Con thỏ tức giận, miệng không ngừng phát ra những tiếng “Gru… gru… gru…”. Mẹ kiếp, đồ đê tiện, tại sao mày cứ đùa giỡn với ông mãi thế?
Cánh cửa mở ra, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến Trình Cẩn chỉ còn biết cố gắng nhịn cười, vội vàng giải thích, bất chấp việc cục bông nhỏ kia có hiểu hay không: “Lúc nãy, tao trượt tay…”.
Con thỏ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn gã đàn ông đang đứng trước mặt, miệng liên tục mở ra rồi khép lại. Mẹ kiếp, đồ hèn, tại sao lúc nào anh không trượt tay mà lại chọn ngay lúc này để trượt vậy?
“À… vậy là mày không vào sao? Được rồi…” – Trình Cẩn giả vờ đóng cửa.
Con thỏ đặt móng vuốt lên cánh cửa, đầu quay sang nơi khác.
Cho dù là con thỏ thì cũng phải có tôn nghiêm.
Trình Cẩn khẽ nhếch môi, cúi người quan sát cục bông nhỏ đang giận dỗi: “Mày không muốn vào thật sao?”.
Con thỏ không thèm liếc mắt, nhìn gã đàn ông đang đứng trước mặt cho dù chỉ là một cái, lúc này, bộ dạng của nó như thể “có chết cũng không vào”.
Một lát sau, con thỏ nhận ra rằng cánh tay của nó đã bị một ai đó nhấc khỏi cánh cửa.
Mẹ… mẹ kiếp… Thằng kia, mày đang làm gì vậy…? Con thỏ xoay người, há hốc mồm nhìn gã đàn ông bằng một ánh mắt mang đầy vẻ ngạc nhiên.
Trình Cẩn liếc mắt, nhìn con thỏ rồi bình tĩnh lên tiếng: “Tao phải đóng cửa…”.
Lời nói này có ý nghĩa: nếu mày cứ đặt móng vuốt lên cánh cửa thì tao không thể đóng nó lại.
Trong nháy mắt, con thỏ chính thức bùng nổ, mẹ kiếp, tại sao anh có thể so đo với một con thỏ chứ? Tôi chỉ là một con thỏ thôi mà, chẳng lẽ việc nói một vài câu nhẹ nhàng với nó sẽ khiến anh chết hay sao?
Con thỏ tức giận, nhảy về phía trước, lúc này, thân thể nhỏ bé của nó chắn ngang cánh cửa, này thì đóng cửa, có giỏi thì đóng đi.
Trình Cẩn nhìn con thỏ đang nằm chắn ngang cánh cửa, đột nhiên, dường như vừa nghĩ ra được một tình huống thú vị, hắn nói: “Nếu mày có thể nhảy múa thì tao sẽ nuôi mày”.
Hà Nhất Phàm cảm thấy thằng cha này chẳng khác gì một tên cầm thú, từ nãy đến giờ, mày đùa giỡn với ông như vậy vẫn chưa đủ sao? Mẹ nó, bây giờ còn muốn ông nhảy múa, ông đây chỉ biết bứt lông, không biết nhảy múa.
Hừ… nếu không phải vì lý do đã đói đến mức sắp chết thì ông sẽ chẳng mặt dày đứng đây cho mày sỉ nhục.
“Nè, nhảy múa đi… tao sẽ nuôi mày…” – Trình Cẩn đá nhẹ vào cục bông nhỏ đang nằm trên mặt đất.
Đồ đê tiện, ông còn chưa kịp nhảy múa thì mày đã đá ông. Con thỏ ấm ấm ức ức đẩy chân thằng cha kia ra rồi chậm rãi đứng lên, lắc qua lắc lại vài vòng, cái đuôi nhỏ khẽ chạm vào mông. Sau khi thực hiện những động tác này, nó ngẩng đầu, “Gru… gru…” vài tiếng nhằm thông báo rằng: tôi đã nhảy xong rồi đó.
