Chúng Ta Đều Là Thế Thân
“Nguyệt San? Em làm gì ở đây vậy?”
“Hôm nay là ngày được xuống núi. Ở đây nhiều người như vậy chị không nghi ngờ gì sao?”
Cô chợt nhớ ra chuyện gì đó. Phải rồi, là hầm rượu và… Clitus biết tất cả mọi thứ về thế giới ngầm.
“Không thể nào?”
Cô lấy tay che miệng để không bộc lộ sự bất ngờ. Cô đã ngờ ngợ ra từ lâu nhưng không ngờ… Tức là cả Killian cũng là… Nếu vậy thì cô có thể hiểu được từ khi anh ấy ra nước ngoài một đi không trở về là vì lý do gì.
“Em biết từ khi nào?”
Cô bất ngờ vì Nguyệt San biết rất nhiều thứ, mới chỉ ở đây không hẳn là lâu, mà Nguyệt San dường như đã biết mọi ngóc ngách của mê cung hoa này.
“Từ khi Killian thường xuyên đưa em xuống núi. Em đều để ý có những người mặc đồ đen đến đây. Có lần em giả vờ bệnh xong trốn đi tìm hiểu thì …”
“Thì?”
Cô đang rất muốn nghe nhưng Nguyệt San dường như không có đủ can đảm để nói. Dường như có gì đó đã mắc ở cổ Nguyệt San.
“Bọn họ… giao dịch vũ khí và chất cấm”.
Cô nhăn mặt lộ rõ sự sợ hãi.
“Em thật sự thấy những thứ đó sao?”
Nguyệt San gật gật đầu. Vấn đề Kiều Oanh lo lắng là làm những việc này rất nguy hiểm, Nguyệt San bây giờ cũng chỉ như đứa bé không biết gì. Chuyện cần thiết phải làm là đưa họ ra khỏi đây an toàn.
“Liah, đừng tìm hiểu nữa. Quên tất cả đi!”
“Nhưng…”
“Em đừng nhúng tay vào việc riêng của chú ấy. Hiểu chứ!”
Cô xoa đầu Nguyệt San để làm dịu sự sợ hãi của cô nhưng bản thân cô cũng rất lo sợ, nhưng cô biết Clitus không bao giờ làm hại người trong gia đình của mình.
“Liah, sẽ ổn thôi em. Chúng ta về chuẩn bị cho chuyến đi xuống núi, cứ coi như chúng ta đi du lịch nhé!”
Chỉ cần để Nguyệt San an toàn rời đi, từ từ cô sẽ xới tung cái mê cung này lên. Dẫu biết đây là một bước đi vô cùng mạo hiểm nhưng cô không thể làm ngơ, cô cần phải điều tra cho rõ sự mất tích của Triệu Hy và sự trùng hợp giữa cô và Nguyệt San.
Chắc chắn là lão già Clitus biết tất cả mọi chuyện…
Cô men theo lối nhỏ mà Nguyệt San khi nãy o đã chỉ đường khi nãy. Cuối cùng cũng về đến nơi, khi thấy Minh Vũ cô chỉ muốn nói hết tất cả cho hắn nghe nhưng…
“Không thể nói được!”
Dường như có gì đó đang ngăn chặn cô lại, không để cho Kiều Oanh nói bất cứ điều gì.
Cô lại bên giường đánh cái bụp vào đầu hắn cho hắn tỉnh dậy.
“Vũ, anh chưa đọc tin nhắn sao?”
Hắn giật mình lại hoang mang ngồi dậy. Bật điện thoại lên thì có tới 7 tin nhắn cô kêu hắn dậy. Minh Vũ gãi đầu rồi cười.
“Biết rồi!”
Nội tâm cô thì đang quằn quại vì sợ hãi nơi này. Nhưng buộc cô phải giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu. Phải giữ bình tĩnh trước mọi tình huống bất ngờ tiếp theo.
“Nhanh đi Vũ, chúng ta sẽ đi du lịch ở phía dưới đồng bằng, nghe nói tuyết đã tan rồi! Hay chúng ta đi câu cá đi anh?”
Hắn vừa lục tìm khăn tắm trong tủ vừa ngó nghiêng tìm bộ quần áo mới.
“Tùy em vậy”.
Cô cần phải nói sơ qua tình hình cho Minh Vũ biết, chỉ sọ hắn làm điều dại dột mà đả động đến lão già đó thôi.
“Hôm nay ở dinh thự có buổi casting của đoàn phim, họ mượn chỗ này nên sẵn không có gì làm Killian đã để chúng ta xuống núi”.
Minh Vũ đang chuẩn bị bước vào nhà tắm thì bỗng nhiên dừng lại.
“Đoàn nào em có biết không?”
“Em không rõ…”
Ở đất Nga có biết bao nhiêu là đoàn phim, chỉ nói mông lung như vậy chắc chắn Minh Vũ sẽ không nghi ngờ. Cứ cho là vậy đi.
Cô đang thầm an ủi bản thân. Mặc dù biết tính của Minh Vũ là không bao giờ quan tâm đến chuyện của người khác. Một tên ca sĩ, diễn viên chỉ được yêu thích bởi ngoại hình điển trai chứ chẳng phải là vì tính cách tốt bụng hay sự ấm áp của cậu ta như trên phim đâu.
