Chúng Ta Có Phải Là Định Mệnh Của Nhau Không
Cô bước chân lên tới phòng liền nằm dài ra giường để ngủ, không biết trong người cô cảm thấy thế nào mà đã ngủ liền liên tiếp hai ngày, từ tối thứ 6 đến chiều chủ nhật.
Sau khi thức dậy cô vô cùng buồn bã, có thể nhìn thấy rõ đôi mắt hồn nhiên vô tư ngày nào đã biến mất thay vào đó là ánh mắt tuyệt vọng trong cô.
Trong mơ cô luôn gặp ác mộng, cô rất sợ hãi nhưng bên cạnh cô không có bất kì người nào cả, chị hai cô thì đang ở Mỹ thực tập trải nghiệm để sau khi về nước phụ ba cô quản lý công ty, ba cô hiện đang ở Mỹ để điều hành những công ty con.
Mẹ ruột cô từ sau khi ly hôn bà đã ở bên Pháp rất ít khi về Trung Quốc thường thì cô sẽ sang Pháp chơi vài tuần sau khi nghỉ hè, sau đó sẽ ở với mẹ vài tuần rồi lại quay về Trung Quốc.Sáng hôm cô ấy mặc dù đã thức dậy từ rất sớm nhưng không bước ra khỏi phòng, cô thu mình lại ở một góc trong phòng.
Quản gia và giúp việc lẫn cả người hầu điều thấy cô đáng thương nhưng họ cũng không biết làm gì hơn ngoài việc chăm sóc cô, chứ họ cũng chẳng thể trấn an tinh thần cho cô .Hình như là cô đã nghỉ học hồi thứ 7 và hôm nay là thứ 2 cô muốn đến trường.
Ít nhất là để tiếp tục học tạm quên đi chuyện không vui.
Hôm nay sau khi thức dậy, Liên Tuyết đã xem lại bài học, sau đó cô không vội ăn sáng mà trực tiếp nói quản gia chuẩn bị cho cô một chiếc xe đạp leo núi để vào cốp xe sau của chiếc Posche .“Bác Đỗ mau giúp cháu chuẩn bị một chiếc xe đạp leo núi sau đó bỏ vào cốp xe chiếc Porsche cho cháu, sau khi tan học cháu muốn đi dạo một chuyến, sẵn tiện về Thiên Tân thăm bố nuôi của cháu”“Sao cô chủ đi xa không lấy chiếc màu đen cho tiện ?”“Cháu thích chiếc màu trắng hơn, nó làm cháu nhớ tới mẹ, và nó là món quà mà mẹ tặng cháu khi sang Pháp”“Vậy cô chủ cứ ăn sáng trước, tôi cho người đi chuẩn bị ngay”Một lúc sau quản gia quay lại .“Xe đạp của cô tôi đã cho người để vào cốp xe sau như cô căn dặn, cô chủ có dặn dò gì nữa thì nói tôi”“Cháu ăn xong rồi, cháu đi học đây”“Cháu để xe nhờ trong hầm xe nhà bác nhé! Cảm ơn bác, chúc mọi người một ngày tốt lành”“Đây là chìa khóa nhà tôi thưa cô chủ, cô chủ nhớ để xe cẩn thận.
Đi đường cẩn thận”Ông đưa chìa khóa căn hầm nhà ông cho cô.
Quản gia cho gia đình cô là người rất thân thiện và luôn có trách nhiệm với việc mình đã được bàn giao.
Vợ ông mất sớm, ông có cô con gái nhỏ là Đỗ Vân Hi năm nay 15 tuổi học cùng trường với Liên Tuyết, vừa chăm chỉ, vừa ngoan ngoãn.
Còn có một người con trai đã 20 tuổi đầu mà không lo học hành chỉ biết ăn chơi khiến ông vô cùng đau đầu .“Cháu biết rồi cảm ơn bác, bác và mọi người không cần lo lắng đâu, cháu đi trong ngày rồi sẽ về.
Tan học cháu sẽ đi có thể chiều hoặc tối cháu sẽ về.
Cháu đi học đây.
Chào mọi người”Cô mỉm cười với gương mặt rạng rỡ .“Chúc cô chủ đi học vui vẻ”Sau khi tạm biệt quản gia cô vào hầm lấy xe ra, chạy xe đến trường.
Cô mở cửa hầm xe nhà quản gia và để xe tại đó cô đi bộ vào trường.
Vì nhà quản gia cách trường có 100m.
Sau khi đến hầm để xe cô khóa cổ xe cẩn thận không quên đóng cửa hầm.
Sau khi kiểm tra đã chắc chắn an toàn cô quay người bước đi ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...