Đợi đến khi bọn họ chính thức hẹn hò, tôi lại là người cuối cùng được biết.
Khi mà toàn thể thế giới đều đang chấn động, bông hoa của học viện quản lý kinh tế đã bị một người con trai ngắt đi, tôi vẫn còn đang ở tận đẩu tận đâu quấn quýt, rốt cuộc thì tôi có yêu nàng hay là không? Chờ đến lúc cô bé kia ở phòng ngủ ngượng ngùng lén lén lút lút nói với tôi: "Có phải hai cậu đã chia tay rồi không?"
Tôi lại càng hoảng sợ: "Cậu nói bậy nói bạ gì thế."
"Nhất định là cậu đã khiến cho bạn ấy thương tâm, bạn ấy mới đi tìm con trai." Triệu Giai kiên định nói.
Tôi liếc mắt nhìn cô ấy, nói: "Ơ hay, ngay từ đầu cô ấy đã thích con trai, liên quan gì đến tớ.
Cô ấy tìm bạn trai thì nói với tớ làm gì, tớ có phải là giảng viên đâu."
Triệu Giai vạn phần bi thống nói: "Cậu là đồ không có lương tâm." Nói xong lại như mây như khói chạy ra ngoài.
Câu nói kia quá vang dội, báo hại mọi người đều quay ra nhìn tôi, dùng cái ánh mắt tò mò nghi ngờ khiển trách kẻ phụ tình.
Trong lòng tôi nóng nảy buồn bực, đến cùng thì tôi đã làm sai chuyện gì, chuyện gì tốt đều rơi xuống đầu tôi, nào là hiểu lầm này! Hoài nghi này! Tôi thích con gái thì sao, mấy người làm gì được tôi nào?
Tôi nặng nề ném mình lên giường, đơn giản làm một con rùa rúc đầu trong chăn, mặc kệ chuyện thiên hạ.
Đợi đến lúc Diệp Tử đóng cửa, tôi mới khôi phục lại ý thức, bất tri bất giác trời đã tối, trong đầu hỗn loạn, miệng lưỡi khô khốc, cơ thể vô lực, tôi nghĩ mình đã ngã bệnh mất rồi.
Tôi nói với Diệp Tử ngồi ở giường đối diện: "Tớ bị cảm." Giọng nói khàn khàn gợi cảm, tôi cũng yêu tôi vô cùng, đáng tiếc là cái giá phải trả quá lớn, ước chừng lần sau cũng không nguyện ý bị cảm nữa.
Diệp Tử đứng lên, nàng sờ sờ trán tôi, kinh hô: "Nóng quá."
Tôi hữu khí vô lực nói: "Diệp Tử à, tớ sắp chết rồi.
Chết thật đấy.
Cậu an ủi tớ đi."
Diệp Tử thở dài một hơi, cảm thán: "Trời đất, hiện tại đã là tháng sáu rồi mà cậu vẫn còn bị cảm lạnh được, cậu khỏe thật đấy."
"Cảm cúm lẽ nào còn phải xem mùa nữa à." Tôi nhắm mắt lại, chậm rì rì nói.
"Không có ai ở khí trời ba mươi độ lại bị cảm mạo hết." Diệp Tử vừa đổ nước nóng cho tôi, vừa nói.
"Tớ chính là người đó đó". Tôi trở mình, buồn bực tranh luận.
Tôi xuống giường, uống nước, uống thuốc, rồi lại trở lên giường đi ngủ.
Diệp Tử bò lên giường xốc chăn, kéo tay của tôi.
Xương của tôi mềm nhũn hết cả rồi, nàng kéo thế nào tôi cũng không dậy nổi, còn kéo cả nàng lên giường, nàng vùng vẫy, nói: "Cậu buông ra ngay!" Khí lực của tôi đều tiêu hết ở chỗ nàng, chết cũng không chịu thả.