Cô vừa thở phào, vừa lo lắng cho người tiếp theo, chính là… Chị Hạ.
Chị ấy tính tình trái ngược với Minh Vũ, bản tính tò mò lại rất quan tâm đến người khác. Lỡ như chị ấy đi ra ngoài rồi ngó nghiêng xung quanh rồi lại bị Killian hay lão già què mắt xanh kia nhìn thấy thì toi.
Cô tự hỏi: Nhưng mà, nếu như họ biết thì sao? Họ sẽ giết Nguyệt San vào cái lúc em ấy thấy đống chất cấm đó đang được trao đổi không, hay là vì tình thương của Clitus nên ông ta biết nên không làm như vậy? Thật khó hiểu!
Rốt cuộc thì lão già đó có mối quan hệ gì với Nguyệt San? Tại sao lại ra tay cứu cô ấy? Clitus rốt cuộc có âm mưu gì ta?
“Rõ ràng là có âm mưu mà!”
Cô đang thầm nói thì tiếng mở cửa nhà tắm khiến cô giật mình.
“Em đang nói ai có âm mưu đây?”
“Vũ!?”
Hắn lục tủ quăng chiếc máy sấy vào người cô, cô chỉ theo phản xạ chụp lấy chiếc máy sấy tóc.
“Điên hả!”
“Sấy tóc cho anh”.
“Một đôi giày YSL được chứ!?”
Cô mò dậy khỏi giường, tiến đền bàn trang điểm.
“Vậy cũng hơi lỗ cho anh nhỉ?”
“Hừm, vậy thì khỏi nhé!”
Cô đứng sau lưng hắn kéo tai hắn lên.
“Hình như anh mập lên rồi thì phải?”
“Vẫn còn múi cho em sờ mà”.
“Ờ”.
Hắn vỗ mạnh vào bụng. Đúng thật là cái tính so đo với người khác vẫn như vậy.
“Sao lại ờ, em phải khen anh chứ?”
Hắn quay người lại bóp vào má cô.
“Aizz, ai cho anh đụng vào mặt em”.
Cô lấy máy sấy bật lên sấy thẳng vào mặt Minh Vũ. Hắn được đà lại bất ngờ hôn vào môi cô khiến cô giật nảy mình.
“Vũ…”
“Thôi anh xin lỗi. Nha nha, thương thương mà!”
Hắn ngồi im như chú cún con trong lòng Kiều Oanh, hắn cứ ngồi im đó để cho cô sấy tóc. Còn hát vu vơ đu đưa theo nhịp điệu.
Có lẽ đây là khoảng khác bình yên nhất cuộc đời của Minh Vũ và cũng là lúc Kiều Oanh cảm thấy an tâm nhất.
“Oanh Oanh, sao em lại có tên là Kiều Oanh nhỉ?”
“Sao mà em biết!”
Cô day day hai thái dương, sao trên đời lại có người hỏi câu hỏi ngớ ngẩn như vậy chứ nhỉ? Chưa kịp để cô suy nghĩ thù Minh Vũ liền nói:
“Kiều Oanh chắc là kiều diễm giọng nói thanh cao như chim oanh”.
“Ha, ý anh là em xinh đẹp lại có chất giọng hút người sao?”
Hắn gật gật đầu ra vẻ nũng nịu với cô.
“Vậy chắc sau khi về nước em sẽ ngồi viết một kịch bản về một cô gái làm chủ cả thiên hạ”.
“Hiện tại thì em đã là chủ nhân của anh rồi!”
“Ý anh là anh là chó của em sao? Mà chủ nhân nghe thấy ghê vậy?”
Hắn nhìn cô qua gương thấy mặt cô hơi đỏ ửng lên. Minh Vũ liền quay lại nắm lấy tay và hôn lên đó.
“Nguyện làm trâu làm ngựa cho Thiếu Phu Nhân giẫm đạp!”
“Anh cứ làm như anh là tổng tài không bằng”.
“Em coi ngôn tình nhiều quá rồi đó! Anh thấy anh cũng ngang ngửa người ta chứ bộ”.
“Thôi được rồi, chồng em được cái mã cũng sáng sủa hơn mấy anh tổng tài nên tạm chấp nhận vậy”.
Cô nói xong thì quay người bước đến tủ quần áo tìm đồ đi tắm.
“Vũ, anh qua phòng chị Hạ rồi ra xe trước đi nhé! Tý nữa em sẽ đi tìm Nguyệt San nữa”.
“Vậy em nhanh lên nhé! Dương Phu Nhân”.
Cô ló đầu ra khỏi phòng tắm. Đứng đó chửi hắn một tăng.
“Nè, không giỡn với anh nữa nha. Nói năng sến sẩm nỗi hết da gà”.
Hắn vội mang giày vào rồi chuồn ngay ra cửa còn không quên châm thêm câu ghẹo.
“Rồi anh đi đây, Dương Phu Nhân tắm lẹ nha”.
Tiếng chửi rủa lại vọng từ nhà tắm vang ra.
“Con mẹ anh!”
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...