Chúng Ta Điên Mất Rồi
Nụ hôn vừa kết thúc thì cánh cửa phòng được mở ra và người bước vào lại khiến không khí trở lên căng thẳng hơn, Trầm Mặc Ngôn nhìn vợ mình cơ thể choàng khắn tắm lại trong vòng tay của kẻ thù lớn nhất của mình khiến hắn gần như phát điên.
Đi những bước dài tới rồi vươn tay đấm lên mặt Marcus một cái, cô giật mình nhìn hai mắt hắn đục ngầu như cái lần ở Pháp.
Marcus bị đánh mất thăng bằng người đứng sang một bên nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy cánh tay của cô.
Trầm Mặc Ngôn cũng lại tiếp tục sấn tới rồi vung tay đấm thêm một cái nhưng lần này anh ta né được dùng một chân đạp hắn một cái.Sau đó hai người bắt đầu lao vào đánh nhau như điên, những đòn đánh nhanh nhẹn và cứng rắn được vung ra Trầm Mặc Ngôn và Marcus như đối thủ xứng tầm cả hai đều thương tích như nhau nhưng vẫn hăng say đánh đấm không hồi kết.
Đến lúc đó cô thực sự cảm thấy tình hình không ổn mới quát lên “Hai người dừng lại ngay” nhìn hai người đàn ông đứng tuổi nhưng lại hiếu thắng như hai đứa trẻ vừa nghe giọng nói của cô, liền dừng động tác lại.
Hai người như hai con hổ đói không ngừng cắn xé nhau đến sứt đầu mẻ trán xong còn nhìn nhau như hận không thể ăn tươi nuốt sống tại chỗ.Vừa bước xuống xe Trầm Mặc Ngôn liền bế bổng cô lên rồi đi nhanh vào biệt thự, ném cô xuống chiếc giường lớn rồi lập tức nằm đè lên.
“Thì ra em thực sự có sức hút như vậy đến cả tên sắt đá như Marcus cũng chịu thua dưới tay em” hắn nói với giọng điệu vừa tức giận vừa châm biếm.
Lệ Đan quay mặt đi không muốn nói nhiều với hắn, cả một ngày hôm nay cô thực sự bị đả kích rất lớn rồi cô không có nhu cầu chịu thêm đả kích từ hắn.
“Như thế nào cảm thấy hai người chúng tôi đều điêu đứng vì em có phải cảm thấy bản thân rất thành tựu” hắn lại không cho cô cơ hội trốn tránh liền nắm chặt cằm cô ép đối mặt với hắn.
“Tôi đây chính là lười nói chuyện với anh” cô liếc mắt một cái rồi nói, “Được vậy chúng ta không cần nói chuyện” hắn nói xong rồi bắt đầu xé y phục trên người cô ra rồi thô bạo hôn lên cơ thể cô.Lệ Đan cũng không có ý định phản kháng hai người cũng đâu phải lần đầu quan hệ, làm cũng rất nhiều lần chỉ là không có cảm xúc nữa mà thôi.
Thấy sự hờ hững lạnh lùng của cô Trầm Mặc Ngôn càng tức giận bóp chặt lấy cánh tay của cô rồi nói “Sao bây giờ đã tìm được bến đỗ mới phù hợp nên em cảm thấy bản thân mình cao giá hơn rồi sao.
Đừng quên giá tôi mua em sẽ không giống với giá tôi bán, muốn câu dẫn người khác thì phải hỏi xem tên đó có đủ tiền hay không”.
“Trầm Mặc Ngôn” cô quát lớn trừng mắt nhìn hắn, tức giận đến mức ngực cô trở lên khó thở phập phồng.Hai người không nói thêm lời nào mà cùng trừng mắt nhìn nhau, cũng không biết qua bao lâu sau đó hắn ta ngồi dậy rồi bước xuống giường đi ra khỏi phòng.
Để lại Lệ Đan trên chiếc giường lớn, cô cắn chặt môi để không kêu lên những tiếng nức nở.
Lật người sang bên rồi co thân lại như con tôm cô lẳng lặng rơi nước mắt, cô vừa hận vừa tức vừa tủi cảm giác thế giới này đều đang nhắm vào cô, tất cả mọi người đều đang ức hiếp cô.
Đôi lúc cô tự hỏi tại sao mình phải sống khổ như vậy, ở bên cạnh một người mình không yêu đuổi theo những con người căm ghét mình làm những việc khiến bản thân mệt mỏi sống phập phồng lo âu toan tính.
Cuộc sống của cô hiện tại tại sao lại khốn khổ đến như vậy, điều đáng sợ nhất không phải là thế giới quay lưng với mình mà chính là tất cả đều chỉa về mình với sự tổn thương.Nếu cho cô cơ hội để quay lại tuyệt đối sẽ không đi theo con đường hiện tại, không cần cao sang quyền quý không cần tình yêu bạn bè thực sự hiện tại được lựa chọn cô sẽ chấp nhận nhường cho ai muốn cái tên Lệ Đan này.
Cô không cần nữa, không phải là cô căm ghét nó, đột nhiên muốn đi đến một nơi thật xa một nơi không ai biết cô, không ai có thể tìm tới và cũng không có một ai cả.
Vào một ngày đẹp trời ở nơi đó khi cô nhìn lên trời cô sẽ thấy còn có một nơi cho mình dung thân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...