Tuy động tác trông có vẻ mất thẩm mỹ nhưng bao nhiêu đấy cũng đủ khiến Trình Cẩn cảm thấy hài lòng, hắn cúi người, nhấc bổng cục bông nhỏ lên, đặt nó nằm bên cạnh chiếc tủ giầy. Trình Cẩn mở cửa, lấy ra một chiếc hộp đựng giầy, sau đó, hắn tiến vào nhà bếp, lấy một chiếc túi ni lông, lót vào trong chiếc hộp rồi cẩn thận đặt con thỏ vào, nhanh chóng bước ra khỏi nhà.
Hà Nhất Phàm tự hỏi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Con thỏ thò đầu ra khỏi chiếc hộp, chăm chú quan sát xung quanh. Lúc nãy, nó chỉ mải mê đuổi theo chiếc xe mà không chú ý đến cách bày trí của khu phố.
Nhưng con thỏ càng nhìn thì càng cảm thấy kì lạ, lúc nãy, chẳng phải nó đã chạy qua rất nhiều ngã rẽ sao? Tại sao bây giờ, chỉ cần đi qua hai ngã rẽ là anh ta đã rời khỏi khu phố rồi. Vừa nghĩ đến đây, con thỏ nhận ra rằng bản thân đã bị thằng cha này chơi một vố.
Sự tức giận khiến gương mặt của cục bông nhỏ đỏ bừng, nó không ngừng nguyền rủa gã đàn ông xấu xa.
Mẹ kiếp, rõ ràng là thằng cha này bị điên rồi, làm gì có người bình thường nào lại mang việc đùa giỡn với một con thỏ xa lạ ra làm thú vui chứ?
Bên trong khu phố nơi Trình Cẩn đang sống có hai bệnh viện dành cho thú cưng, hắn quyết định chọn bệnh viện cách nhà một dãy phố. Khi Trình Cẩn vừa bước vào, cô gái đứng tại quầy tiếp tân đã nhanh chóng lên tiếng: “Xin chào, liệu chúng tôi có thể giúp gì cho anh không?”.
Trình Cẩn đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó, hắn chỉ vào cục bông nhỏ đang nằm bên trong rồi nói: “Kiểm tra sức khỏe toàn diện, tiêm vắc xin, tắm rửa, cho ăn”.
Cô gái bế con thỏ lên, sau khi cẩn thận quan sát, cô nói: “Đây là giống thỏ lùn Hà Lan(1), bình thường, chúng ta không cần phải tắm cho nó, chúng sẽ tự liếm lông để làm sạch thân thể. Tuy nhiên, con thỏ này khá bẩn, chắc chắn là sức khỏe của nó đã có vấn đề, một con thỏ khỏe mạnh sẽ có bộ lông rất sạch”.
Vừa nghe được hai chữ “liếm lông”, Trình Cẩn đã nghĩ ngay đến viễn cảnh bản thân sẽ phải ôm một con thỏ với bộ lông dính đầy nước miếng. Hắn nhíu mày, trên gương mặt không giấu được vẻ chán nản: “Cô có thể tắm cho nó không?”.
Vẻ mặt này khiến cô gái có chút bất ngờ, cô vội vàng lên tiếng: “Dĩ nhiên là được, nhưng sau khi tắm, chúng ta phải tiến hành sấy lông cho nó”.
Trình Cẩn gật đầu, bước theo cô gái kia, tiến về phía cầu thang.
Thật ra không phải chỉ có Trình Cẩn cảm thấy chán nản, ngay cả Hà Nhất Phàm cũng nhận ra rằng hành động “liếm lông” này rất quái đản, dù sao thì cậu cũng không phải là một con thỏ thật sự, liếm lông cái gì mà liếm lông? Sau khi lăn vài vòng trên mặt đất rồi lại dùng chính nước miếng của mình để làm sạch thân thể, không chừng miệng còn dính đầy lông nữa. Hà Nhất Phàm không hề cảm thấy thất vọng khi nghe được giọng nói mang đầy vẻ chán nản của Trình Cẩn, ngược lại, cậu còn âm thầm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi kiểm tra sức khỏe tổng quát cho con thỏ, bác sĩ thú y cảm thấy vô cùng kì lạ, ông vốn nghĩ rằng: chắc chắn là sức khỏe của con thỏ có vấn đề nên thân thể mới bẩn như vậy, nhưng kết quả kiểm tra cho thấy nó vô cùng khỏe mạnh, chẳng lẽ trên thế giới này lại có con thỏ không dùng nước miếng của mình để làm sạch bộ lông sao?
