Tôi dựa lưng vào tường nhìn nàng ở bên cạnh, co ro, toàn thân bởi vì khóc mà có những rung động nho nhỏ, nó khiến cho tôi nhớ đến ngày bé ở nhà bà ngoại, tôi có nhìn thấy một con mèo con mới sinh, nó cũng là run rẩy như vậy, khiến cho tôi cẩn thận hoài nghi, phải chăng nó không thể tiếp thu nổi cái thế giới này.
Tôi không đi dỗ dành nàng, là không biết nên nói cái gì, tôi nghĩ tôi nên nói cái gì đó, giống như là lời kịch trên TV, cái gì mà "Xin lỗi, tôi sẽ phụ trách." hay vẫn là "Cả hai chúng ta đều đã lớn cả rồi, cũng chỉ là vui đùa một chút thôi mà."
Tôi đẩy tóc nàng ra nhìn gương mặt nàng tái nhợt, nước mắt ở dưới ánh đèn phản xạ lại ánh sáng.
Nàng bây giờ chật vật yếu đuối, khiến cho đáy lòng tôi sinh ra một loại kiêu ngạo, tôi đã đem cái đóa hoa cao cao tại thượng kia thô lỗ hái xuống, để cho nàng phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ, chảy ra thứ huyết dịch khổ sở.
Đợi nàng khóc xong rồi, từ từ an tĩnh lại, chỉ còn lại những tiếng thở dốc vô lực.
Tôi đưa tay lau khô những giọt nước mắt còn đọng lại ở trên khóe mắt nàng, nàng từ từ đứng dậy, tựa ở đầu giường, trông coi tôi, dùng một loại ánh mắt tôi chưa từng nhận thức.
"Cậu vẫn luôn tùy hứng như vậy." Nàng nói.
"Tôi vốn là như vậy mà." Tôi thì thầm nói, đem bàn tay đặt vào giữa hai chân của nàng, lại bị nàng đá ra, tôi lưu manh một dạng nói "Nào, Diệp Tử mỹ nữ, bạn có thể giải thích tại sao lại có tên bạn trong sách đỏ xử nữ của Trung Hoa dân quốc này không?"
Nàng cắn răng nhìn tôi, nói "Bây giờ thì không phải nữa rồi."
"Tôi là người đầu tiên của cậu." Tôi kiêu ngạo nói, giờ thì bất kể nàng ở đâu, sau này dù có bao nhiêu đêm nữa, khi nàng nhìn thấy cơ thể mình sẽ nhớ đến đứa con gái vô sỉ này, người đã cường bạo cơ thể nàng, đoạt đi sự thuần khiết của nàng, còn vừa cười vừa nhìn nàng khóc.
Nàng liếc tôi trắng mắt, đầu tựa ở trên đùi, nhìn bộ dáng của nàng, tôi cảm thấy nàng rất ưu thương, khiến cho tôi cảm thấy đau lòng cùng ưu thương.
Tôi dò hỏi "Diệp Tử, cậu và Nghiêm Diệp đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Ngón tay của nàng ở trên chăn vẽ vài vòng, một vòng tròn rồi lại một vòng xoay tròn.
"Vài ngày nữa tôi sẽ đi." Nàng đột nhiên nói lảng sang chuyện khác.
"Ah!"
"Cậu chỉ biết có ah một tiếng thôi à, cái tên ngu ngốc này, tôi biết cậu tuyệt tình, nhưng mà cậu không thể nói ra vài lời cho dễ nghe được sao? Chỉ sợ rằng...
chỉ sợ rằng tôi sẽ..." Nàng đánh tôi một cái.
Đột nhiên nước mắt lại bắt đầu chảy ra, nàng khóc giống như một bé gái vậy.
"Vậy thì tôi biết phải làm gì đây? Tôi cũng không muốn nghe cậu nói cậu sẽ vì tôi mà ở lại, tôi không cần xem TV cũng biết câu thoại đó rất dở hơi có được không." Tôi khom lưng xuống dưới đất, nhặt lấy quần của mình, trong túi quần tôi còn có một gói thuốc lá, tôi cảm thấy lúc này sắm vai một kẻ hút thuốc sầu đời là thích hợp nhất.
Chỉ là sau đó tôi lại phát hiện ra tôi không mang theo bật lửa, tìm nửa ngày cũng không phát hiện ra nó, điếu thuốc lá vẫn còn đang treo ở trên mép, tôi cảm giác mình đối xử rất ư tàn nhẫn với nó, tàn nhẫn giống như là một tên sát thủ ngàn năm mặt mày không đổi sắc.
Nàng nói "Phương Dao, cậu nói cậu yêu tôi, cậu nói rằng cậu đã yêu tôi từ rất lâu rồi."
Tôi bất cần nói "Ờ, là gái xinh thì tôi đều yêu hết."
