Bất tri bất giác đến rồi nguyên đán rồi, đột nhiên trông coi mẹ quải thượng tường đi mới lịch ngày, trông coi màu đỏ bìa mặt, đờ ra.
Mẹ hỏi ta làm sao vậy?
Ta nói ta đang nhớ ta bao lâu không có lấy tiền mừng tuổi rồi.
Ở bên cạnh làm tác nghiệp Tiểu Vi cắn bút máy nói, dì cả, ngươi cho ta bao nhiêu tiền mừng tuổi?
Hai khối tiền. Ta quay đầu hung tợn nói.
Tiểu Vi làm một cái mặt quỷ, nói, quỷ hẹp hòi, uống nước lạnh.
Mẹ gọi nghỉ đông về với ông bà qua, đem Tiểu Vi mang về nhà đi, tùy tiện thay nàng đi nhà bà ngoại ở vài ngày, mẹ muốn đi theo nhà mới của nàng đình đi Thượng Hải lễ mừng năm mới. Cho nên ta là được tốt vô cùng phát ngôn viên. Dùng để nhắn nhủ mẹ hiếu tâm, còn có chính là gánh chịu mọi người tức giận.
Ta nói, còn sớm đâu. Mấy ngày nữa lại nói.
Mẹ trắng ta liếc mắt, sau đó nhẹ giọng nói, bằng hữu ngươi làm sao sống năm?
Ta theo mẹ ta nói qua nhà ta Diệp Tử người nhà đều ở cái kia bờ bên kia Đại Dương, lễ mừng năm mới có trở về hay không nhưng lại không biết. Ta nghĩ muốn nàng lưu lại, yên lành cùng ta qua một cái năm. Nhưng là không mở miệng được, nàng có nhà của mình, ta cũng có, ta tại sao có thể ích kỷ như vậy yêu cầu nàng theo ta.
Ta nhún vai, nói, e rằng đi nơi nào a !. Ngược lại nàng cũng không phải mua không nổi vé máy bay.
Mẹ gọi có cơ hội mang tới lão gia đi.
Ta cười nói, không sợ bà ngoại chịu không nổi té xỉu.
Mẹ thở dài, thanh âm có điểm thấp, đóng đầy nếp nhăn mắt nhìn ta, có điểm oán có điểm bất đắc dĩ, nàng nói, còn chưa phải là sợ nàng nghĩ, nếu để cho nàng không trở về chuyến lão gia, danh không chánh ngôn không thuận, luôn cảm thấy thua thiệt nhân gia, tổng phải đi gặp mặt, các ngươi không thể cả đời ẩn núp. Ngươi liền cùng ngươi bà nói, đó là ngươi bằng hữu, khác cũng đừng nói cái gì rồi. Ngươi ni, luôn là thua thiệt người ta. Nàng ấy sao cái tốt nữ nhi của người ta, nhà của chúng ta là luôn là không xứng với của nàng.
Ta bị mẹ nói trên mặt của không có hào quang rồi, thất lạc nói, mẹ, cũng không phải trong xã hội nam nhân xứng nữ nhân bộ kia, chúng ta lại không phải nhìn cái gì. Còn địa vị gì gia thế, ngươi đồ cổ.
Mẹ sách một cái tiếng, có điểm mất hứng. Nói ta đầu óc bất khai khiếu, ta nói nàng đầu óc già rồi, tư tưởng quan niệm cổ xưa.
Liền không rõ mẹ ta cái này nhân loại, hắn hiện tại ngay cả ta cùng một nữ nhân sống hết đời đều có thể tiếp nhận rồi, nhưng vẫn là ở cố chấp cảm thấy Diệp Tử theo ta là thấp liền.
Ta nói không lại nàng, để nàng ở bên kia lải nhải a !.
Cha ghẻ nơi đó, bọn họ phản ứng ngược lại không lớn, phần tử trí thức trong nhà, chẳng qua là cảm thấy như vậy không tốt, cũng không phải giống như mẹ cảm thấy ta trúng tà giống nhau không có thuốc chữa.
Mấy lần nhìn mẹ, cha ghẻ đều sẽ ý vị thâm trường trông coi ta, sau đó thở dài, nói, cần gì chứ.
Ta bị cái này hiền lành chậm chậm bắt đầu quen thuộc lão nhân làm mạc danh kỳ diệu.