Tôi nói: "Để tớ ôm, ôm thoải mái rồi tớ sẽ thả."
"Cậu...
cậu đúng là vô lại." Diệp Tử bất đắc dĩ ngừng giãy dụa, bị tôi dù đang bị bệnh nhưng vẫn như cũ bá đạo lưu manh ôm.
Tôi rất thích cảm giác ôm nàng, cơ thể mềm mại của nàng ở trong lòng tôi làm đệm, đầu tôi dán đầu nàng, mùi hương trên tóc nàng thật là thơm.
Tôi nói: "Cậu dùng dầu gội Clairol!"
"Ừm." Diệp Tử đáp lại một tiếng.
"Thơm lắm." Tôi gần kề tóc nàng ngửi ngửi, nàng hơi né tránh, kết quả là môi của tôi lướt qua gò má nàng, khiến cho nụ hôn của tôi đáp lên trên mặt nàng.
Nàng tựa hồ không phát giác, tôi ở bên cạnh âm thầm vui vẻ.
"Diệp Tử, cậu có bạn trai rồi mà không chịu nói cho tớ biết, thật không có khí phách." Tôi chỉ trích nàng.
Nàng nhàn nhạt nói: "Ban đầu mình cũng muốn nói cho cậu biết, sau ngẫm lại cảm thấy không cần thiết lắm."
Cái gì gọi là không cần thiết? Trong lòng tôi có lửa đốt.
Tôi nghĩ không thông, những lời nói nhảm nhí của tên Nghiêm Diệp chết tiệt kia là không đúng, nàng muốn tôi khó chịu, nàng tìm một người con trai và nghĩ rằng chẳng cần phải nói với tôi, như vậy rốt cuộc là sao?
"Vì sao lại không cần nói cho tớ biết? Tại sao vậy? Lẽ nào cậu bắt đầu cho rằng tớ không cần thiết phải tồn tại rồi sao?" Tôi chất vấn nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, cố gắng tìm ra một đáp án.
Diệp Tử né tránh ánh mắt của tôi, nói: "Đó là chuyện của mình."
"Diệp Tử, cậu đang làm sao vậy?" Tôi buồn bã nói: "Cậu không còn giống như trước nữa, đến cùng là cậu đang bị làm sao vậy?"
"Là cậu đang làm sao vậy?" Diệp Tử nhìn tôi, ánh mắt xa lạ quá.
Nàng nói: "Mình cảm thấy hiện tại mình không biết phải làm sao để chung sống với cậu, mình phát hiện ẩn sau mỗi động tác của cậu đều đại biểu cho một cái gì đó.
Mình cảm thấy mỗi một bước đều phải cẩn thận, sợ mình sẽ làm ra chuyện gì sai. Dao Dao, mình không biết phải làm thế nào để chung sống cùng cậu, mình cảm thấy mệt mỏi rồi."
Từng câu từng chữ của Diệp Tử khiến cho tôi choáng váng, mỗi một câu mỗi một chữ đều đánh vào trong lòng tôi, tạo ra những vết thương đau đớn, khiến cho tôi mỏi mệt, tôi không biết phải làm sao, nhưng lời này đối với tôi mà nói, tất cả đều là dao nhọn, đâm sâu vào tâm can đến như vậy.
Tôi đột nhiên nảy sinh ác tâm ôm lấy nàng, để cho cơ thể nàng hoàn toàn gần sát cơ thể tôi, tôi muốn nàng thuộc về tôi, toàn bộ của nàng, một chút cũng không chừa cho người khác, nàng sẽ hiểu, tình cảm của tôi đối với nàng có biết bao cuồng nhiệt cùng chấp nhất.
Nàng mới đầu còn ngoan ngoãn để cho tôi ôm, sau đó lại đột nhiên giằng ra bằng một lực thật mạnh, hai tay cố gắng đẩy tôi ra, đánh vào lưng của tôi.
