Chúng Ta Của Năm Đó
“ Quỳnh Anh….chúng ta mãi là bạn nhé!”Là ai? Là ai đang đưa tay về phía tôi.
Ánh sáng le lói, trước mắt tôi hiện lên gương mặt một cậu bé chừng 6,7 tuổi.
Cậu ấy đang cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh.
Nụ cười ấy rạng rỡ và ấm áp như ánh mặt trời.- Aaaaaa…..Tôi ngồi bật dậy, nhìn đồng hồ chỉ đúng 2h sáng.
Mơ? …thì ra chỉ là một giấc mơ.
Nhưng sao gương mặt ấy lại chân thật đến như vậy.
Cậu ấy là ai? Còn cả tiếng hét đó nữa…Rốt cuộc là vì sao cả ngày hôm nay tôi đều có cảm giác kì lạ như vậy? Tôi lau mồ hôi trên trán rồi nhẹ nhàng nằm xuống.Sáng hôm sau khi cái Mai nhìn thấy tôi thì nó đã hốt hoảng hét lên:- Sao mày trông như ma vậy, đêm qua không ngủ à?- Ừ, đi đi, vừa đi tao vừa kể cho .Tôi kể hết giấc mơ đêm qua cho Mai nghe.
Nó nghe xong thì bật cười:- Có phải mày đọc truyện ngôn tình nhiều quá rồi nhiễm luôn không?- Không, tao cảm thấy giấc mơ này có gì đó lạ lắm.
Cứ như kiểu tao đã quên mất điều gì đó.- Haizz, hay là mày gọi hỏi thằng Hải thử xem, hai đứa mày chới với nhau từ nhỏ mà có thể nó biết gì đó thì sao.- Cũng có thể, để chốc tao gọi thử xem.Lúc bước ra khỏi nhà xe thì:- “ Quỳnh Anh”Tôi theo tiếng gọi nhìn sang, một chàng trai đang đứng dưới tán cây.
Chỉ đứng đó thôi cũng đã thu hút bao ánh nhìn xung quanh.- Ơ…..Minh…- Tao về rồi nè!- Mày về khi nào thế, sao tao không biết gì?- Muốn cho mày bất ngờ…hjhjCái Mai ở bên cạnh bĩu môi:-Thôi bớt bớt đi lớp trưởng đại nhân, vào lớp thôi.Vừa vào lớp, tôi lại thấy có chuyện kì lạ.Trên bàn tôi có một phần ăn sáng là một hộp sữa milo và chiếc bánh bao.
Quan trọng là chiếc bánh bao này nhân thịt, đã được loại bỏ mỡ., thêm một ít hành….chính là loại tôi thích ăn.
Ủa, là ai đặt phần đồ ăn này ở đây? Là ai biết thói quen ăn uống này của tôi? Tôi nghi hoặc nhìn sang Tuấn hỏi:- Ê, cậu có biết ăn để đồ ăn trên bàn tớ không?- Không biết.Ơ vậy rồi là ai? Thôi kệ, dù sao người ta cũng có ý tốt, lại đúng kiểu tôi thích nên ăn thôi.
Ở một tầm mắt mà tôi không thấy, khóe môi của người nào đó khẽ cong lên..:))Một giây sau,..-Q.Anh, tao có quà cho mày đây.Minh đến cạnh bàn và đưa cho tôi một bọc quà được đóng gói kĩ càng.-Ái chà, lần này du lịch về còn biết mua quà cho tao cơ đấy!Tôi hí hửng mở quà ra:- A…là phiên bản kí tặng cuốn Đạo Tình.- Thích không? Tao săn mãi đấy.- Thích chứ…cảm ơn mày nhiều lắm luôn.Tôi cười cười nói nói vô cùng vui vẻ với Minh mà không biết rằng khuôn mặt của ai đó ngồi bên cạnh tôi đang đen như đít nồi…-Ồn ào quá!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...