Ta cái vị kia trên danh nghĩa đại ca nhưng lại sai ai ra trình diện ta một lần giáo dục ta một lần, trông coi hắn nói chuyện thần tình, để cho ta nghĩ khởi ta đã mất đi rất lâu sơ trung cao trung năm tháng.
Ngoan ngoãn nghe hắn nói, sau đó nói một tiếng, ta đi, đóng cửa lại, liền quên mất.
Nếu như mọi chuyện thực sự nói vài cái liền có thể bỏ, vậy trên thế giới liền không đại ác nhân, cũng không đại thiện người. Chuyện này, có phải hay không chắc cũng là xem ý của cá nhân, người khác nói nói mà thôi, thật quyết định ngươi đi xuống vẫn là thẳng thắn đi trở về còn không phải là mình sao.
Đến rồi buổi chiều, đem Diệp Tử nhận lấy, cộng thêm Tiểu Vi, ba người cũng coi là một hư nghĩ tiểu gia đình.
Ăn ăn được một nửa đột nhiên có người nhấn chuông cửa, nghi hoặc mở cửa, cũng là một cái to lớn hộp giấy, nhìn xuống, một đôi ăn mặc hắc sắc quần chân cùng một đôi giày da, từ hộp giấy phía sau lộ ra gương mặt, là một liên bang khoái đệ đẹp trai tiểu tử. tiểu tử trẻ tuổi thấy ta nở rộ có thể thấy hàm răng trắng noãn nụ cười, sau đó nói, xin ngài ký nhận.
Ta xem tới dưới trong tay hắn chính là cái kia so người khác còn lớn hơn cái rương, có điểm do dự. Tiếp nhận ra, thuận tay ký tên, ôm cái rương vào được.
Đang dùng cơm hai người nhìn qua, hỏi ta là cái gì?
Ta quan sát đây không phải là rất nặng lớn rương lớn, lắc đầu, nói, ta cũng không phải rất rõ, xem tên là cái tên của nam nhân, nói là gửi cho ta. Ta cũng nghĩ thế không phải lựu đạn?
Diệp Tử để đũa xuống, đi tới, cùng ta cùng nhau nghiên cứu. Trên tờ đơn tên là một người đàn ông tên, bút tích cứng cáp mạnh mẽ, địa chỉ là hơi chút xa một chút Phúc Kiến.
Diệp Tử nói, mở ra nhìn sẽ biết. Nói xong, làm cho Tiểu Vi cầm cây kéo qua đây.
Rạch ra phía trên trong suốt băng dán, mở giấy ra rương, bên trong là một con dùng màu sắc trong suốt túi ny lon túisnoopy con rối.
Tiểu Vi kinh hô thành tiếng, kêu to thật là đáng yêu.
Ta cầm lấy nửa người lớn cái túi cầm lúc đi ra, cái túi trong chỗ hổng rơi ra chút vật nhỏ, rơi trên mặt đất, tản ra, ở dưới ngọn đèn lóe quang.
Một cái nho nhỏ đồ đạc rơi đến Diệp Tử chân bên, Diệp Tử khom lưng, nhặt lên, thả ở trong tay, nhìn trái phải.
Một viên liên hoa trạng nạm kim cương bạch kim bông tai ở bàn tay của nàng lóe ra sáng long lanh quang mang, cắt hoàn hảo kim cương mặt cắt rất tốt phản xạ rồi quang.
Diệp Tử nói, rất tinh vi bông tai, mấy năm trước ở trên quảng cáo nhìn thấy qua. Của người nào? Ngươi sao?
Ta trầm mặc không nói lời nào, đem bông tai từ Diệp Tử cầm trong tay qua đây, tùy tiện tìm một cái túi ny lon, liên quan trên đất mười mấy thứ đồ cùng nhau trang hướng cái rương ném một cái, Tiểu Vi trông coi chích khả áisnoopy không chịu buông ra, ta mở ra cái túi, đem vẫn là mới tinhsnoopy đem ra, đưa cho Tiểu Vi,, ngươi cầm, xem như là tặng cho ngươi.
Tiểu Vi nhìn ta thật lâu, có chút u buồn, ta nhét mạnh vào trong tay nàng, nói, đây là dì cả tặng cho ngươi, cầm được rồi. Ngươi không quan tâm ta liền ném.
Tiểu Vi một cái giữ chặt, rất có ngươi cho ta liền không thể lại đoạt trở về dáng vẻ.
...