Tôi tuyệt vọng nói: "Diệp Tử, tớ thực sự thích cậu, rất thích rất thích, cậu đừng đối xử với tớ như vậy nữa được không?"
Nàng đẩy tôi ra, tựa ở trên tường, sợi tóc tán loạn mất trật tự, trong ánh mắt của nàng mang theo nỗi thống khổ, nàng cũng không tốt hơn tôi là bao, chí ít, nàng cũng cũng có một chân trong trận ái tình dơ bẩn này, nàng cũng là người bị hại.
Diệp Tử lắc đầu, nói: "Dao Dao, cậu nhất định là ngã bệnh rồi nên mới có thể nói mê sảng như vậy, cậu chỉ là đang cảm giác sai thôi, đợi thời gian qua đi, cậu sẽ phát hiện ra tình cảm với mình không phải là thích, chí ít thì không phải là loại thích đó.
Cậu và những người khác thời gian chung đụng quá ít, vì vậy mới dẫn đến những cảm giác sai lầm."
"Chết tiệt, tình cảm đúng sai của tớ còn cần cậu đi phân tích à? Tớ thích cậu thì chính là thích, cậu cho rằng tớ muốn thế chắc? Chỉ là, tớ phải làm sao bây giờ? Diệp Tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao? Chúng ta không phải vẫn cứ là bạn à? Mình không muốn mất đi người bạn tốt nhất của mình, mình nghĩ trong lúc này chúng ta cần phải giữ khoảng cách với nhau." Diệp Tử leo xuống giường của tôi, nàng mang giày vào, xách túi lên, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở tôi uống thuốc đúng giờ.
Nàng đi rồi, trong phòng ngủ chỉ còn lại mình tôi, tôi đơ người ở nơi đó, nước mắt rơi xuống không có cách nào ngăn cản, mọi thứ xong hết rồi đấy, quan hệ hài hòa hoàn mỹ yên lành giữa chúng tôi, sau câu nói sai lầm quá phận của tôi, nàng cũng đã cảm thấy mỏi mệt, nàng cũng không muốn ngụy trang giả bộ như vậy nữa, vậy nên, tình cảm của chúng tôi như những quân cờ domino liên tiếp rơi vỡ
Sau này sẽ rất xấu hổ, khi đối mặt với nàng, khi đối mặt với mình.
Tôi cũng đã bắt đầu hiểu thấu cảm nhận của nàng, đứng ở bên cạnh một người con gái có ý đồ tà ác với bản thân, cô ta tùy thời tùy lúc tiếp xúc thân mật nhưng nàng không có cách nào để né tránh, nàng rất muốn đem mối quan hệ của chúng tôi trở lại bình thường, trở lại thuở ban đầu gặp gỡ, hai người đơn thuần là những người bạn bè tốt, thế nhưng tất cả đã không còn giống như vậy nữa.
Chúng tôi không thể làm bạn được nữa.
Tôi cắn chăn, giống như dã thú gầm nhẹ, hận cái miệng mình nhiều chuyện, hận con mắt mình nhiều chuyện, sự yên bình bị một tay tôi phá hủy.
Nàng đã muốn lưu cho tôi một vị trí bạn bè, thế nhưng tôi nghĩ, kết cục cuối cùng của tôi vẫn sẽ là rời xa nàng mà thôi.
Tôi sẽ không biết thỏa mãn, bắt đầu tham lam, cuối cùng rồi cũng thành thảm họa, đối với bất kỳ ai trong chúng tôi.
Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp.
Tôi đấm tường, nguyền rủa chính mình.
Chết tiệt, thật muốn giết chính mình.
Tâm tình hối hận cứ giằng co thật lâu, có đôi khi tôi nghĩ, ở trong mỗi một câu truyện đều ẩn chứa một khúc ngoặc, ở đó sẽ phát sinh ra những biến hóa long trời lỡ đất, và có lẽ bắt đầu từ thời điểm đó, mọi thứ sẽ thay đổi không còn có thể trở lại được như xưa.
