Tôi mở cửa bước vào phòng, nhìn túi đồ của tôi đã được Khánh Ngân đặt gọn gàng lên ghế, nước mắt tôi bất giác rơi sao không kiềm chế nổi. Hoàng Duy đã thực sự buông tha cho tôi rồi, lẽ ra tôi phải vui lắm chứ, tôi chẳng mong ngày này lắm sao, vậy mà tại sao lòng tôi lại buồn đến vậy, lại đau đớn đến vỡ vụn như vậy?
Âm giọng Khánh Ngân vang lên từ cửa phòng:
– Chị Vân… em vào được không?
Tôi sụt sịt gạt vội nước mắt theo phản xạ. Nhớ ra người vừa vào phòng là cô em gái mà tôi yêu thương tin tưởng nhất, tôi lại ôm lấy con bé mà khóc khi nó lao đến an ủi tôi.
Khánh Ngân vuốt tóc tôi, nhẹ giọng vỗ về:
– Chị Vân, chị đừng buồn nữa. Chị bỏ anh ta mà đi sớm ngày nào hay ngày đó chị ạ. Chị biết không, khi em đến bấm chuông, lão mở cửa cho em, hất hàm về túi đồ của chị mà lão sắp sẵn, em nghe có tiếng con gái gọi lão vọng ra õng ẹo lắm, nghe mà rởn hết cả da gà. Em bực mình nhìn vào bên trong thì thấy con Kiều Lan, nó quấn cái khăn tắm vào người như không mặc gì ấy. Mẹ, kinh tởm!
Tôi sững sờ, nước mắt càng tuôn rơi xối xả làm ướt cả áo Khánh Ngân. Âm thanh cắn chặt răng để không phát ra cơn gào khóc tạo thành tiếng nỉ non ai oán. Tôi mới rời đi chưa đầy một ngày anh đã đưa cô ta về đó sao? Tàn nhẫn, quá ư tàn nhẫn! Nhưng… đó cũng chính là Trần Hoàng Duy, kẻ từng một lần vứt bỏ tôi, sau khi đày đọa tôi bằng sự lạnh lùng, bằng sự oán hờn, kẻ đã từng đâm nát trái tim tôi một lần, tại sao lại không thể có lần hai được chứ? Tôi là kẻ ngu ngốc nhất trên thế giới này khi cho phép anh làm mình đau hết lần này đến lần khác, thậm chí lúc này tôi còn khốn khổ hơn, đau đớn hơn lúc trước rất nhiều lần, khi mà tôi đã yêu anh, đã mong cầu một hạnh phúc ấm áp như những gì anh ru tôi. Tất cả… suy cho cùng cũng chỉ là lỗi của tôi mà thôi! Tôi đã biết kết cục này từ đầu mà vẫn cứ ôm trong mình ảo tưởng, mà u mê tự đâm dao vào trái tim mình.
Khóc một hồi lâu tôi chẳng còn nước mắt, hai mắt sưng mọng tôi sụt sịt buông tay khỏi người Khánh Ngân. Con bé cũng lau đôi mắt đỏ hoe mà an ủi:
– Thôi, coi như thoát được thế này cũng là tốt rồi chị, để có con với lão mới gọi là khổ, chẳng làm lại cuộc đời được nữa. Chị nghĩ nhà họ để chị ôm con đi à, lúc ấy chỉ có suốt ngày chan cơm bằng nước mắt thôi. Hiểu chưa, giờ khóc là còn ít, về sau mà khóc thì mới là khốn nạn!
Tôi gật đầu, hờ hững bước vào toilet. Khánh Ngân nói đúng, lúc này khóc còn là nhẹ. Hoàng Duy buông tha cho tôi, đó cũng chính là chiến thắng của tôi trong cuộc chiến này rồi, tôi phải vui lên chứ? Rửa sạch mặt mũi, tôi mang khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt sưng híp như hai quả cam bước ra. Khánh Ngân mỉm cười dịu dàng, kéo tôi lại bàn trang điểm ấn tôi ngồi xuống, nhìn vào khuôn mặt tôi trong gương con bé dỗ dành:
– Chị đừng buồn nhiều nữa, mẹ nói với em anh Kiên biết hết chuyện rồi, anh ấy tuyệt vời đúng như hai mẹ con em phán đoán, anh ấy không ngại gì cả chị ạ. Chị có thấy ông trời vẫn còn để cho chị một người đàn ông tốt đến thế không? Ông trời bù đắp cho chị đấy! Càng hiểu về anh Kiên em càng trân trọng anh ấy hơn, người như anh ấy mới xứng đáng làm anh rể của em, mới xứng đáng với chị gái em.
Tôi lặng thinh chẳng muốn nói gì, để mặc Khánh Ngân trang điểm đôi chút cho khuôn mặt tôi bớt ghê tởm sau trận khóc long trời lở đất. Một hồi con bé cảm thấy hài lòng, nó mới kéo tôi dậy rồi đẩy lưng tôi cùng xuống nhà.
Trong phòng ăn ba tôi đã ngồi đó chờ, mẹ tôi cùng Mạnh Kiên dọn mâm. Tôi và Khánh Ngân cũng nhanh tay sắp mâm cùng hai người kia. Khánh Ngân nói gì đó vào tai mẹ tôi làm mẹ tủm tỉm gật đầu. Ba tôi nhìn tôi cũng phát hiện ra đôi mắt khác lạ liền hỏi:
– Cái Vân còn mệt mỏi lắm không?
Tôi biết mình cần giấu ba chuyện với Hoàng Duy nên chỉ gượng cười đáp:
– Con cũng còn mệt một chút nhưng không sao đâu ba ạ.
– Ừm, rét thế này có làm gì cũng phải ưu tiên giữ ấm, lạnh một cái là virus vi khuẩn nó tấn công ngay.
– Vâng, con sợ lắm rồi hì hì.
Khánh Ngân bưng rổ rau sống ra bàn, nhìn ba tôi góp chuyện:
– Ba yên tâm, phòng ngủ của chị Vân bây giờ ấm lắm rồi, có cái máy sưởi hàng cao cấp anh Kiên đầu tư thì chỉ có nóng như sa mạc Sahara ấy ạ.
Đáy mắt ba tôi lập tức sáng lên, ba nhìn về Mạnh Kiên cười lên thành tiếng nói:
– Thế cơ à, máy ấy hãng gì thế Kiên?
– À… máy đó hãng S chú Tâm ạ.
– Haha… thế cái Vân đã cảm ơn anh chưa đấy?
– Con cảm ơn rồi ba. Thôi nhà mình ngồi vào mâm đi ạ.
– Cảm ơn suông thôi là không có được đâu đấy!
Khuôn mặt giãn ra sau câu nói vui, ba tôi vẫy Mạnh Kiên lại ngồi cạnh ông. Anh rất khéo chiều lòng ba tôi, thành ra lúc nào ở gần anh ông cũng vui. Nhìn nụ cười rạng rỡ của ba, lại cả ánh mắt âu yếm mẹ dành cho anh, bất giác tôi cúi mặt, không muốn nghĩ bất cứ điều gì lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...