Tôi sụt sịt gật đầu, lúc này vẫn không thể chắc chắn điều gì. Hoàng Duy kéo vai tôi lại, để tôi tựa đầu lên bờ vai vững chãi, bàn tay lớn siết chặt vỗ về. Đã bao lần tôi mơ được gần gũi, được dựa dẫm người chồng tôi say mê khao khát này… vậy mà chỉ vì kẻ khốn nạn kia, giấc mơ đến lúc này mới được toại nguyện. Tôi nhíu chặt đôi mày, hận kẻ độc ác đến thâm gan tím phổi. Nếu không nhờ Hoàng Duy tỉnh táo, không nhờ anh đủ kiên nhẫn mang cho tôi niềm tin thì mãi mãi chúng tôi đã lạc mất nhau.
– Mẫu giấy xét nghiệm huyết thống mà kẻ đó cung cấp đã cắt phần tên trung tâm cùng phần tên kỹ thuật viên, nhưng anh chỉ có thứ này để truy ra. Sau khi thu thập mẫu giấy xét nghiệm ADN khắp cả nước, anh tìm thấy mẫu giấy này thuộc về một trung tâm ở thành phố H.
Thành phố H… cách thành phố này năm mươi cây số, quả thực là một nơi không quá xa nhưng cũng không gần để dễ dàng phát hiện. Kẻ đó hết sức cẩn thận, không chừng hắn không phải là kẻ đem hai mẫu tóc đến làm xét nghiệm.
– Anh đã hỏi trung tâm đó, họ xác nhận kết quả này là do họ làm. Thông tin bên họ vẫn còn lưu lại.
Tôi ngỡ ngàng, cũng có nghĩa… Hoàng Duy có thể tra ra kẻ đem hai mẫu tóc đi làm xét nghiệm là ai sao?
– Nhưng người đến làm chỉ là một shipper được thuê, anh ta cũng không biết ai là người thuê, kẻ đó là một phụ nữ trẻ đeo khẩu trang cùng áo trùm kín mít, chỉ gặp thoáng qua nên anh ta chẳng thể nhớ được gì. Chính vì vậy lúc trước anh đã bế tắc ở đây.
Tôi bặm môi gật đầu, quả thực hắn hành động vô cùng kín kẽ, nhưng lúc này… khi đã xác nhận Khánh Ngân chính xác là mẹ bé Thảo Nhi thì… có thể biết gì hơn được không? Dù rất đau lòng nhưng anh shipper này chính là đầu mối, tôi trầm giọng lên tiếng:
– Em nghĩ chúng ta nhờ anh shipper ở thành phố H tìm gặp Ngân để anh ta xác nhận vậy anh ạ.
– Hiện tại Ngân là kẻ nghi vấn số một. Chúng ta có thể nhờ anh shipper kia bắt cô ta lột mặt nạ.
Hoàng Duy nói ra kế hoạch của anh, tôi chỉ biết nghe theo, trong lòng rối bời vô hạn. Mọi chuyện được tiết lộ đều khiến tôi sốc nặng, nhưng sự thật mãi mãi là sự thật, tôi chẳng thể thay đổi, chỉ có thể chấp nhận. Người hào hứng nhất ở đây là Hoàng Duy, anh có thể vạch mặt được kẻ xấu, chứng minh được bản thân trong sạch, lòng rộn ràng khiến đôi mắt anh như lấp lánh hơn mà nhìn tôi.
– Anh… mình đang ở nơi làm việc đấy…
– Anh… vẫn nhớ đêm đó.
Người kia mặt dày gợi chuyện. Tôi nóng ran mặt mũi cúi mặt, nhỏ giọng:
– Sẽ… cho anh.
– Thật nhé?
– Ừm…
– Tối nay được không?