Bất quá, sớm hay muộn gì thì nó cũng sẽ phát sinh thôi, cho dù không phải là hiện tại, thì cũng là trong tương lai.
Tôi là người thẳng thắn, trong lòng có tâm sự thì không thể che giấu được, cho dù bây giờ tôi vẫn còn trầm mặc như một cái hũ nút, thế nhưng, nó luôn chực chờ bùng nổ vào một lúc nào đó.
Chỉ là nó tới quá nhanh, tự tôi cũng chưa thể tiếp thu được.
Tôi muốn ngủ, ngủ một giấc thật dài, có lẽ rằng khi tỉnh lại, tôi sẽ phát hiện ra Diệp Tử vẫn còn là cô bạn của tôi, nàng vẫn coi tôi là con nhỏ ngu ngốc vô lại ở bên cạnh trêu chọc nàng.
Như vậy không tốt sao?
Một giấc mộng ba bốn năm trôi qua, lúc tỉnh mộng, Diệp Tử biến mất, trường học biến mất, gã con trai với cái đầu húi cua và một tôi trẻ trâu cũng đã biến mất.
Tỉnh lại rồi, chỉ còn lại cái trần nhà và một cô gái đang nằm cạnh tôi.
Tôi giãn người, tựa ở trên đùi Tiểu Lộ, nhìn ngọn đèn pha ô tô vừa đi ngang qua, nó lóe qua trần nhà, chớp mắt không còn một dấu tích.
Tiểu Lộ khẽ nói: "Cô muốn tiếp tục nói về thời điểm bị cô ấy lạnh lùng nữa à, cô lãng phí quá nhiều thời gian rồi đấy, có phải định nói đến mai cũng chưa tới trọng điểm hay không?"
Tôi quay đầu nhìn cô ấy, nói: "Cô muốn trọng điểm gì?"
"Hai người yêu nhau như thế nào?"
"Thì chúng tôi đã từng làm tình thôi." Tôi nhàn nhạt nói.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì chẳng có cái sau đó gì nữa, cô muốn biết gì thêm gì thì đi mà đọc tiểu thuyết ấy, chuyện của chúng tôi không đẹp được như trong đó đâu."
"Vậy còn Oa Oa?"
"Oa Oa à, cái cô gái ngu ngốc đó đã mất đi, bỏ lại một đám người chúng tôi ở lại."
"Mất như thế nào?"
"Cô làm ở cục điều tra dân số à?"
"Cô nói gì thì phải nói cho rõ ra chứ, cứ nói lửng lơ như vậy ai mà chịu nổi."
"Không có gì đáng để nói cả.
Thôi, ngủ." Tôi xoay người, đem chăn che kín đầu.
Xếp thành một tiểu mộ phần, bên trên tốt nhất nên đề là [Mộ của một người ngu ngốc].
Lỗ tai của tôi bị chăn thật dầy che kín, chỉ nghe thấy cô ấy dựa vào tôi, ôm một nửa cơ thể của tôi, ngủ.
Trong bóng tối, hai mắt tôi mở thật to, viền mắt giống như bị dán băng dính, nhất định phải mở rộng ra, nếu không nó sẽ rơi lệ, những giọt nước mắt giá rẻ của sự đạo đức giả.
Oa Oa.
Tôi cắn môi dưới, hung hăng cắn, nhịn xuống tất cả nước mắt, những thứ kia, tôi không cần.
Người chết là người vui sướng, người sống là kẻ chịu tội.
Sao cậu lại nỡ bỏ lại bọn mình khổ sở như vậy.
Một bên viền mắt, có vết tích của nước mắt ấm áp chảy xuống, tôi tin tưởng, tôi đã thực sự khóc.
"Đều là do kẻ nhiều chuyện kia báo hại." Tôi nghĩ ở trong đầu.