"Dao còn chưa ngủ à?" Diệp Tử không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh tôi, còn tôi thì vẫn đờ ra nhìn những vật lấp lánh bên trong cái túi nhựa trên bàn trà.
"Em đi ngủ trước đi." Tôi nói với nàng.
"Không có Dao, em không ngủ được." Diệp Tử nhẹ nhàng đáp.
Tôi duỗi tay nắm chặt tay nàng, tay nàng vào mùa đông luôn cho cảm giác lành lạnh, khiến cho tôi cảm thấy thương tiếc, mỗi tối đều phải ôm nàng ngủ, mới có thể an ổn được.
"Em không định hỏi những thứ này tới từ đâu à?" Tôi nghiêng đầu hỏi nàng.
"Có hỏi mà." Diệp Tử điểm điểm trán của tôi.
"Đâu có đâu."
"Nhưng là ở trong lòng." Diệp Tử hơi nhếch môi cười, khiến cho tôi có cảm tưởng như đang cầm trong tay một ly trà, không phải nóng phỏng tay mà là nhiệt độ vừa vặn, Diệp Tử là một người thiện giải nhân ý, có đôi khi nàng cho cảm giác rất ôn nhu thể thiếp. Ấm áp hạnh phúc như vậy là đủ, lúc này tôi đã không còn cần một loại tình yêu quá điên cuồng kích thích, chỉ muốn một phần tình cảm ấp áp cảm động chính mình.
Tôi đổ những đồ vật bên trong túi nhựa lên trên cái khay trà thủy tinh, cũng thật dễ hiểu tại sao lão quỷ keo kiệt lại thích nghe tiếng kim tiền rơi như vậy, âm thanh của những viên bảo thạch và kim cương được đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt kêu leng keng khi va đập lên mặt thủy tinh, thanh thúy dễ nghe, đâm thẳng cốt tủy, hoa lệ đến mức gợi cho toàn thân run rẩy.
Bên trên khay trà hoa văn thủy tinh, đột nhiên tản ra những thứ kia, không nhiều không thiếu một món, đồ vật của tôi hay là tôi.
Người ta không cần.
Không ngại gửi về.
Người đàn ông kia có bỏ thêm một tờ giấy vào bên trong, nhắn gửi mấy câu nhảm nhí, nó viết là khi bọn họ dọn nhà đi thấy đồ đạc rất nhiều, đoán chừng là tôi không cẩn thận bỏ lại nên gửi trở về chỗ tôi, xin hãy cẩn thận bảo quản.
Vớ vẩn.
Tôi dùng ngón tay đùa bỡn những thứ kia, uốn nắn những món đồ trang sức đắt tiền thành đủ loại tư thế, tôi cảm thấy chúng tỏa ra ánh sáng lung linh, rất đẹp. Đồ vật đắt giá tồn tại là vì có lý do của nó, hoặc là bởi vì khan hiếm, hoặc là bởi vì đặc biệt mị lực. Chẳng sai chút nào.
Tôi cầm lên một sợi dây chuyền, phía trên đính bảy viên bảo thạch khảm nạm hồ điệp. Đó là món quà sinh nhật tôi tặng cho Cấp Nguyệt Đồng, nàng chưa một lần đeo lên, nếu như không phải là nàng gửi trả lại, thì tôi cũng đã muốn quên mất rồi, hồi đó trẻ con làm bộ mình là người có tiền, phóng tay mua một cái vòng cổ giá trị mấy ngàn đem tặng cho một người, một người dễ dàng thuận tay đem tâm ý của mình niêm phong trong ngăn kéo.
Tôi nói: "Đó là món quà tôi tặng cho Cấp Nguyệt Đồng, cô gái tôi thích sau khi em đi, cô ấy không muốn nên đem trả lại toàn bộ. Có lẽ căn bản cô ấy cũng không thèm mấy thứ này. Chỉ có tôi ngu ngốc như vậy đem tặng cho người ta."
Tôi ngồi dậy, hỏi Diệp Tử: "Tôi đã từng tặng em món gì quý giá chưa nhỉ?"
Diệp Tử nhẹ nhàng đáp: "Hồi ức có được tính vào không?"
"Em là đồ ngốc." Tôi ôm cổ nàng, làm cho thân thể của nàng dựa cả vào tôi, tôi hôn qua cái trán của nàng, cảm thấy cô gái này tốt giống như là nữ thần vậy.