– Ừm…
Đôi môi mỏng mím lại cong cớn, Hoàng Duy thơm chụt lên má tôi rồi vươn vai đứng dậy. Cơ thể cao lớn ngực rộng eo thon trước mặt làm tôi vô thức nuốt ực một ngụm. Tôi và anh đã phải qua bao khổ ải mới có thể thẳng thắn yêu thương, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không thực, nhưng… sự thật vẫn luôn là sự thật, và sự thật này quá đỗi ngọt ngào!
– Tổng giám đốc… có người muốn gặp anh xin chữ ký!
Tiếng cậu trợ lý e dè vang lên bên ngoài. Không thể ở lại với Hoàng Duy lâu hơn, tôi đành rời khỏi Trần Gia để đến Phúc Tâm. Mọi hoạt động của công ty Phúc Tâm vẫn diễn ra ổn thỏa, mọi người đều hồ hởi với hợp đồng lớn kết hợp cùng Trần Gia, nói thế nào vẫn là bên họ hết sức trách nhiệm, không cò kè mà lập tức đền bù.
Chiều hôm ấy, khi Hoàng Duy gửi cho tôi file ghi âm cuộc nói chuyện giữa Khánh Ngân và anh shipper kia, tôi hoàn toàn chết lặng. Nước mắt tôi cứ vậy rơi không tự chủ, Khánh Ngân ngồi bên ngoài vẫn chưa biết chuyện gì.
Ban trưa, anh shipper đã gọi cho Khánh Ngân theo sắp đặt của Hoàng Duy, từng câu từng chữ cuộc trao đổi đều in hằn trong tâm trí tôi.
– Chào cô… không biết cô còn nhớ tôi không?
– Ai đấy?
– Tôi là người giúp cô đến trung tâm Thiên Ngọc ở thành phố H làm giám định huyết thống theo hai mẫu tóc mà cô thuê. Cô nhớ chứ?
– Anh kia, anh nói linh tinh gì thế, tôi không hiểu, mà làm sao anh lại tìm ra số điện thoại này của tôi thế hả?
– Mấy hôm trước tôi tình cờ thấy cô trên đường, chỉ nhìn thoáng qua là tôi nhận ra ngay, tôi bám theo cô thì biết cô làm việc ở công ty Phúc Tâm. Cô biết đấy, dạo này kinh tế khó khăn, tôi hiểu cô không muốn ai biết cô thuê tôi làm việc này… vậy thì… cho tôi mượn chút tiền qua cơn khó khăn này được không?
– Này anh… anh có muốn tôi báo cảnh sát không hả? Anh muốn tống tiền vô cớ à, đúng là không muốn sống nữa rồi!
– Cô cứ báo đi, xem tôi có công khai với cả thế giới là cô nhờ tôi đem hai mẫu tóc đi xét nghiệm mẹ con không?
Khánh Ngân nghĩ ngợi một lát, cuối cùng chấp nhận dàn xếp, cũng là lúc tình cảm chị em bao năm giữa chúng tôi không còn nữa.
– Anh muốn bao nhiêu? Tôi không có nhiều tiền, đừng nghĩ ăn được của con này lần thứ hai!
– Hì hì… tôi chỉ mượn năm triệu dùng tạm thôi… sau Tết tôi trả, cô yên tâm tôi rất biết điều mà.
– Nhắn cho tôi số tài khoản. Đừng tiết lộ chuyện này ra với ai, nếu không anh cứ xác định đi!
Kẻ giấu mặt cuối cùng cũng sa lưới, đơn giản vì có tật giật mình, làm việc xấu lương tâm sẽ không yên, Khánh Ngân cũng không ngoại lệ. Sụt sịt gạt nước mắt, tôi nhắn lại cho Hoàng Duy một tin nhắn “Em hiểu rồi, cảm ơn anh.” rồi nhấn gửi. Không lâu sau, anh nhắn lại tôi.
“Em đừng để lộ chuyện lúc này. Chúng ta cần vạch mặt cả Lương Mạnh Kiên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...