Đôi mắt tôi từ từ khép lại, lại không tự chủ được lâm vào giấc mộng kia, tôi không nói ra hết chuyện cũ với cô ấy, trong câu truyện xưa đó, ánh mặt trời sáng rỡ bắt đầu bị mây đen che khuất, giống như một bước ngoặc, ở một điểm nào đó, có lẽ hạnh phúc không tồn tại.
Khi tôi nhìn thấy những gương mặt mới mẻ mặc bộ đồng phục xấu muốn chết do đã bị tham ô không biết bao nhiêu tiền lướt qua, tôi hướng lên ánh mặt trời tháng 9 mà cảm thán, tôi già thật rồi.
Bất tri bất giác tôi đã bước vào năm thứ hai đại học, gia nhập vào giai cấp trung tầng không có gì quan trọng, cha không thương mẹ không yêu.
Giữa khuôn viên trường rộng lớn, cảnh sắc chẳng có mấy ý nghĩa gì cả.
Mấy gã con trai động dục đang ngồi xúm lại thảo luận xem bông hoa nào xinh, bông nào thích hợp để ngắt, nhao nhao muốn ngắt lấy bông hoa xinh đẹp kia, sợ bông hoa kia sớm ngày héo tàn.
Từ lúc bắt đầu khai giảng, tôi chưa từng nhìn thấy Diệp Tử, nghe nói là nàng chuyển hệ, nhưng lại không nói cho tôi biết.
Một khắc kia, tôi nghĩ có phải trái tim tôi đã mất đi rồi, bằng không thì sao lại không cảm thấy một chút thống khổ nào nhỉ, không buồn không vui, cảm xúc đã tê liệt, hoàn toàn chết lặng.
Kỳ thực tôi đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, trước khi học kỳ mới bắt đầu.
Nó phân rã từ từ giống như một vật hư thối, càng ngày càng phân rã, rồi hóa thành tro tàn.
Thực sự không có gì có thể hủy diệt chúng tôi, ngoại trừ chính tôi..
Oa Oa hỏi tôi: "Hai người làm sao vậy?"
Tôi xuội lơ trên cái ghế nát trong vườn trường, nhẹ nhàng nói: "Không có gì cả."
"Nói bậy, cậu đang lừa gạt con nít hả."
"Thì cậu vốn là con nít mà." Tôi nói.
"Không phải không phải không phải..." Oa Oa đột nhiên kịch liệt phản kháng.
Tôi liếc nhìn khối màu đỏ trên cổ cô ấy, có vẻ thủ hộ thiên sứ đã không nhịn được ăn thiên sứ nhỏ đáng yêu rồi đấy.
"Hai người quan hệ rồi à?"
"Đáng ghét." Oa Oa đỏ mặt, giống như máu huyết xông thẳng lên đầu.
"Huê huê, ban ngày ban mặt thì đừng có nghĩ đến tư xuân có được không, thiếu đứng đắn."
"Cậu...
Mình không có.
Mình thật sự muốn hỏi hai cậu rốt cuộc là sao vậy?" Oa Oa ngồi xuống bên cạnh tôi, dò hỏi.
Lòng tôi loạn cả lên, cuộn thành một cục, theo thói quen lúc hoảng hướng vào trong túi lôi ra một điếu thuốc.
Lúc cắn điếu thuốc lại nhìn thấy Oa Oa ở một bên nhíu mày.
"Cậu không thích à?"
"Cậu biết không, Thạch Đầu và Diệp Tử quan hệ tốt lên, mình thật sự sợ hãi? Tất cả đều là lỗi của cậu đấy, hiện tại cô ấy nhất định đi giành Thạch Đầu với mình." Oa Oa ai oán liếc nhìn tôi, những lời nói của cô ấy làm tôi cảm thấy sợ.