Nàng không có tức giận, ngược lại nở nụ cười, nàng cười nói "Cậu đúng là tên súc sinh không có lương tâm."
Tôi không thèm để ý, tôi cảm thấy súc sinh so với người còn tốt hơn, chí ít thì súc sinh thích một con súc sinh khác sẽ không làm ra lắm chuyện như vậy, đợt trước tôi xem tạp chí động vật, tôi nhìn chúng rất hâm mộ, sao tôi lại không đi làm một con súc sinh nhỉ, chí ít thì cũng tự do tự tại thoải mái khoái hoạt.
Nàng nói "Cậu đi tiễn tôi ra sân bay được không? Coi như vì bốn năm học chung của chúng ta, đi tiễn tôi một lần."
Tôi nhìn nàng một cái rồi nói "Chị gái ơi, chị càng ngày càng ngây thơ rồi đó, tôi rất bận rộn, được chưa?"
"Bận? Cậu thì bận cái gì, viết tiểu thuyết linh tinh, ngay cả Oa Oa cũng không nuôi nổi." Nàng nói.
Tôi đã nổi giận thật sự, tôi có thể bị rất nhiều người khinh thường, bị mẹ cùng bạn bè khinh thường, thậm chí là cả cái con lợn biên tập viên chết tiệt kia nữa, bọn họ có nói cái gì thì tôi cũng không hề để bụng, tham vọng của tôi trước giờ chưa từng lớn, tôi chưa từng nghĩ sẽ giống như Diệp Tử đi học cái gì gì MBA gì gì đấy, cũng không muốn đi xây dựng sự nghiệp lớn lao gì, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời tự do tự tại, làm một công việc giản đơn, đủ để nuôi thêm một người.
Thế nhưng tôi vẫn không muốn bị Diệp Tử khinh thường, bị nàng xem thường giống như linh hồn tôi bị thiên quân vạn mã san bằng, tạo thành một mảnh đất cằn cỗi sỏi đá, nàng cưỡi ngựa phía trước, cao ngạo trông coi mảnh đất vô dụng này.
Tôi châm chọc nói "Cậu còn nhớ có một người là Oa Oa à?"
Nàng không thể phản bác lại, ngây ngô, lo lắng, thẳng cho đến lúc đột nhiên nổi điên lên đánh tôi, đẩy tôi ra, hét lên "Phương Dao, cậu đi chết ngay đi, cút, sao tôi lại có thể gọi cậu đến cơ chứ, sao tôi lại có thể để cậu cho cậu hủy hoại tôi, khốn nạn, đứa con gái chết bầm, tên đồng tính luyến ái chết bầm..."
Tôi nắm lấy tay nàng, áp nàng dưới thân thể, dù sao nàng cũng là một cô gái ngoan ngoãn học ba lê, làm sao tỉ thí được với thanh niên tập Tae Kwon Do 3 năm như tôi đây, nàng rất nhanh bị tôi vây khốn dưới cơ thể.
Tôi cắn răng nhìn gương mặt của nàng, hung tợn nói "Diệp Tử, cậu đủ chưa?"
Nàng quay đầu, không thèm nhìn tôi "Chưa đủ, cậu cút đi, tôi nhìn cậu đã thấy ngứa mắt rồi."
Tôi đưa đầu lưỡi liếm qua mặt của nàng, cười nói "Á à, thế thì tôi sẽ làm chuyện cậu càng thêm chán ghét đây."
Tôi dùng cơ thể đè nặng nàng, tự tay đem quần áo của tôi biến thành một sợi dây vải thô, trói lại tay nàng, sau đó lại dùng dây lưng trói đôi tay nàng lên cái cột sắt tuyệt đẹp ở đầu giường.
Tôi phát hiện mình là học sinh giỏi, trước kia tôi có một người bạn gái có khuynh hướng nữ vương, sau lại phát hiện cô ấy ở trên giường càng ngày càng phát ra trạng thái điên cuồng, cho nên không chút do dự chia tay, chỉ là kỹ thuật buộc dây tôi học lỏm được, hơn nưa còn làm không tệ.
Tôi tự hào nhìn thành quả hai tay nàng bị tôi trói cao ở trên giường, còn có đôi mắt quyến rũ kia hung hăng nhìn tôi chằm chằm, nàng càng quật cường, tôi càng muốn đi chinh phục, làm cho Diệp Tử cao quý phải ở trước mặt tôi thuần phục, đây có lẽ là lạc thú lớn nhất trên thế gian.
Tôi cúi đầu hôn nàng, sâu đến độ đem đầu lưỡi với vào trong miệng nàng, sâu đến độ muốn đi vào trong cổ họng nàng, tay tôi ở trên cơ thể nàng hoặc nhẹ hoặc nặng xoa xoa rồi lại lượn vòng, lúc mới bắt đầu tôi quá thô lỗ, bây giờ là tôi đang bồi thường nàng, để cho nàng minh bạch cái gì gọi là vui sướng, là sự vui sướng đàn ông không thể cho nàng được.
Cơ thể của nàng rất mẫn cảm, không biết có phải là do tác dụng của dây trói hay không, e rằng nàng là có khuynh hướng thích bị ngược, bất luận là thân thể hay là về tinh thần.
Nàng rất nhanh phát sinh ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào, khiến cho tâm lý của tôi càng thêm tự hào.
Tôi ở trên người nàng lưu lại vô số vết hôn tươi đẹp, mút cộng thêm dùng răng cắn, nhìn làn da trắng noãn bị tôi chiếm cứ, tôi có cảm giác nàng hiện tại là thuộc về tôi, dẫu chỉ là hiện tại.
Ở dải đất nữ tính của nàng, tôi dùng đầu lưỡi và tay tỉ mỉ chăm sóc, nơi đó bởi vì sự thô lỗ lúc mới đầu của tôi mà hơi đỏ lên, nàng lúc mới bắt đầu còn không ngừng kháng cự, cuối cùng cũng từ từ khuất phục, ngoại trừ hưởng thụ đã chẳng còn chuyện gì khác để làm rồi.
Khi nàng đạt đến thời điểm cao trào, tôi nuốt vào hoa dịch của nàng, đứng dậy, leo lên trên người của nàng, cùng nàng hôn môi, đem mùi của nàng đưa vào trong miệng của nàng.
Giữa chúng tôi đã không phân rõ kia là nướt bọt của ai kia là mùi vị của ai, nàng bị nghẹn, bắt đầu ho khan.
"Phương Dao, cái tên biến thái này!" Nàng vô lực nói, sau cao triều ánh mắt càng thêm phần ướt át, càng thêm phần quyến rũ.
Tôi cười nói "Tiếp theo còn càng thêm biến thái cơ, trò hay còn ở phía sau, cậu phải xem cho rõ đấy!"
Nửa người dưới của tôi dán thật chặt nửa người dưới của nàng, mềm mại dán mềm mại, ấm áp dựa vào ấm áp, nhẹ nhàng quấn quít giao nhau, tôi hạ người xuống, đem khuôn mặt chôn ở trước bộ ngực của nàng, nơi đó ấm áp hơn nữa còn an toàn, tôi ước rằng mình cả đời có thể dừng lại ở nơi đó.
Hô hấp của chúng tôi cơ hồ là đồng thời, cùng một cái nhịp điệu, như là hai người dùng một cái thân thể.
Nàng rất khoái nhạc, tôi cũng như vậy.
Khi chúng tôi đồng thời kết thúc, tôi ôm cơ thể ướt đẫm mồ hôi của nàng, thở dài thỏa mãn, Diệp Tử, nàng là của tôi.
Diệp Tử đã rất mệt mỏi, lần đầu tiên lại trải qua nhiều như vậy, nàng đã không còn sức để mà đi tổn thương tôi nữa, tôi ôm nàng ngoan ngoãn, nghĩ, nếu như chúng tôi cứ như hiện tại chết đi thì có phải hay không chính là cả đời hạnh phúc, không có về sau, không có tương lai, không có ai khác, chúng tôi cứ như vậy cả đời ở cùng một chỗ, đây chính là chân chính thiên trường địa cửu rồi.
Nghĩ vậy, tay tôi từ từ bò lên cổ nàng, cổ nàng rất nhỏ, đường nét duyên dáng, động mạch nàng ở dưới lòng bàn tay của tôi, chỉ cần dùng sức một chút là tôi có thể bóp chết nàng, nàng sẽ hét lên một tiếng hét chói tai, toàn thân căng thẳng giống như là đạt tới cao triều, nàng sẽ dùng sức giãy dụa, rồi từ từ tắt thở.
Mắt Diệp Tử nhìn tôi, nàng không nói gì, tùy ý tay tôi khẽ dùng lực, trong ánh mắt của nàng có viết cái gì đó, tôi lại không đọc ra được.
E rằng cả đời này tôi cũng không thể đọc ra được lòng của cô gái này, tôi cuối cùng cũng bỏ qua, nghĩ đến nàng bây giờ vẫn đang sống khỏe mạnh tốt đẹp là đủ rồi, dù sao thì tôi vẫn còn có mẹ già, nàng cũng còn có người nhà, nếu như hai chúng tôi cứ như vậy chết đi ở nơi này, hai người con gái trần trụi ôm chặt lấy nhau trên cái giường tràn ngập mùi vị tình dục, đó đúng là một sự kiện chấn động đến cỡ nào, e rằng mẹ tôi sẽ tuyệt đối không thừa nhận đã sinh ra đứa con gái này, thà rằng cứ thế để mặc cho tôi và nàng phân hủy cùng một chỗ.
