Chúng Ta Chia Tay Đi

Nhớ lại nét mặt như nuốt sống trứng gà của Đào Dũ khi ấy, Cổ Tri Vũ kìm lòng không đặng cười khẽ một tiếng, sau đó lập tức bị Đào Dũ đang tựa vào người mình rên rỉ đấm một cú.

“Bố đau như vậy mà anh còn cười được!”

“Cười thì sao?” Cổ Tri Vũ lập tức khôi phục bản mặt lạnh lùng bạc tình. Xe dừng ở cổng bệnh viện, Cổ Tri Vũ thô lỗ kéo Đào Dũ xuống xe.

“Nhẹ thôi! Nhẹ thôi! Đau! Anh uống lộn thuốc hả?!”

“Im miệng!” Cổ Tri Vũ ngồi chồm hổm dưới đất đưa lưng về phía Đào Dũ: “Lên đây.”

Đào Dũ làu bàu nằm sấp lên lưng Cổ Tri Vũ, vừa được Cổ Tri Vũ cõng vào phòng cấp cứu vừa tiếp tục mắng: “Mẹ nó anh đừng hòng lấy lòng tôi, nếu anh không giải thích rõ ràng chuyện thằng tiện nhân kia, hai chúng ta chia tay chắc rồi!”

Cổ Tri Vũ cười nhạt: “Anh giải thích, em không nghe. Anh còn cách nào đây? Em muốn chia thì chia đi, đưa em vào xong là anh đi ngay. Từ nay về sau, gặp như không quen!”


“Gặp như không quen,” Đào Dũ nằm trên lưng hắn giận đến mức nghiến răng: “Hay cho câu gặp như không quen!”

“A ——! Mẹ nó em cắn anh?! Em gần ba chục tuổi đầu rồi mà còn cắn người như thế à!”

“Tôi gần sáu chục tuổi cũng cắn chết anh được đấy!”

Cấu xé một đường vào đến phòng cấp cứu, Cổ Tri Vũ nói được làm được, giao Đào Dũ cho bác sĩ, đăng ký giúp hắn, lục ví của hắn để trả phí, cuối cùng chẳng hề nể tình vỗ mông đi mất.

Đào Dũ nằm trên giường bệnh giận đến mức run bần bật, bèn móc di động ra gọi một cuộc điện thoại đêm khuya cho chị mình: “Chị! Cổ Tri Vũ điên rồi! Anh ta ngoại tình! Anh ta bắt nạt em!”

Chị hắn ở đầu bên kia mơ màng ngáp ngắn ngáp dài: “Mày nói gì vậy? Làm sao anh ấy ngoại tình được? Mày đừng nghịch nữa, mau tắm rửa ngủ sớm đi, sáng mai lo mà xin lỗi người ta, nào có chuyện mỗi lần cãi nhau toàn là người ta tới dỗ mày. Chị mày cúp máy ngủ đây, sáng mai còn phải dẫn Giai Giai đi Tây Sơn chơi.”

Trừng mắt nhìn di động phát ra tiếng tút tút báo bận, Đào Dũ thật sự không thể tin nổi chị mình thế mà lại tàn nhẫn với mình như vậy!

Hắn lại gọi điện thoại cho biên tập viên của mình ở tạp chí chụp ảnh. Biên tập viên là một ông chú gay vẫn còn xuân tình phơi phới, chung sống hòa hợp với bồ già hơn hai chục năm, nuôi ba con mèo tính tình quái gở, thế nên đối mặt với con mèo Đào Dũ còn dữ dằn gấp bội, người nọ cũng dễ dàng khoan dung săn sóc.

“Chú Dương! Cổ Tri Vũ điên rồi! Anh ta ngoại tình! Tối nay tôi vừa mới về đã bắt gặp anh ta với đồng nghiệp của anh ta lăn giường! Còn mẹ nó làm dữ với tôi, muốn chia tay với tôi! Mẹ nó tôi giận sôi máu luôn! Bây giờ mà nhúc nhích được là tôi đi chém anh ta rồi!”