Nhưng tôi lại lạnh lùng nói: "Đó là chuyện của bọn họ."
Tôi còn có tư cách quản không? Tôi bây giờ có thân phận gì, không phải tôi đã nói rất rõ rồi ư? Hoặc là người yêu, hoặc là hai người xa lạ.
Tự nàng cũng đã có lựa chọn cho chính mình rồi, sau này, chuyện của nàng không còn liên quan đến tôi nữa, nàng thích gái hay thích trai cũng không còn liên hệ gì với tôi.
Đáy lòng của tôi quật cường muốn bản thân tin tưởng, nàng đã là một người xa lạ không còn tham dự vào trong cuộc đời tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu.
Không phải là tôi không hối tiếc, tôi cực kỳ hối tiếc, hối tiếc rằng dũng khí của mình lúc đó đã đi đâu mất rồi?
Oa Oa hung hăng đánh tôi một cái, khó chịu nói: "Hai người giận dỗi cũng khiến cho mình khó chịu.
Mình còn cãi nhau với Thạch Đầu một trận, mình đã thề là một tháng không thèm nhìn mặt anh ấy đấy."
"Vì sao?" Tôi sờ sờ tóc Oa Oa, giống như với một đứa trẻ, đối mặt với cô ấy, tôi thực sự có cảm giác mình như một người mẹ, cô ấy thật trẻ con, theo cách gọi thông dụng bây giờ thì là loli đấy, tôi nghĩ tôi về cơ bản không giống ông chú biến thái Nhật Bản, bất quá Nghiêm Diệp thì tôi không chắc.
Nói không chừng hắn chính là cái loại này.
"Bọn mình nói về hai cậu, mình nói hai người con gái tốt yêu nhau, tại sao anh lại đi chia rẽ bọn họ?"
"Chuẩn!" Tôi hung tợn nói.
Cái tên ăn không ngồi rồi lắm chuyện Nghiêm Diệp, thật muốn đi đánh chết hắn quá, nếu không phải là tại cái gã kia, chúng tôi sao đi đến bước này?
"Sau đó anh ấy đột nhiên nổi nóng với mình, nói rằng có phải mình thích cậu rồi không?" Oa Oa cắn môi dưới ủy khuất nói.
Tôi hỏi: "Vậy cậu trả lời sao?"
"Mình nói đương nhiên là thích, Diêu Tử là một người tốt như vậy."
"Ngoan lắm." Tôi xoa đầu cô ấy, tán thưởng.
"Anh ấy đã nổi giận, vô cùng tức giận, anh ấy mắng là tiện nhân..."
"Mẹ kiếp, sao hắn dám chửi cậu như vậy, tớ đi chém chết hắn đây." Tôi ném điếu thuốc lá xuống đất, đứng lên.
Hai tay nắm thành quyền, tức giận đến cắn răng.
"Anh ấy...
Anh ấy mắng cậu..." Oa Oa cười khan giải thích.
"Vậy thì còn được." Tôi lại lẳng lặng ngồi xuống.
"Tại sao?" Oa Oa mở to mắt, nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi giải thích với cô ấy: "Nếu như hắn chửi cậu là tiện nhân thì chứng tỏ gã đó có khuynh hướng gia trưởng từ trong xương, sau này nhất định sẽ sử dụng bạo lực với cậu, còn tớ thì không giống, tớ vốn là tiện nhân, hắn chỉ đang nói ra một sự thật thôi, đương nhiên là tớ không có ý kiến gì rồi."
"Không phải! Diêu Tử, cậu đừng nói mình như vậy.
Diêu Tử là người tốt, Diêu Tử đáng yêu như vậy." Oa Oa ôm chặt lấy tôi.
Tôi vỗ vỗ bả vai cô ấy, cô nữ sinh này đúng thật là ka cmn waii rồi, nếu không phải là Nghiêm Diệp đã cuỗm trước, thì không biết chừng tôi sẽ thích cô ấy đấy.
