Chúng Ta Cùng Nhau Sinh Bảo Bảo!
- Ngẩn ngơ cái gì, mau cầm lấy.
Tiếng hối thúc của Huân Khinh Dạ làm Du Lam bừng tỉnh. Cô ngoan ngoãn nhận lấy đồ ăn từ hắn, không quên mỉm cười cảm ơn.
Huân Khinh Dạ không đáp lại cô, hắn liếc mắt về phía chiếc xe của mình, thấp giọng nói với Du Lam:
- Lên xe, tôi đưa cậu đến trường.
Du Lam nghe hắn nói vậy liền một mực từ chối:
- Không được đâu. Mọi người sẽ nghĩ lung tung đấy.
Một con nhỏ nhà quê đi chung xe đến trường với thiếu gia trong lòng hàng vạn nữ sinh, cô chưa muốn bị fanclub của hắn đè bẹp đâu!
Huân Khinh Dạ thấy Du Lam từ chối cũng không nói gì, trực tiếp ôm cô ngồi lên xe của mình, chưa đợi Du Lam cự tuyệt liền nhanh chóng khởi động xe, tiến thẳng về phía trước.
Du Lam thở dài: Cái tên này luôn luôn bá đạo như vậy.
Dọc đường đi, cả hai cũng không nói chuyện với nhau nhiều, thoáng chốc, trường học đã hiện ra trước mắt.
Để tránh sự chú ý của bạn bè, ngay sau khi Huân Khinh Dạ dừng xe trước cổng, Du Lam đã vội vàng nhảy xuống xe, một mạch chạy nhanh về lớp mình.
Huân Khinh Dạ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn hấp ta hấp tấp của cô, vô thức nở nụ cười.
Nhưng Du Lam cũng không thể ngờ được, có người đã nhìn thấy bọn họ đi chung rồi.
...
Lâm Y Na vừa thấy Du Lam đến liền kéo cô về phía mình, nói nhỏ:
- Này, chuyện tình của cậu với thiếu gia nhà giàu sao rồi?
Du Lam nhíu mày, tỏ vẻ không vui nhìn Y Na:
- Chúng mình chẳng có gì cả.
Thấy Du Lam không muốn nói, Lâm Y Na cũng không trêu chọc nữa, cả hai liền nhanh chóng đổi chủ đề.
Tan học, Huân Khinh Dạ lại nhắn tin bảo cô đợi hắn ở trong lớp. Du Lam nhìn tin nhắn trong điện thoại, bất lực thở dài: Cái tên này thật sự muốn cùng cô làm chuyện đó ở trong lớp đến vậy sao?
Tiếng bước chân đến gần, Du Lam thừa biết đó là ai, cô lười biếng quay lại nhìn hắn, tay vẫn bận rộn thu dọn sách vở, chậm rãi nói:
- Nhanh thế, cậu gấp đến nỗi không đợi được à?
- Mày mong Khinh Dạ đến lắm à?
Nghe tiếng lạ, Du Lam giật mình quay lại. Một đám gồm 5 đứa con gái đang tiến dần về phía cô, trong đó đứa dẫn đầu là Phong Thi Hàm - trưởng fanclub của Huân Khinh Dạ.
- Dám quyến rũ Khinh Dạ của tao, mày cũng chán sống rồi đó.
Nói rồi, cô ta phất tay, 4 đứa còn lại liền nhào tới phía Du Lam.
Du Lam hoảng sợ, không ngừng lùi về sau, cho đến khi chạm phải bức tường lạnh ngắt, cô mới nhận thức được mình đã không còn đường lui rồi.
...
Huân Khinh Dạ hớn hở đi vào phòng học, hắn muốn tạo cho Du Lam một bất ngờ nên đã đi mua chút bánh ngọt cho cô.
Nhưng cảnh tượng trước mặt lại làm hắn hoảng hốt: Du Lam quần áo rách tả tơi, một thân bầm tím đang ngồi xụi lơ dưới sàn.
Huân Khinh Dạ vội vàng lao tới đỡ lấy cô nhưng hắn không ngờ rằng lại bị cô hất ra.
Du Lam nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ đau thương:
- Xin cậu, đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa, có được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...