Tôi nói: "Em đừng tốt như vậy có được không, em tốt như vậy tôi lại có cảm giác không chân thật. Trước đây em còn có thể rất ngang ngược nũng nịu, hiện tại sao đã thành ra mẫu tính như vậy rồi. Phụ nữ không thể quá hoàn mỹ được, quá hoàn mỹ rồi sẽ không ai muốn đâu."
Lúc tôi nói ra những lời này, cơ thể Diệp Tử rõ ràng cứng lên. Tôi hỏi nàng làm sao vậy, nàng lắc đầu, nói: "Không có gì đâu, chỉ là Dao xem em quá hoàn mỹ rồi đó, đôi mắt của Dao đem mấy tính xấu đi thủ tiêu hết trơn rồi."
"Em nói thí dụ xem nào?" Tôi thử nhớ lại một chút, vẫn cảm thấy Diệp Tử không hề có khuyết điểm.
"Nói thí dụ như... Em thích đánh Dao." Vừa nói Diệp Tử vừa minh hoạ bằng cách bóp bóp mặt của tôi.
Tôi gật gật đầu. Diệp Tử thích đánh tôi, đó không phải là chuyện ngày một ngày hai đâu, lúc nàng không vui hay mượn tôi trút giận, người ta nói đánh là thương mắng là yêu, Diệp Tử có thể có bao nhiêu lực sát thương, tối đa chính là bóp tôi nắm tôi cấu tôi, lại còn thêm cái sở thích tao nhã là chọc lét buộc tôi phải xin tha.
"Lúc em không vui hay đuổi Dao đi." Diệp Tử dựa vào bả vai của tôi thủ thỉ.
"Á à, thì ra em cũng biết đó là không tốt nhé." Tôi nói. Lúc tôi ở tại nhà Diệp Tử, khi nàng mất hứng liền bảo tôi đi về nhà, đừng có ở lại nhà nàng qua đêm, thế nhưng chỉ cần tôi không chịu đi, trường kỳ kháng chiến, ngồi lỳ ở trước cửa nhà nàng, cánh cửa kia vẫn sẽ tự mình mở ra, cuối cùng, người mềm lòng vẫn là nàng. Vậy nên nàng chỉ có nói miệng, vẫn không áp dụng qua thực tế.
"Em không biết làm cơm. Em không biết giặt quần áo, em sẽ không giữ nhà, em không phải là một cô gái tốt."
"Em không làm được thì đã có tôi làm, không phải người ta hay nói, một đôi tình lữ chính là một cái vòng tròn khép kín sao. Tôi làm một nửa của em." Tôi hiếm khi nào dùng cái ngữ điệu cảm tính như vậy để nói chuyện.
Diệp Tử khẽ cười, đưa tay qua chuỗi vòng cổ tôi đang nắm trong tay, ở trước mắt lắc lư vài cái: "Rất đẹp, nó rất đắt tiền, phải không?"
"Ừm, khi đó nó mới vừa ra mắt, còn chưa hết hot."
"Người nhận được chiếc vòng này nhất định phải rất hạnh phúc." Diệp Tử cầm chuỗi vòng cổ gần kề mặt tôi, thời điểm cái lạnh của kim loại đụng tới mặt, sự kích thích trong nháy mắt khiến cho cơ thể tôi run lên một cái.
"Tôi không biết, tôi chỉ tặng, còn việc cô ấy có thích hay không thì là chuyện của cô ấy." Tôi vồ xuống cái vòng cổ, ném lên trên bàn một cái, nó keng một tiếng, kêu rất sắc nét.
Diệp Tử dường như chơi đến nghiện, đem cầm mỗi một món đồ trang sức ở trong lòng bàn tay, sau đó nhìn chúng nó từ trong tay nàng tuột xuống, rơi trên khay trà bằng thủy tinh.
Tôi nói: "Diệp Tử à..."
"Dao vẫn còn nhớ rõ cô ấy đúng không?" Diệp Tử buông tay ra, chiếc vòng tay trên tay nàng tuột xuống, âm thanh kia giống như là trực tiếp đánh vào tâm trạng người.
Tôi nhìn gò má của nàng, không dám xác định phía sau nụ cười mỉm thanh đạm là có ý tứ gì, là nàng đang ghen, hay kỳ thực vẫn không quan tâm, tôi không thể nhìn thấu Diệp Tử, thế nhưng tôi biết, tôi phải nói thật.
