với người yêu nó rồi. Bỏ tao với Quang Vinh Tự bơ vơ. Hai đứa tao định kiếm mày chơi trò gì đó cho đỡ chán nè. Còn thời gian hơn một tiếng mới đến giờ về”
“Vừa hay có học sinh mới ở đây” Quang Vinh Tự hớn hở “Hay là tụi mình đi chơi chung đi!”
“Không!” Tạ Ninh đáp dứt khoát “Cậu ta bận đọc sách rồi, không đi chơi đâu!”
“Uầy” Quang Vinh Tự vỗ lưng Trần Huấn Du "Lâu lâu mới có dịp ra ngoài chơi, đừng có chú tâm vào mấy quyển sách nhàm chán đó làm gì. Học sinh mới đi chơi với tụi này đi. Đảm bảo vui hơn là ngồi chú mắt vào mấy quyển sách đó nhiều "
Tạ Ninh tặc lưỡi “Tao đã nói…”
“Được!” Trần Huấn Du cắt lời Tạ Ninh “Tôi sẽ đi với các cậu!”
“Yeah!!!” Quang Vinh Tự đập tay với Đinh Hùng.
Tạ Ninh chán chường không thèm nói nữa. Cảm giác Trần Huấn Du bám cậu còn dai hơn đĩa. Bốn người đi ra phía trước quanh một hồ nước lớn, thời gian cũng hơn 10h sáng nhưng nắng không quá gắt, không khí với gió nhẹ làm ai cũng cảm thấy dễ chịu vô cùng.
“Tới rồi anh em” Quang Vinh Tự quay lưng chỉ vào quầy soát vé trước cổng dẫn xuống bến.
“Mày định chơi trò này thật à?” Đinh Hùng ngớ người hỏi lại
“Chứ sao? Đến đây rồi không đi đạp vịt thì thật là uổng phí cả chuyến đi này!” Quang Vinh Tự tặc lưỡi vỗ ngực “Tạ Ninh, học sinh mới hai người thấy sao?”
Tạ Ninh không thèm nhìn khung soát vé, đáp rất hờ hững “Trẻ con!”
Trần Huấn Du nở một nét cười nhẹ nơi vành môi “Tôi thấy cũng được!”
“Vậy nhé!” Quang Vinh Tự la lên rồi chạy ùa vào mua bốn vé.
“Ể, mỗi con vịt chỉ ngồi được hai người, vậy chia như thế nào?” Đinh Hùng cầm vé thắc mắc.
“Còn phải hỏi!” Quang Vinh Tự gật đầu nắm tay Đinh Hùng chạy ùa xuống Bến ngồi vào con vịt to, nói với ra sau “Tao với Đinh Hùng một con nhé. Học sinh mới, Tạ Ninh hai người nói chuyện vui vẻ!”
Quang Vinh Tự lúc đầu đã có ý như vậy, để cho Tạ Ninh và Trần Huấn Du ngồi chung một con vịt để gắn kết thêm tình cảm. Dù sao học chung cũng gần một tháng, Quang Vinh Tự với La Mẫn Trúc cũng đã nhờ Trần Huấn Du chỉ bài nhiều lần. Hắn đều vui vẻ đồng ý.
Quang Vinh Tự luôn cảm thấy Trần Huấn Du muốn làm thân với Tạ Ninh nên lần này coi như là một cơ hội tốt.
“Đi đâu vậy?” Trần Huấn Du nắm cổ tay áo của Tạ Ninh khi thấy hắn quay lưng định bỏ đi.
“Buông ra, ông đây không chơi nữa!” Tạ Ninh lạnh lùng đáp.
“Thế cậu không muốn biết…” Trần Huấn Du nói khẽ vào vành tai của Tạ Ninh “Thẩm Tú Vi đã nói gì với tôi à?”
Tạ Ninh cảm nhận được luồng hơi thở ấm nóng của Trần Huấn Du phà lên tai. Tai của Tạ Ninh không thể ngưng đỏ mỗi khi đứng cạnh Trần Huấn Du.
“Chuyện gì?” Tạ Ninh lại bực bội “Không nói thì ông đây không cần nghe”
Trần Huấn Du kéo tay Tạ Ninh mặc cho hắn có vùng vẫy cậu cũng không buông tay “Đi với tôi, rồi tôi nói cho cậu biết!”
Thú thật trong lòng Tạ Ninh cũng rất muốn biết liệu chuyện của Thẩm Tú Vi nói có liên quan đến mình không. Nửa muốn đi, nửa lại bị lòng tự tôn của một thằng con trai ngăn lại.