Tôi thu tay về, nói "Ngủ đi, có muốn tôi hát ru cho cậu không."
Nàng cười nói "Có, cậu mau hát đi."
Hồi chúng tôi còn học đại học, ở trong phòng ngủ, nếu có người không ngoan, buổi tối không chịu đi ngủ, Diệp Tử sẽ rất tức giận nói "Dao Dao, cậu hát bài hát ru con ngay đi."
Tôi vui vẻ mở miệng, còn chưa kịp hát xong câu đầu tiên, cả căn phòng ngủ đã yên tĩnh trở lại.
Tôi rất chán nản nói "Trời đựu, tớ hát kém vậy sao? Sao lại không ai chịu nghe tớ hát?"
Diệp Tử ở trong ổ trong chăn thoải mái nói với tôi "Được rồi, sau này nhất định mình sẽ nghe cậu hát, giờ thì ngủ đi nào."
Tôi ở bên tai nàng, nhẹ nhàng ngân nga"Ngủ đi ngủ đi, bảo bối thân ái..."
Lời ru của tôi cứ tiếp tục đứt quãng vang vọng trong căn phòng, Diệp Tử nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.
Tôi hát cả một đêm, không ngủ.
Suốt cho đến sáng, giọng nói cũng đều câm lặng.
Lúc rời khỏi nhà nàng, nàng đứng ở cửa nhìn tôi đi giày, khi tôi nói hẹn gặp lại, nàng không nói gì, chỉ chạy tới cho tôi một cái hôn.
Tôi vui lòng đón nhận, lúc tách ra còn nói giỡn "Thế nào nào, hiện tại cậu thích cùng phụ nữ làm rồi hử?"
Nàng đẩy tôi ra, hung dữ đóng cửa lại, lưu cho tôi một cái cửa sắt lớn màu trắng.
...
Khi tôi về đến nhà, tôi bấm chuông rất lâu nhưng không có ai ra mở, mẹ tôi đại khái thì đã ra ngoài mua thức ăn rồi.
Tôi không mang theo chìa khóa, cảm giác giống như mình không có nhà để về, giống như một con mèo con đáng thương, người đến người đi trên đường không ai thèm nhặt, lại không thể tìm được nhà của mình.
Tôi đơn giản ngồi ở dưới đất, dúi đầu vào giữa hai chân của mình, cảm giác rất an toàn, bất giác buông ra tiếng khóc lớn, khóc đến mức tự tôi cảm thấy thật là mất mặt, chỉ là tôi muốn khóc, khóc hết nước mắt rồi e rằng sẽ vĩnh viễn không còn rơi lệ được nữa.
Diệp Tử sẽ vĩnh viễn rời đi, rời khỏi cuộc đời tôi, nàng đi mang theo hận ý, có lẽ còn có một chút của tình yêu, chúng tôi hai người cứ như vậy rời xa khỏi sinh mệnh của nhau.
Tôi để cho nàng đi, nàng nên đi, nàng chớ nên lưu lại.
Nàng nói chỉ cần tôi xin nàng lưu lại, nàng sẽ lưu lại, nhưng tôi không thể nói được, chết tiệt, tôi đúng thật là một con người vĩ đại mà!
Cậu nhóc nhà đối diện đứng ở trước mặt tôi, tuy sợ nhưng vẫn quan tâm hỏi "Dì ơi, vì sao dì lại khóc?"
Tôi liếc mắt một cái, nói "Dì đánh mất đồ, một vật rất quan trọng."
Cậu nhóc lại nói "Mẹ con nói ăn kẹo rồi tâm tình sẽ tốt lên." Nói rồi cu cậu từ trong túi lấy ra một cái kẹo Alps còn chưa bóc vỏ, khoe khoang nói "Dì xem nè, đây là mẹ con thưởng cho con đó."
Tôi nói "À, thật lợi hại." Rồi tự tay đoạt lấy, bóc ra lớp vỏ, một ngụm nhét vào trong miệng.
Cậu nhóc nhìn phần thưởng của mình bị tôi đoạt lấy, rất thương tâm chạy về nhà khóc lóc mách mẹ.
Tôi lau đi nước mắt ở khóe mắt, hấp hấp mũi, nói "Cậu là đồ chết tiệt tự nhiên lại bỏ đi, thằng nhóc chết tiệt, không biết là kẹo không thể giữ trong lòng bàn tay quá lâu à?"
Kẹo nắm trong lòng bàn tay quá lâu thì sẽ tan chảy, trong ngọt lại có khổ như vậy.
---
Thanh niên cứng cho lắm vào sau quỳ xuống mà đi xin lỗi người ta nhé :)
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...