Diệp Tử có thể cho phép tôi phạm sai lầm, nhưng nàng sẽ không cho phép tôi nói dối.
Tôi trả lời: "Tôi còn nhớ cô ấy, nhưng bất quá chỉ một chút xíu, một chút xíu xíu xíu thôi mà. Em xem nè, nhỏ tí như vậy."
Tôi tự khoa tay múa chân một cái, ngón cái cùng ngón trỏ dính vào cùng nhau.
Diệp Tử hỏi: "Dao sẽ đi tìm cô ấy sao?"
"Trời ơi, con nhà người ta đã sắp sinh rồi, gạo đã nấu thành cơm, ván đã đóng thành thuyền, lão bà bà đã sắp chui vào trong mộ, tôi đi tìm cái gì mà tìm." Tôi nhún vai, thản nhiên nói.
Diệp Tử đứng lên: "Đi ngủ."
Tôi dựa vào ghế sô pha, nhìn nàng đi qua trước mặt mình, hướng vào buồng trong, mở đèn phòng ngủ, lẳng lặng đóng cửa lại.
Thật đúng là một cô gái im lìm. Tôi khẽ thở dài.
...
Sau khi tổng vệ sinh một lượt, toàn thân thơm ngào ngạt nhiệt hồ hồ bò vào trong chăn, tôi lại phát hiện ra chăn của mình lạnh như băng, không có một chút hơi ấm, tôi tiến lên phía trước sờ một cái, cách hai tầng chăn bông mới mò được tới thân thể người kia.
Tôi từ trong chăn vượt biên, chui vào trong quốc gia ấm áp của nàng. Bình thường Diệp Tử sợ lạnh, cho nên đều phải cùng tôi ôm nhau đắp đến hai tầng chăn bông, hiện tại nàng lại một mình một người chỉ bao lại bằng một tầng chăn bông, lạnh đến rúc thành một đoàn.
Tôi giống như con cá chạch chui vào, chui vào trong ngực của nàng, lại bị nàng nắm tóc đẩy ra ngoài.
Tôi mặc kệ đau, kiên cường ngoan cố anh dũng bất khuất, rốt cục cũng được như ý nguyện ôm nàng.
"Diệp Tử à, em nói một câu, muốn tôi thề là sau này không cho phép Dao đi tìm cô ấy, nếu không thì em sẽ tự sát cho coi đi." Tôi giở trò cắn cắn lỗ tai nàng, cơ thể từ từ áp đảo lên người của nàng.
Nàng không nói gì, mắt nhắm nghiền, nhưng sự dao động phập phồng nơi bộ ngực của nàng đã tố cáo cho tôi biết, cô gái này giả bộ trầm mặc có bao nhiêu thất bại.
"Diệp Tử, em yêu cầu tôi nhiều thêm một chút có được không, để cho tôi cảm thấy là em quan tâm đến tôi." Mặt của tôi dán lên mặt của nàng, khuôn mặt mềm mại co giãn cứ như là trứng gà luộc, quả nhiên là đã bị tôi yên lành nuôi.
"Lời của Dao còn có thể tin được sao?" Diệp Tử mở miệng, lời nói ra khiến cho tôi thổ huyết giống như Lương Sơn Bá phiên bản Hà Nhuận Đông.
Quá buồn em cho đến tận bây giờ vẫn còn hoài nghi về nhân cách của tôi. Trong lòng tôi điên cuồng gào thét. Đến cuối cùng thì toàn thân vô lực, tự mình làm bậy thì tự mình khó sống, ai bảo nàng bị tôi trêu chọc đến nỗi giờ khó mà tin được tôi nữa.
"Diệp Tử, vợ à, bà xã Diệp Tử, vợ yêu Diệp Tử có thể để cho người ta ôm người ta hôn, ông xã của em thật sự trừ em ra đâu còn có ai muốn nữa, ông xã em đã thê thảm lắm rồi à, ba phen mấy bận đều bị ái tình đánh cho tổn thương toàn thân đó." Tôi nói bằng giọng tội nghiệp.
Nàng không phản ứng gì, êm ái nói: "Mau ngủ sớm một chút đi. Ngày mai còn phải dậy sớm nữa."
Tôi nói: "Dậy sớm cái gì, ngày mai là mùng 2 tháng 1, quốc gia kêu gọi toàn dân ở nhà nằm ôm vợ xem TV, người nào quy định là phải dậy sớm."