“Sao cậu không nhúc nhích được?” Chú Dương bị đánh thức lúc nửa đêm cũng không oán trách nửa lời, còn dịu dàng quan tâm Đào Dũ.

“Tôi té bị thương đầu gối! Mẹ nó chứ! Thì cũng vì cứu cái thằng trợ lý thiếu muối kia chứ đâu, nó khiêng cái đèn bước lên tảng đá, trượt một cái nhào đầu xuống luôn! Tôi vì cứu nó mà suýt nữa rớt xuống vực đá với nó rồi!”


“Vậy đến bệnh viện chưa?”

“Đang ở bệnh viện nè.”

“Bác sĩ nói thế nào? Nghiêm trọng không? Có phải nằm viện không? Có cần mổ không?”

“Bác sĩ nói… Ngừng ngừng ngừng! Con mẹ nó! Trọng điểm bây giờ là tên khốn Cổ Tri Vũ ngoại tình! Còn mẹ nó muốn chia tay với tôi!”

“Tôi biết, cậu ta ngoại tình, muốn chia tay với cậu,” Chú Dương nói bằng giọng ôn hòa: “Vậy hai người chia tay đi.”

Đào Dũ ngơ ngác cầm di động, nghẹn họng một lát mới đáp: “Chia thật hả?”

“Chứ chẳng lẽ chia mái xéo? Chia ngôi giữa? Cắt mái ngang?” Chú Dương nói. Bồ già của chú Dương là một nhà tạo mẫu tóc.

“Ngừng ngừng ngừng! Tôi, tôi biết rồi, chú đừng nói nữa, để tôi tự cân nhắc.”


“Ừ, cậu cứ từ từ cân nhắc, cân nhắc kỹ rồi thì gửi ảnh chụp lần này cho tôi đi, cuối tháng deadline đấy.”

“Ờ.”

Đào Dũ cúp điện thoại, cơn giận ùn ùn kéo đến khi nãy bỗng dưng biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo tiêu điều.

—— Chia thật hả?

Do tính chất công việc, một năm mười hai tháng Đào Dũ ở vùng khác hết tám tháng, cho dù về bản địa cũng thường xuyên đi công tác ngắn hạn. Hắn là người thích tự do bay nhảy, bảo hắn ngồi yên một chỗ trong thời gian dài, trải nghiệm cuộc sống một ngày như mọi ngày có thể làm hắn nghẹn đến phát điên. Bảy năm làm nghề này, điều duy nhất không thay đổi trong cuộc sống của hắn chính là Cổ Tri Vũ.

Cổ Tri Vũ vĩnh viễn ở nhà chờ hắn, vĩnh viễn với gian nhà sạch sẽ ngăn nắp, cơm canh nóng hổi và hai bộ đồ ngủ gấu đôi mà Cổ Tri Vũ rất thích nhưng trong mắt hắn lại ngốc hết chỗ nói. Bất cứ yêu cầu nào mà hắn đưa ra, bao giờ Cổ Tri Vũ cũng đồng ý vô điều kiện, gồm cả việc mua chiếc giường nước màu tím rịm hình quả trứng biết nháy đèn kia. Với những lần hắn vô cớ gây sự, Cổ Tri Vũ luôn bao dung lượng thứ, nếu thật sự không bao dung lượng thứ được thì sẽ dùng cách của đàn ông để giải quyết —— Đánh thắng thì đánh, đánh không lại thì làm đến khi hắn chịu phục mới thôi. Đào Dũ thậm chí có chút cuồng ngược hưởng thụ tình dục vừa nồng nhiệt vừa “bạo lực” của Cổ Tri Vũ sau khi gây gổ, người đàn ông xưa nay điềm đạm nhã nhặn sẽ bộc lộ bộ mặt hung hãn táo bạo, vừa bụm miệng hắn vừa thao hắn tới tấp, bóp phần dưới của hắn không cho hắn bắn, ép hắn khóc buộc hắn xin tha, làm đến nỗi hắn bay mất hồn vía, làm đến bắn cả nước tiểu…

Đào Dũ lắc đầu nguầy nguậy, ngừng việc hồi tưởng —— Không thể nghĩ tiếp nữa, hắn cương mất tiêu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận