Dương Tự Sinh cảm thấy mình không thích hợp với công việc của người quản lý thư viện, anh có thể cảm nhận được sức mạnh và sự cảnh giác từ bên trong con người mình, nhưng Chu Tinh giải thích rằng, đây là do anh lớn lên trong cô nhi viện và bẩm sinh đã nhạy cảm hơn người khác.
Sau tai nạn xe cộ, trong đầu anh chỉ còn lại những ký ức liên quan đến Chu Tinh, trong tiềm thức anh luôn dựa vào những ký ức này, cho dù có lúc chúng mờ nhạt như sương mù.
Chu Tinh nói rằng họ đã yêu nhau rất nhiều năm, nhưng anh không thể nghĩ ra, tại sao trái tim anh dường như bị đình trệ khi đối mặt với cô, và anh cứ sống lay lắt qua ngày tựa như một cái x.á.c không hồn.
Thậm chí có lúc anh còn cảm thấy áy náy, mặc dù không biết mình có lỗi gì nhưng anh vẫn sợ sự thờ ơ của mình sẽ làm tổn thương đến người trong trí nhớ.
Cho đến ngày hôm đó, anh nhớ rõ hôm đó là ngày 25 tháng 11, đôi mắt của cô gái kia giống như một hồ nước tĩnh lặng, lần đầu tiên nhìn thấy, anh đã cảm thấy đôi mắt đẹp như vậy hẳn là luôn mỉm cười.
Nhưng cô lại khóc, khóc đến nỗi trái tim thường ngày không gợn sóng của anh như muốn vỡ tung ra, rất đau, nhưng đau vì cái gì anh lại không nhớ rõ.
Giang Tùy là ai? Anh không quan tâm, chỉ là không biết xấu hổ muốn biết cô là ai, kiềm chế cảm xúc hỏi: Chúng ta quen nhau sao?
Nhưng hình như cô ấy càng khóc to hơn, như thể bầu trời sắp sập xuống người cô ấy vậy, mà bầu trời của cô ấy lẽ ra phải có người chống đỡ, sao có thể sập được?
Đầu óc của anh càng lúc càng loạn, đau đớn ùn ùn kéo tới, anh sợ mình sẽ ngã quỵ trên đường với bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của mình, nên trong vô thức anh đẩy bàn tay đang vươn tới vai mình ra.
Không thể, không thể để cô ấy nhìn thấy bộ dạng ghê tởm lúc này của anh được, một làn da quăn queo, xấu xí sau trận hỏa hoạn lớn (tai nạn xe) đó.
Kể từ hôm đó, anh bắt đầu rơi vào một loại thống khổ không tên, nhìn khuôn mặt của vợ nhưng trong tâm trí lại luôn hiện lên khuôn mặt của cô gái kia.
Anh thậm chí không dám về nhà chỉ để trốn tránh loại đau khổ này, liên tiếp ở lại con phố đó mấy ngày, thầm mong sẽ có thể gặp lại cô gái đó một lần nữa.
Thật đáng hổ thẹn, m.á.u huyết trong người anh đều cự tuyệt loại ý nghĩ đáng xấu hổ này, nhưng anh lại không thể điều khiển được trái tim mình.
Anh đã từng thăm dò Chu Tinh, hèn mọn mà nghĩ rằng nếu cô ấy khác với trí nhớ của anh một chút thì tốt rồi, anh hỏi cô: Anh nhớ rõ em trước kia rất thích ăn dâu tây?
Cô cười đáp: Anh quên à? Em bị dị ứng với dâu tây.
Không sai, cô nói không sai, cô dị ứng dâu tây, anh mơ hồ nhớ tới chuyện cô bị dị ứng dâu tây này, khi thật lâu trước đó anh đưa dâu tây cho cô ăn.
Sau đó, khi gặp lại cô gái đó trên phố, anh đã vui mừng khôn xiết, nhưng cũng chỉ có thể lấy cớ về chuyện phỏng vấn để ngăn cô lại.
Dù đã hết sức bình tĩnh nhưng trong anh vẫn có một sự căng thẳng khó tả, loại cảm giác này như là lần đầu tiên rung động trong trí nhớ, càng đến gần cô càng làm anh thất thủ.