Với mục tiêu tranh thủ thêm lòng thương, tôi cầm lấy tay của nàng đặt lên bụng của tôi, nơi đó có một vết sẹo lồi lõm như là một con sâu lông, tôi nói: "Diệp Tử, từ vết thương này tôi học được, thứ không phải là của mình thì không thể miễn cưỡng, miễn cưỡng chẳng mang lại kết cục tốt đẹp cho bất cứ ai. Chết là hết, nếu như bỏ lỡ người nên của mình mới là điều đáng buồn nhất."
Diệp Tử thở dài thật dài: "Dao không thấy ánh mắt Dao khi nhìn những thứ đó, dường như... dường như là rất thương tâm, rất tiếc hận."
"Tôi tiếc là tiếc... Những thứ kia rất đắt tiền chứ bộ!" Tôi chôn đầu trên vai của nàng, giả bộ khóc lóc kể lể.
Nàng đành phải đầu hàng.
Tôi chậm rãi bò vào trong chăn: "Diệp Tử, giận hờn vu vơ xong rồi, trễ như vậy có phải chúng ta nên đi ngủ rồi không?" Nói rồi cách một lớp đồ ngủ xoa xoa bộ ngực của nàng, làm cho nhụy châu ở trong lòng bàn tay tôi từ từ kiên cứng.
"Đến bao giờ Dao mới đàng hoàng lên được một chút đây?" Diệp Tử muốn ngăn cản động tác của tôi, lại bị tôi thuận thế giữ chặt.
Tôi nói: "Tùy thời tùy lúc mà linh hoạt, lúc nãy cần nghiêm túc thì nghiêm túc, lúc này cần đi ngủ thì đi ngủ."
"Cái này thì tính là ngủ gì chứ!"
"Thì chính là tôi ru em ngủ."
Một khoảng thời gian dài đằng đẵng sau, tình cảm mãnh liệt có thể khiến cho người ta quên đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, dục vọng trong cơ thể chiếm thế chủ đạo, nhớ đến sự vui sướng là tốt rồi, thân thể và các dây thần kinh đều tìm được miền cực lạc. Lúc này phiêu phiêu dục tiên.
Các loại tình cảm mãnh liệt giống như là pháo hoa bung nở, từ trên cơ thể tiết ra một lớp mồ hôi thật mỏng, khiến cho người ta lười biếng nghĩ ngợi, cho dù có là người có tính khiết phích, lúc này cũng không muốn di chuyển, cơ thể nóng lên, không giống như lúc mới bắt đầu lành lạnh, nàng ôm eo tôi, phát sinh ra những tiếng thở nhè nhẹ.
Theo thói quen, tôi đặt tay lên đùi nàng, đầu dựa vào ngực, nhắm mắt lại, trong đầu tôi hiện lên từng đoạn thời gian ở bên Cấp Nguyệt Đồng. Cô gái đứng trên ban công khiến cho tôi phải ngẩn ngơ tâm hồn, lúc cười để lộ ra đôi răng khểnh nho nhỏ, còn có cả khi ngón tay của cô ấy điểm lên đôi môi tôi nữa. Thích một người không phải dễ dàng mà quên đi được, nhưng nhớ là một chuyện, tìm lại là một chuyện khác. Tôi coi như cô ấy đã mất, mất bởi thời gian, chưa từng lớn lên, cũng chưa từng già đi. Cô ấy tồn tại trong trí nhớ của tôi, chưa kịp tìm người khác, cũng chưa kịp sinh con cho người. Cô ấy chưa kịp đem ái tình đi nấu thành độc dược, vẻ duyên dáng yêu kiều vẫn còn đó, trong trí nhớ của tôi, vĩnh viễn bị phong bế trong đó như một bức tượng điêu khắc.
Tôi không có thói quen đi đối mặt với cảnh ta còn người mất, chẳng qua tôi cảm thấy, đây chỉ là một đoạn ký ức từ rất lâu trước, giờ thì mình đã già rồi, Diệp Tử cũng sẽ không trách tôi trẻ tuổi, nếu nàng hỏi, tôi sẽ nói cho nàng biết, tôi vẫn còn nhớ cô gái kia, cô gái kia trong trí nhớ của tôi vẫn chỉ 28 tuổi, còn Diệp Tử thì đã 100 tuổi rồi. Theo tôi cho đến lúc chết đi sẽ là Diệp Tử chứ không phải là ký ức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...