Cuối cùng Tạ Ninh chỉ thốt ra mấy câu chửi bới bông quơ rồi cũng yên vị trên chỗ ngồi con vịt. Trần Huấn Du vô cùng hài lòng. Tạ Ninh ngồi vắt chân khoanh tay thì bị Trần Huấn Du đẩy khuỷu tay qua ra hiệu
“Không đạp à?”
Tạ Ninh phừng phừng khó chịu “Tôi không phải người hầu của cậu!”
Trần Huấn Du cũng khoanh tay vắt chân không đạp. Lối đi ra phía ngoài hồ nước chỉ có một con đường nhỏ vừa đủ một con vịt ra, nhưng Vịt của Tạ Ninh và Trần Huấn Du cứ không di chuyển làm người phía sau rất khó chịu.
Một anh trai ngoài ba mươi tuổi, gương mặt có chút hổ báo nhoài người ra hét to “Hai thằng nhãi ranh phía trước, có đi không thì bảo?”
Tạ Ninh bị tiếng hét làm giật mình quay ra thì thấy phía sau có hai ba con vịt đang chờ xuất phát. Tạ Ninh thở hắc một cái đẩy khuỷu tay hằn học với Trần Huấn Du
" Không nghe người phía sau nói gì à? Mau đạp đi!"
Trần Huấn Du nở nụ cười tươi tắn nghiên đầu về phía Tạ Ninh “Ngoan!”
Tạ Ninh mặc kệ lời của Trần Huấn Du dùng hết sức bình sinh đạp con vịt ra giữa hồ.
“Được rồi” Tạ Ninh có hơi mệt, hơi thở bị đứt quãng “Nói đi!”
Trần Huấn Du cũng đạp mạnh như Tạ Ninh nhưng cũng không mấy gì là thấm mệt, ngược lại Trần Huấn Du còn có chút háo hức hơn lúc nãy.
“Cô ta chỉ muốn kết bạn với tôi thôi!”
“Kết bạn?” Tạ Ninh ngây người hỏi lại “Tại sao?”
Trần Huấn Du hơi vươn vai “Không biết, cậu muốn biết thì nên đi hỏi cô ta!”
Tạ Ninh suy nghĩ một hồi vẫn thấy có gì đó không được rõ ràng. Rồi lại nhìn thấy người mặc áo hoodie xám ngồi kế bên, gương mặt góc cạnh trắng ngần, con ngươi đen. Chân mài mỏng nhẹ, thì Tạ Ninh dường như hiểu ra được điều gì đó. Cậu cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
Rõ ràng là Thẩm Đoá Vi đã cá cược với Thẩm Tú Vi. Nếu muốn giành phần thắng thì Thẩm Tú Vi phải tìm cách ngăn cản Thẩm Đoá Vi với Tạ Ninh đến với nhau, đằng này cớ gì Thẩm Tú Vi lại ra tay từ phía Trần Huấn Du. Chỉ có một lí do thôi.
Tạ Ninh cười nhếch mép, giọng hết sức lạnh nhạt “Ra là cô ta thích cậu!”
Trần Huấn Du hơi khó chịu, cau mài hỏi lại
“Tôi chưa gặp cô ta lần nào, tại sao cậu lại nói cô ta thích tôi?”
Tạ Ninh xỏ hai tay vào túi áo “Cậu tự đi mà hỏi cô ta!”
Trần Huấn Du ngớ người không hiểu Tạ Ninh nói gì nên đành ra chiêu hiểm “Cậu ghen à?”
Tạ Ninh bị mấy lời của Trần Huấn Du làm tỉnh cơn buồn ngủ, Tạ Ninh xịt người ra xa gương mặt chán ghét liếc Trần Huấn Du
“Có phải cậu đọc nhiều sách quá nên điên rồi không? Ông đây đã nói không thích cậu. Tại sao phải ghen?”
Trần Huấn Du bắt đầu lộ rõ vẻ bất cần “Ai biết được, miệng nói một đằng tim làm một nẻo!”
“Cậu!!!” Tạ Ninh chòm qua nắm chặt cổ áo của Trần Huấn Du, cũng không biết đây là lần thứ mấy rồi. Trần Huấn Du học bá lạnh lùng mà lại nói ra được những lời ủy mị ám muội thế này sao.
“Rốt cuộc tôi đã làm gì?” Tạ Ninh đẩy cổ áo của Trần Huấn Du ra “Mà cậu cứ ám tôi hoài vậy?”
Trần Huấn Du hơi cúi mặt, tông giọng thay đổi đột ngột “Cậu làm nhiều thứ lắm, cậu không nhớ sau?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...