Sau đó, anh dần mất kiểm soát bản thân, sẽ âm thầm đi theo cô và nhìn cô từ xa, một mặt chịu đựng sự lên án về đạo đức, một mặt lại không có cách nào tự thoát khỏi việc không nhìn thấy cô.
Anh thậm chí còn bốc đồng muốn ly hôn với Chu Tinh, nhưng khi cô ta ép hỏi lý do, anh lại không thể nói ra được một lời nào biện minh cho hành động bất thường của mình.
Chắc chắn đã có điều gì đó không ổn, anh tin chắc như vậy, nhưng làm sao biết nó sai ở đâu chứ?
Anh còn chưa kịp định thần thì đã nhìn thấy cô đi cùng một người đàn ông khác, lúc đó toàn thân anh như mọc đầy gai nhọn, mọc từ trong ra ngoài, cắn nuốt trăm ngàn kinh mạch trong người anh.
Khoảnh khắc anh lao ra ngoài, liền hiểu được hết thảy đều là sai lầm rồi, mặc dù anh không thể nhớ bất cứ điều gì.
Nhìn họ đi càng lúc càng xa, Giang Tùy bị nỗi tuyệt vọng nuốt chửng.
Sau đó, anh rơi vào trạng thái hôn mê để tự bảo vệ mình, anh quá thông minh khi sử dụng căn bệnh này để gặp được Thẩm Duyệt Tâm, tại sao Chu Tinh lại gọi Thẩm Duyệt Tâm đến để đánh thức anh? Nếu bọn họ không có quan hệ gì thì cần gì phải làm vậy, thật hoang đường đúng không?
Nhưng vô ích, Thẩm Duyệt Tâm đi rồi, và cô ấy nói sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Không bao giờ gặp lại? Làm sao anh có thể chịu được, làm sao có thể chịu được loại nỗi đau đục khoét xương tủy, đau thấu tâm can ngày qua ngày như thế.
Sau khi xuất viện, anh bình tĩnh đệ đơn ly hôn với Chu Tinh.
"Không có khả năng! Anh muốn ly hôn để tìm..., không có khả năng, em không đồng ý!".
Giang Tùy thậm chí không ngẩng đầu lên: "Chu Tinh, tôi đã từng không có cách nào để yêu cô mà cảm thấy rất có lỗi, nhưng bây giờ cô hẳn là nên biết tại sao".
Tại sao? Có thể là tại sao, bởi vì cô ta hoàn toàn không phải là người đó.
Cô run run hỏi: "Anh, anh đã khôi phục trí nhớ rồi sao?".
Giang Tùy vô cùng mệt mỏi, anh vạch trần nỗi lo lắng bất an của cô ta: "Cô nghĩ rằng tôi không biết Tình Tình làm thế nào đến được đây sao?".
Chu Tinh bỗng ngẩng đầu nhìn anh, anh đều biết cả rồi? Làm sao có thể, cô ta rõ ràng che giấu việc này rất kỹ.
Đó là bí mật không thể nói ra của cô ta, Giang Tùy không muốn chạm vào cô ta, có lẽ khi anh không tìm ra nguyên nhân, anh đã từ tiềm thức mà cự tuyệt cô ta, thậm chí còn bởi vì vậy mà xin lỗi cô ta.
Nhưng cô ta không cam tâm, cô ta đã từng chuốc say anh, nhưng ý chí của anh quá kinh người, cho dù say như vậy, anh vẫn cự tuyệt cô ta.
Không còn cách khác, cô ta là bác sĩ, muốn có con còn có cách khác nên đã lừa anh đi kiểm tra sức khỏe toàn diện, thuận lí mà Tình Tình được sinh ra.
Cô ta luôn nghĩ rằng tương lai còn dài và anh sẽ từ từ chấp nhận cô ta, nhưng thật không ngờ còn chưa tới ngày đó...
Cô ta không thừa nhận mình đã làm sai, càng không nguyện ý ly hôn, đã đến nước này, sao có thể chắp tay đem Giang Tùy cho người khác.
Chu Tinh từ chối ký, tính toán dây dưa cùng Giang Tùy đến hết đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...