Chúng Ta Cùng Nhau Sinh Bảo Bảo!
Du Lam giật mình, vội đưa tay che cổ lại. Cô không dám nhìn trực tiếp vào mẹ, lơ đãng nói:
- Bị muỗi cắn ạ.
Mẹ Du đã trải qua cả kiếp người, làm sao lại không biết được con gái đang nói dối. Bà thở dài, ánh mắt đầy chân thành nhìn con:
- Mẹ không cấm con yêu đương. Nhưng đừng có đi quá mức, vì con còn ở tuổi ăn học. Còn nữa, đừng nên vướng phải những người mà chúng ta không nên đụng đến.
Du Lam khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với mẹ. Nhưng sâu trong tâm trí cô giờ là một mảng hỗn độn. Làm sao đây mẹ ơi, con ngủ với người ta mất rồi.
...
Trời tối dần, Du Lam tạm biệt mẹ ra về. Như thường lệ, mẹ Du lại dặn con gái phải chăm sóc bản thân chu đáo. Du Lam chỉ cười cho có lệ rồi nhanh chóng rời khỏi.
Vừa về đến nhà, Du Lam liền gặp ngay một vị khách không mời mà đến - Huân Khinh Dạ. Chẳng biết hắn đã đứng đợi cô bao lâu, Du Lam chỉ nhìn thấy hắn liên tục xoa xoa hai tay mình vì lạnh.
Du Lam thở dài, chậm rãi đi về phía hắn.
- Này, con gái con đứa đi đâu mà về khuya thế hả?
Huân Khinh Dạ nhìn thấy cô liền lên tiếng quở trách. Du Lam không nhìn hắn, cô lấy chìa khóa từ trong túi ra, lẳng lặng mở khóa.
- Tôi đi bệnh viện thăm mẹ tôi.
Du Lam bước vào nhà, Huân Khinh Dạ cũng lẽo đẽo theo sau cô. Hắn tự nhiên đi đến ghế sô pha rồi leo lên trên đó nằm xuống.
Du Lam đi vào bếp lấy một cốc nước ấm đem đến trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi:
- Cậu đến nhà tôi làm gì vào lúc này?
Huân Khinh Dạ nhận lấy cốc nước từ tay cô, một hơi uống cạn. Hắn trả lại cái cốc đã hết sạch nước, thản nhiên nói:
- Ngủ với cậu!
- Lại nói hưu nói vượn gì đấy hả. Mau cút về đi, tôi buồn ngủ lắm rồi.
Huân Khinh Dạ đứng dậy, nhưng không phải ra về mà là ôm lấy cô, nhấc bổng lên.
- Phòng cậu ở đâu?
Đột nhiên bị nhấc lên, Du Lam theo quán tính vòng tay qua cổ hắn để giữ thăng bằng, kết quả lại bị Huân Khinh Dạ nhầm tưởng là cô đang chủ động.
- Cậu gấp đến độ không muốn về phòng luôn à?
- Cậu...muốn làm gì?
- Nhiều lời quá, phòng cậu ở đâu?
Du Lam nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ lo sợ. Cô ấp úng nói:
- Ở...ở trên cầu thang. Phòng bên trái.
Huân Khinh Dạ theo sự chỉ dẫn của Du Lam liền bế cô lên phòng. Hắn mở cửa, đặt cô nằm ngay ngắn trên chiếc giường mềm mại, thấp giọng nói:
- Ngoan, ngủ đi.
- Nhưng, tôi còn chưa tắm.
Huân Khinh Dạ vừa định rời đi, nghe được câu nói này của cô, cả người bỗng chốc nóng rực. Hắn quay lại nhìn cô, ánh mắt sâu hút, khàn giọng nói:
- Vậy...để tôi giúp cậu tắm rửa sạch sẽ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...