Chúng Ta Điên Mất Rồi
Vài ngày sau đó cô nhận được tin từ Trầm Mặc Ngôn chính là số tiền nợ của Lệ Tịch Nam đã lên tới 5,000,000,000 dollar “Hắn ta bị điên rồi sao tên Tịch Nam đó nợ số tiền lớn như vậy không biết có đòi được không, hắn lại tiếp tục cho mượn”.
Cô thực sự không hiểu Lệ Đằng cho hắn cái hy vọng gì khiến hắn trở nên điên cuồng chiếm hữu như vậy chứ?Mạt Nhi cũng chỉ biết lắc đầu yếu ớt thực sự không hiểu nổi tư duy của tên Trầm Mặc Ngôn đó.
“Có thể thứ hắn ta muốn chính là toàn bộ số cổ phần của Lệ Thoái chứ không chỉ đơn giản là 16% đó” chú Liêm nghiêm túc nói.
“Hoặc có thể hắn ta muốn đòi một số tiền lớn hơn như vậy từ tôi hoặc Lệ Thoái” chỉ cần ai nắm trong tay số cổ phần đó thì sẽ nắm toàn bộ tập đoàn Lệ Đằng.
Bây giờ lại có thêm một người muốn tranh Lệ Đằng với cô sao, một mình Lệ Thoái đã là cô đủ nhức đầu rồi.Ngay lúc đó điện thoại của ông ngoại gọi cô tới nhà ngoại có việc cần nói.“Ông ngoại” cô mặt mũi giả vờ tươi tỉnh nhìn ông cười nói, “Tiểu Đan lại đây ngồi nói chuyện với ông ngoại một lát” ông ân cần chậm rãi gọi cô lại ngồi trên sofa.
“Con nhìn xem” ông chìa ra cho cô một bức hình là ảnh mẹ cô thủa nhỏ, mẹ cô đáng yêu xinh xắn tuy lúc đó gia đình chưa quá giàu nhưng nhìn mẹ cô thực sự rất kiêu kỳ cũng đủ hiểu ông bà thương mẹ cô tới chừng nào.“Mẹ con từ nhỏ cũng giống như con vậy ương ngạnh bốc đồng, luôn làm theo ý mình và cực kỳ nhí nhảnh thực sự nếu cả hai cùng là con gái của ông ngoại thì ông ngoại không biết phân xử làm sao” ông vừa nói vừa cười nhưng hốc mắt lại rơm rớm giọt lệ.
Cô biết mẹ cô là người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang nhưng để nói về sự bốc đồng và nhí nhảnh, mẹ cô như vậy thật sao?“Nhưng kể từ khi kết hôn mẹ con đã không thể sống là chính mình được nữa, mẹ con trầm lặng cẩn thận càng lúc càng dè dặn.
Ông thực sự nhớ những lúc mẹ con bông đùa và nhiệt huyết như cái thời nhỏ đó” nghe tới đây nước mắt cô cũng trực trào.
Đó chẳng phải và biểu hiện của người phụ nữ có gia đình nào cũng vậy hay sao, lo chồng lo con mẹ cô còn phải lo cả tập đoàn.
Người phụ nữ bận rộn đến vậy vẫn dành thời gian đưa đón con dành thời gian nghe con tập đàn.
Mẹ cô thực sự rất vất vả, càng vất vả hơn với một đứa con ương ngạnh và người chồng thờ ơ không yêu mình.“Ông xin lỗi vì đã nói về việc không cho ba mẹ con cưới nhau bởi vì họ đã có con, Lệ Đan con chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời mẹ con và ông bà ngoại.
Nếu bà ngoại còn sống bà ấy sẽ bế con đến khi con cưới chồng sẽ bảo vệ con cho đến khi bà nhắm mắt.
Cho nên Lệ Đan con hãy lo cho bản thân mình, sống cho chính mình làm những điều con thích đừng lo cho chúng ta.
Vì chính sự tồn tại và cuộc sống hạnh phúc của con là điều thiêng liêng nhất với chúng ta”Ông ngoại nắm tay cô nói một tràng dài làm cả hai ông cháu đều khóc, khóc cho quên hết những đau thương mất mát.
Khóc cho những con người những hạnh phúc thiêng liêng nhất đã không còn bên họ.
Thực sự mạng sống của con người là quan trọng nhất, sự tồn tại con người là quan trọng nhất kể cả với quốc gia hay các thành phố lớn nhỏ đến các thôn làng và trên từng mái nhà.
Chỉ cần có sự tồn tại của con người là nơi đó còn có hạnh phúc...Sau cuộc nói chuyện với ông ngoại, ý chính vẫn là muốn cô dừng lại việc tranh tập đoàn và sống cuộc sống êm ấm hơn.
Thực sự cô cũng rất mệt mỏi, cô luôn được lòng tự tôn trấn an bản thân mình nhưng thực tế việc này nằm ngoài khả năng của cô.
Và sau khi tâm sự chuyện này với Mạt Nhi cô ấy nói cũng chưa hẳn là quá bế tắc, cô ấy muốn nói đến Trầm Mặc Ngôn và cái giấy đăng ký kết hôn đó sao.Cô cũng đã suy nghĩ nhưng dù thế nào Trầm Mặc Ngôn thực sự không phải người dễ đối phó, sau cuộc hôn nhân đó còn những gì cô không thể đoán được.
Mẹ cô đã chọn một cuộc hôn nhân sai lầm dẫn đến mất mạng cô không thể ngây ngô đâm đầu vào một mối quan hệ mà cô không thể làm chủ.
Rốt cục cô vẫn chưa hiểu hết và không thể nắm bắt hắn, mục đích thủ đoạn của hắn cô hoàn toàn không lĩnh giáo được.
Và quan trọng hơn là cô đang có người yêu và khả năng cao cô sẽ cưới người đó.Quá mệt mỏi cô đã cùng với Mạt Nhi đi uống rượu giải sầu, cũng không biết uống từ bao giờ và uống bao nhiêu chỉ dừng lại khi cô đã không còn kiểm soát được gì cả.
Mạt Nhi đưa cô về và cô nói sẽ tự vào nhà và nhắc cô ấy về cẩn thận, cô thực là một người uống rất tệ.
Vừa vào nhà cô đã không màng gì thả mình xuống ghế sofa lấy tay gỡ bỏ chiếc thắt nơ đằng sau lưng khiến chiếc váy dài không còn bó sát vào thân nữa và cô dần chìm vào giấc ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...