Mấy khi trong nhân gian gặp được nữ sinh đáng yêu như vậy đâu.
"Còn sau đó?" Tôi nhớ ra cô ấy còn chưa nói chuyện xảy ra sau đó.
"Thạch Đầu nói là muốn tớ cách xa cậu ra một chút, đi theo cậu sẽ bị cậu làm hư." Oa Oa nói rất hàm súc, còn tôi thì tin tưởng lời từ mồm con rùa Nghiêm Diệp kia nói ra sẽ càng thêm khó nghe.
Cái gã đó là điển hình cho căn bệnh hoang tưởng, bị Dương Dương chơi một vố liền cho rằng người đồng tính giống như ác ma, không biết chừng còn cho rằng đồng tính lây truyền được qua đường không khí.
Đối với loại đàn ông này, tôi chỉ có thể coi thường.
"Đừng có nghe thanh niên thiếu kiến thức khoa học thường thức đấy." Tôi đốt một điếu thuốc khác, híp mắt nhìn Oa Oa.
Oa Oa nói: "Cậu thực sự thích Diệp Tử à?"
Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại thích nàng như vậy, cũng chưa từng nghĩ quá nhiều như nàng, chỉ là khi nghĩ đến nàng nay đã là một người xa lạ, trong lòng tôi liền cảm thấy khó chịu.
Tôi hít sâu một cái, chất ni-cô-tin bắt đầu tràn vào đốt cháy phổi tôi, kỳ thực tôi rất ghét hút thuốc, cảm giác kia khiến cho tôi cảm thấy tôi sẽ chết vì ung thư phổi.
Thế nhưng, nó lại là liều thuốc chấn định trong chốc lát khiến cho tôi muốn ngừng mà không được.
Tôi nghĩ có khi mình đã nghiện chất ni-cô-tin mất rồi.
"Vậy cậu yêu thích mình sao?" Oa Oa nháy mắt hỏi tôi.
"Vấn đề này rất nghiêm túc, tớ phải suy nghĩ cho cẩn thận, viết thành hẳn một quyển luận văn nộp cho cậu mới xong." Tôi sờ sờ cằm của mình, giả vờ thâm trầm nói.
Oa Oa vuốt lồng ngực của mình, thở ra thật dài, nói: "Vậy là tốt rồi, mình an toàn."
"Cậu sợ cái gì chứ? Sợ tớ thừa cơ tấn công cậu chắc? Cậu còn non và xanh lắm." Tôi bóp bóp gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy, thật sự mềm mại, nói không chừng dầu Olay người ta thì bôi trên mặt, còn cô ấy thì uống trực tiếp quá!
"Không phải.
Chỉ là mình cảm thấy nếu như cậu thích con gái thì khi mình ở cùng với cậu sẽ giống như ở cùng với con trai, nghĩ đã cảm thấy không được tự nhiên rồi."
Tôi suy nghĩ một chút, cười nói: "Tớ đây chỉ thích một cô gái không nên thích, cậu không cần phải nghĩ nhiều đâu."
"Ah." Oa Oa cười, để lộ ra đôi răng nanh nho nhỏ, thật là một đứa nhỏ đáng yêu, mãi mãi cho cảm giác chưa trưởng thành, sạch sẽ hồn nhiên, không cần suy nghĩ nhiều.
Tôi nghĩ gia cảnh của cô ấy nhất định phải rất khấm khá, gia đình mỹ mãn hạnh phúc, sinh hoạt thật tốt.
Sau này, tôi mới biết cô ấy không có cha, không biết tên của cha, mẹ cô ấy chưa từng nói cho cô ấy biết cha cô ấy là ai, kỳ thực, cô ấy rất muốn có một gia đình hạnh phúc và cô ấy đã có thể có được một gia đình hạnh phúc, thế nhưng, tất cả lại bị tôi làm hỏng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...