Sau đó, cô gái mang con thỏ đến phòng tắm, trong quá trình tắm rửa, nó nằm yên, không hề giãy giụa, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến cô gái cảm thấy vô cùng sợ hãi, lúc nãy, cô còn định bảo anh chàng kia nắm chặt chân, vỗ về con thỏ để cô có thể dễ dàng tắm cho nó.
Sau khi tắm rửa, con thỏ còn được tỉa lông, cắt móng vuốt.
Nửa giờ sau, Trình Cẩn bước xuống cầu thang, tiến vào cửa hàng bán vật dụng dành cho thú cưng, mua một ít đồ dùng cần thiết. Sau đó, hắn hỏi số điện thoại của bệnh viện rồi ôm con thỏ ra về.
Trình Cẩn mua một cái chuồng thật lớn và một ít thức ăn rồi nhờ người giao những thứ đó về tận nhà.
Trên đường đi, Trình Cẩn tranh thủ cơ hội dạy dỗ con thỏ: “Thỏ lùn nhỏ à, từ nay về sau, mày không được phép tự liếm lông đâu đấy”.
Vừa nghe được ba chữ “thỏ lùn nhỏ”, Hà Nhất Phàm trừng mắt, cắn vào cánh tay của Trình Cẩn một cái, thỏ lùn cái gì mà thỏ lùn? Việc biến thành con thỏ hoàn toàn không phải là ước mơ của tôi, còn nữa, quả thật là cái tên này rất khó nghe, anh mau đổi tên khác đi.
Dưới ánh sáng phát ra từ ngọn đèn đường, Trình Cẩn nhận ra được những hành động bất thường của con thỏ, lúc này, trong đôi mắt của hắn không giấu được ý cười, Trình Cẩn giả vờ tức giận: “Chẳng lẽ mày muốn tự đi về nhà sao?”.
Con thỏ im lặng, bám chặt cánh tay của Trình Cẩn, dù sao thì nó cũng vừa tắm nên không hề muốn bị biến thành một cục bông lấm lem bùn đất.
Tận mắt chứng kiến thái độ của con thỏ, Trình Cẩn bật cười.
Một lát sau, khi Trình Cẩn vừa đặt con thỏ lên sô pha, nhân viên giao hàng tại cửa hàng vật dụng dành cho thú cưng đã gõ cửa.
Trình Cẩn bảo bọn họ mang đống vật dụng kia vào phòng khách, sau khi nhân viên ra về, hắn mở tivi rồi bước lên lầu.
Con thỏ vui vẻ, ngồi trên sô pha, đặt móng vuốt lên chiếc điều khiển, đã rất lâu rồi, Hà Nhất Phàm không xem tivi nên bây giờ, cậu cũng không biết phải chọn đài nào.
Sau khi tắm rửa, thay quần áo, Trình Cẩn nhìn thấy cục bông nhỏ đang ngồi trên sô pha, hăng hái ấn chiếc điều khiển, hắn vui vẻ, huýt sáo một tiếng rồi bước xuống tầng trệt.
Âm thanh phát ra từ chiếc tivi khá lớn nên con thỏ không hề nghe được tiếng huýt sáo, đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Nè… mày lại định chuyển kênh sao?”.
(1). Thỏ lùn Hà Lan là một giống thỏ nhà có nguồn gốc từ Hà Lan, chúng là giống phổ biến trong dòng thỏ nhà với đặc trưng mặt tròn, tai ngắn, nhỏ con và nhẹ cân với cân nặng khoảng 1,1 kg (mọi người có thể tham khảo thêm thông tin tại đây)