Chưa kịp đem quần áo vào nhà tắm, điện thoại của tôi bỗng reo vang. Khánh Ngân gọi cho tôi! Chết thật, con bé muốn gì lúc này đây?
– Ngân à em?
– Chị Vân, ba mươi phút nữa em với anh Kiên đến chơi với chị nhé! Người ta quan tâm đến chị như thế chị phải trân trọng chút nào đi chứ?
– Thôi… để hôm khác đi Ngân, hôm nay chị hơi mệt.
– Mệt thì em càng phải đến, xem có đỡ cho chị được gì không? Thế nhé, em với anh Kiên bắt đầu đi đây!
Trống ngực đập thình thình, tôi cắn răng vào môi, lúng túng nghĩ cách. Tôi đã coi thường tình cảm của Khánh Ngân cùng Mạnh Kiên quá rồi. Làm sao em gái tôi có thể bỏ mặc tôi ở đó một mình được chứ? Xưa nay chị em tôi rất thân nhau, có chuyện vui buồn gì cũng chia sẻ cùng nhau, lúc này tôi tách con bé ra hẳn nó hụt hẫng trong lòng nhiều.
Được rồi, ít nhất tôi không thể để căn phòng trọ kia trống trơn được! Hoàng Duy đã đi ra ngoài, tôi nhìn quanh cũng không thấy anh đâu. Càng tốt, anh đỡ phải ý kiến! Dọn nhanh ít quần áo vào vali kéo, tôi vội vàng khóa lại cánh cửa căn hộ sang trọng. Sáng sớm nay trước khi đi làm Hoàng Duy đã để thẻ khóa trên bàn trang điểm cho tôi, xem như tôi có tự do đi về nơi này.
Bắt nhanh taxi đến căn hộ tôi thuê, tôi thầm cảm thấy may mắn khi đã chọn một nơi cách khu chung cư Hoàng Gia có một cây số. Lạch xạch mở khóa cửa phòng, tôi nhanh chóng cho đồ vào tủ, dựng gọn vali một góc, lúc ấy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, bình tĩnh ngồi xuống ghế chờ đợi hai người kia đến.
Chưa đầy năm phút sau, tiếng chuông cửa vang lên. Tôi trấn tĩnh lại cảm xúc, bước ra nhìn qua mắt thần. Mạnh Kiên cùng Khánh Ngân đã đứng bên ngoài. Tôi kéo một nụ cười mở cửa, nhỏ giọng chào đón:
– Ngân, anh Kiên, hai người quan tâm em quá… thật sự là không cần đâu mà!
– Chị này, em có mỗi chị thôi, không quan tâm chị thì quan tâm ai? Chị ăn tối chưa, em có đem đồ đến để ba chúng ta cùng ăn này!
Lúc này mới có bảy giờ tối, Khánh Ngân cố tình chọn giờ ăn để đến, con bé muốn cùng tôi ăn một bữa. Tôi cười cười đáp:
– Ban nãy chị xuống dưới kia ăn tối rồi… Mà… chị còn chưa sắm đồ trong bếp nữa hì hì. . Truyện Nữ Cường
Khánh Ngân vừa mở túi đồ ăn vừa bực bội nói:
– Chị ở một mình càng phải tự chăm lo nhiều hơn chứ, cơm hàng cháo chợ thế nào được? Em mà không sang là không biết chị lười thế này đâu! Từ hôm qua đến hôm nay mà chưa sắm sửa thêm được cái gì!
Tôi cười gượng, ngài ngại nhìn ánh mắt lo lắng của Mạnh Kiên. Nhìn quanh căn hộ trống trải, phòng khách có bộ sofa đơn giản, góc bếp còn chưa có đồ đạc gì ngoài chiếc tủ lạnh nhỏ có sẵn, anh liền nhíu mày nói:
– Lạnh thế này em phải mua máy sưởi ngay đi! Đằng nào nhà cũng không có bát đĩa gì, chúng ta đi mua đồ luôn!
