Ông Minh vui đến mức cả khuôn mặt toát lên ánh sáng, hai mắt long lanh nhìn hai đứa cháu cưng gật gù. Tôi ngập ngừng chỉ khiến ông cho rằng tôi ngại ngùng, lại thêm sự chăm chút cẩn thận của “chồng” bên cạnh khiến tôi bối rối đến hoảng hốt. Đầu óc Hoàng Duy bị chập ở chỗ nào rồi sao?
Kết thúc bữa ăn mệt đến túa mồ hôi lạnh, Hoàng Duy kéo tôi bước lên căn phòng lạnh lẽo mà tôi thường ngóng đợi anh ngày nào. Cánh cửa vừa khép lại, tôi đã tức điên lên, quắc mắt nhìn anh quát:
– Anh bị điên rồi phải không? Tại sao lại diễn quá đà như thế hả? Nếu như ông biết được sự thật thì sao?
– Cô không nghĩ ông càng yên tâm thì càng không thèm để ý đến chúng ta à?
Hoàng Duy lừ mắt giải thích, ngồi xuống sofa trong phòng rót trà nóng rồi uống cạn. Vẫn ấm ức vô cùng tôi nói tiếp:
– Nhưng… tại sao lại là sáng mai chúng ta đưa ông nội anh về quê tôi hả?
– Ông thích thế thì chiều ông đi! Ông cô cũng chưa biết gì hết đúng không? Hôm trước tôi có gọi hỏi thăm ông, rất vui là ông khỏe.
Đến điên mất với con người này! Nếu như cách đây nửa năm, nếu như thời điểm ấy anh muốn gần tôi dù với bất kỳ lý do gì thì…
– Tối nay cô ngủ ở đây. Cuối tuần sau tôi với cô dọn ra ngoài. Đừng quên việc ký đơn tái hôn.
Hoàng Duy không tranh cãi với tôi thêm, anh mở tủ lấy bộ quần áo nỉ bỏ vào nhà tắm, để mặc tôi ấm ức ngồi trên giường nhìn theo anh. Tôi đúng là chẳng có cách nào ngoài chấp nhận. Hoàng Duy là kẻ có thể làm bất cứ điều gì, tôi không muốn Phúc Tâm gặp nguy hiểm thêm một lần nào nữa. Đã không thể chống đối thì đành đón nhận vậy. Tôi và anh không yêu nhau, nếu đã hiểu chuyện mà không mong đợi, không trông ngóng một con người vô tình thì chắc hẳn tôi cũng sẽ không buồn như lúc trước. Hơn nữa… anh cũng đã sắp đặt một cuộc sống “ra riêng” cho chúng tôi, nghĩa là hai chúng tôi sẽ có được tự do cần thiết.
Thân thể như còn hơi nước ấm áp, Hoàng Duy lau mái tóc ngắn ướt nước, khuôn mặt trắng trẻo hồng lên trong làn hơi ẩm. Vứt khăn lên thành ghế, lướt qua dáng bộ thẫn thờ ôm gối của tôi trên giường, anh nhẹ giọng:
– Cô tắm đi!
– Tôi không đem theo quần áo, chốc nữa bao giờ ông ngủ anh đưa tôi về.
– Trong tủ, ngăn số hai.
Nói xong Hoàng Duy bỏ ra khỏi phòng, để lại tôi ngơ ngác ngạc nhiên. Con người này… còn chuẩn bị quần áo cho tôi? Tôi mở tủ nhìn ngăn bên dưới, quả thực thấy có ba bộ đồ dày dặn mặc nhà, cả đồ lót của phụ nữ còn chưa cắt mác. Chu đáo thật đấy! Thực ra Hoàng Duy luôn như vậy khi anh muốn đạt được ý đồ của mình. Cũng như lần đầu tiên gặp tôi, anh nói muốn lấy tôi làm vợ khiến tôi ngu ngốc tin tưởng ở anh.
Tôi tắm xong bước ra, nhớ đến việc phải báo cho gia đình tôi liền mở điện thoại, vào f.b nhắn cho Khánh Ngân.
“Em về nhà chưa?”
Lúc này hơn tám giờ tối, tôi đoán Khánh Ngân đã về rồi, lại còn thấy con bé đang online. Quả nhiên không cần chờ lâu em tôi đã nhắn lại:
“Em về từ chập tối rồi. Bé Thảo Nhi cứ hỏi chị suốt đấy.”
Thảo Nhi là bé gái hai tuổi ở trại trẻ mồ côi mà tôi đỡ đầu. Con bé xinh xắn và đặc biệt nhìn giống tôi một cách bất ngờ, thế nên vừa gặp con bé tôi đã thích ngay, còn nhận cô bé làm con nuôi.
“Ừ chị cũng định mai đến thăm con bé nhưng chắc không được rồi, mai chị cùng anh Duy về quê nội thăm ông, anh chị đi cùng ông nội anh ấy.”
“Lão ấy đối xử với chị như thế mà chị còn đồng ý à? Em cũng đến chịu chị!”
Khánh Ngân bực tức Hoàng Duy không che giấu. Con bé lúc nào cũng trực tính, biết chuyện sau đám cưới anh lạnh lùng với tôi rồi còn đề nghị ly hôn trong lúc gia đình tôi khó khăn nhất, Khánh Ngân tức đến sùi bọt mép, còn thề sẽ không bao giờ nhìn mặt anh. Giờ con bé nghe tôi nhắc đến chuyện này hẳn thất vọng vô cùng, chính tôi cũng chán ghét nhưng không thể làm gì khác, chỉ nhắn lại:
“Chị bị lão ép thôi, muốn tránh mà chẳng được.”
“Chị cứ cứng lên thì lão làm gì được chị?”
“Chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu. Đêm nay chị cũng ở nhà anh Duy không về, nhưng em đừng nói gì với ba mẹ nhé, chỉ nói chị sang nhà chị Hoa bạn chị thôi, chị cũng sẽ nhắn tin nhờ chị ấy.”
“Em biết rồi, chị yên tâm. G9 bà chị già yêu dấu.”
Tôi phì cười trước biểu tượng ngộ nghĩnh mà Khánh Ngân gửi qua, bất ngờ tôi nghe có tiếng gõ cửa phòng. Âm giọng cái Liềm, con bé giúp việc nhà này vang lên bên ngoài:
– Mợ Vân, em vào phòng được không ạ?
Tôi bước ra mở cửa. Trên tay Liềm là một cốc trà nóng bốc khói có màu vàng nhạt, con bé mỉm cười đưa cốc trà vào tay tôi nói:
– Món này là trà gừng nóng cậu Duy nhờ em chuẩn bị cho mợ. Cậu ấy sợ mợ tắm xong bị lạnh. Mợ uống đi kẻo nguội.
Tim tôi khẽ thót lên một nhịp. Hoàng Duy sợ tôi lạnh mà nhờ người pha trà nóng cho tôi? Chẳng biết có nên cảm động hay không, tôi ậm ờ cảm ơn Liềm. Chợt tò mò đôi chút tôi hỏi nhỏ con bé:
– Cậu Duy… còn ở đây không?
– Em thấy đèn thư phòng đang sáng, chắc cậu ấy làm việc trong đó mợ ạ.
Tôi gật đầu để Liềm đi khỏi. Đóng lại cửa phòng, tôi nhấp môi tách trà gừng nóng hổi, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp dễ chịu. Dù nhiệt độ ngoài trời lúc này không quá mười lăm độ nhưng căn phòng ngủ rộng rãi được bật điều hòa, tắm xong thực ra cũng không lạnh. Chẳng biết phải nghĩ sao, tôi trèo lên giường bật tivi xem cho qua thời gian. Chiếc tivi màn hình phẳng to như tấm bảng này vốn là người bạn của tôi suốt thời gian tôi ở đây, lúc này như được gặp bạn cũ, cảm giác trong tôi bùi ngùi khó tả, cũng đau đớn khó tả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...