Khánh Ngân đồng tình nói:
– Em cũng thấy nên như thế chị Vân ạ. Mua máy sưởi cần bàn tay đàn ông, anh Kiên nói thế là chuẩn đấy!
Chẳng thể từ chối tôi đành khoác lại áo dạ, khóa cửa phòng bước ra ngoài cùng hai người. Bất chợt chuông điện thoại của tôi reo lên. Trần Hoàng Duy, lúc này anh đừng làm phiền tôi được không?
Tôi bước lùi lại phía sau trên dãy hành lang khu chung cư, nhỏ giọng qua điện thoại:
– Alo…
– Cô đi đâu thế?
– Tôi có chút việc, chốc tôi về!
– Về trước mười giờ.
– Tôi là tù nhân của anh đấy à?
Tôi chưa kịp chờ câu trả lời từ kẻ đáng ghét kia, Mạnh Kiên chợt dừng lại chờ tôi, sốt ruột quay đầu gọi:
– Vân, em làm gì mà chậm vậy?
Âm giọng tức giận lập tức vang lên qua điện thoại:
– Cô đang làm cái trò gì thế?
– Mặc kệ tôi!
Tôi ngắt máy rồi tắt luôn đi. Hoàng Duy tức giận cái gì? Bản thân anh thì sao? Anh đừng nghĩ có thể ép được tôi mọi chuyện! Cất điện thoại vào túi áo, tôi bước nhanh về phía trước. Mạnh Kiên cố ý chờ tôi còn Khánh Ngân nhanh chân đi trước. Vừa xuống đến tầng hầm, Khánh Ngân liền quay lại nhìn tôi và Mạnh Kiên, nhăn trán tỏ vẻ tiếc nuối nói:
– Em có việc gấp phải đi bây giờ, anh Kiên giúp chị Vân em mua máy sưởi nhé, đồ dùng ở bếp chị Vân thích mua gì thì mua, nếu không buổi khác em sang rồi chị em mình cùng đi!
Con bé này… nó cố tình để Mạnh Kiên đi riêng với tôi, tôi còn lạ nó sao? Có điều… tình huống thế này tôi không biết phải chối sao, đành trả lời:
– Được rồi, chị tự mua đồ dùng trong bếp được. Em bận gì thì cứ đi đi, không cần sang đi cùng chị nữa đâu!
Thà để con bé về, mình Mạnh Kiên ở lại tôi còn dễ đối phó hơn, thế nên tôi quyết định giục nó đi cho nhanh. Khánh Ngân nhún vai cười đắc ý rồi bước ra ngoài bắt taxi.
Mạnh Kiên mở cửa bên ghế phụ chiếc xe hơi mới sáng bóng, ánh mắt trìu mến anh nhìn tôi nói:
– Em lên xe đi! Từ ngày mua chiếc xe này, anh chỉ chờ để được đưa em đi.
– Anh cứ nói thế, em thấy Hoàng Kim có nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp lắm mà.
– Anh chỉ quan tâm một người mà thôi.
Mạnh Kiên mỉm cười đóng lại cửa cho tôi. Vừa vào xe, từ bên ghế lái, bất ngờ anh choàng tay qua người tôi, ý định cài dây bảo hiểm giúp. Mùi hương nước hoa trên cơ thể anh phảng phất trước mũi tự nhiên lại làm tôi khó chịu, tôi liền đẩy anh ra, khẽ nói:
– Em tự cài được!
Mạnh Kiên cười phì một tiếng lùi về, bắt đầu khởi động xe. Tôi tìm quai cài đóng lại, trong lòng chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Đi cùng Mạnh Kiên thế này, nếu ai đó hiểu lầm thì sao? Tôi… sợ Hoàng Duy hiểu lầm? Không, chắc chắn là không! Anh có niềm vui của mình, tại sao tôi lại không? Hơn nữa, biết đâu đó là cách nhanh nhất để tôi có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy ấm ức với anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...