Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé

– Anh làm gì vậy?

– Cô thấy rồi còn hỏi? Bị quáng gà đột xuất hả? Cô ta hiện tại là bồ của tôi, tôi nghĩ cô nên hiểu một người đàn ông thành công không thể thiếu ong bướm bên ngoài.

– Vậy chúng ta ly hôn đi.

– Cô nói cái gì?

– Tôi đã thỏa thuận cùng anh, chúng ta ly hôn đi.

– Cái gì? Cô bị điên à?

– Anh không hiểu tiếng người sao? Thôi được, nghe cho kĩ đây. Tôi sẽ gửi đơn ly hôn có chữ kí cho anh, đồ đạc cũng sẽ thu dọn sau. Còn gì nữa không nhỉ? À, yên tâm, anh khỏi lo chuyện tài sản, tôi không cần. Vậy nhé, chúc anh tiếp tục vui vẻ.

Cô mỉm cười chào anh, nụ cười bình thản như bản thân không phải người vợ 5 phút trước còn bắt gặp chồng mình lăng nhăng với ả đàn bà khác. Bước khỏi căn nhà nơi hai người chung sống hơn 3 năm nay, cô cảm thấy mình đúng là điên, có người vợ nào bình tĩnh như cô không? Thật không hiểu nổi bản thân nữa. Cô rảo bước, muốn mau chóng rời khỏi nơi này, đâu cũng được.

Gia Hân thiếu kiên nhẫn đứng chờ thang máy chầm chậm đếm ngược trên bảng điện tử. Từ hành lang vang lên tiếng bước chân ngày càng gần. Những bước chân quen thuộc đến nỗi không cần quay lại cũng có thể nhận ra chủ nhân của chúng.

Cô mất bình tĩnh. Gã khốn này còn muốn thế nào nữa?


Người đàn ông đuổi tới cũng bực tức không kém:

– Trương Gia Hân! Cô muốn náo loạn gì hả? Đàn ông thời buổi này ai chẳng có vài ba người tình ở bên ngoài, có cần phải làm quá như thế không?

– Những gì cần nói, đã nói hết, còn thắc mắc gì, anh có thể nói với luật sư của tôi sau. Tôi hy vọng chúng ta có thể chia tay nhau trong hòa bình.

– Gia Hân, cô có cần phải lạnh lùng thế không? Chẳng lẽ, cô coi cuộc hôn nhân 3 năm qua của chúng ta là trò đùa sao?

– Triệt Hàn… anh nghĩ là tôi đang đùa sao?

Anh ta mới là người ngoại tình, nhưng tình huống này sao giống cô mới là người phụ bạc vậy? Hết chịu nổi thái độ của ông chồng đáng kính vài phút trước còn chuẩn bị lăn lộn trên giường với người đẹp, cô bước về phía cầu thang. Kệ nó đi, 15 tầng chứ 20 tầng cô cũng không muốn nhìn mặt gã khốn kiếp này thêm giây phút nào nữa.

Qủa quyết quay đi, Gia Hân đi nhanh về phía thang bộ. Vừa dợm bước xuống cầu thang, hắn vội đuổi theo, còn hét to:

– Cô đứng lại đó cho tôi, cô có nghe thấy không? Trương Gia Hân!!!!

– Anh nhỏ tiếng chút thôi, giờ nếu mọi chuyện lộ ra, người xấu mặt chẳng phải là anh sao?

Khuôn mặt Triệt Hàn trở nên khó coi cực điểm, anh muốn kéo người phụ nữ vô tình này lại, bằng mọi giá làm rõ mọi chuyện. Nghĩ là làm, anh dùng sức kéo cô lại, nhưng mất đà, va phải thành cầu thang. Chỉ có điều thành cầu thang cứ như vậy đổ theo người anh. Đầu óc trống rỗng, trước khi hiểu mọi chuyện, có một lực mạnh hơn kéo tay anh lại, hoán đổi vị trí hai người cho nhau…


Gia Hân cũng không rõ tột cùng bản thân là ngu ngốc hay điên nữa, nhưng trước khi trí óc bắt kịp, cơ thể cô đã phản ứng trước. Cô dùng hết sức bình sinh kéo anh lại, thế vị trí của anh vài giây trước. Lực kéo quá mạnh làm tay cô rời khỏi tay áo anh…

Thì ra cảm giác rơi từ trên cao xuống là vậy, chỉ kịp cảm nhận thân thể va mạnh xuống nền đất cứng ngắc, thế giới cũng tối dần, chỉ nghe loáng thoáng tiếng người gào to “Gia Hân!! Gia Hân!!”…

Choàng mở mắt, Gia Hân thấy cơ thể mình cứng đơ, đau ê ẩm, nằm trên ghế sô pha. Sô pha ư? Chiếc ghế này? Căn phòng này? Sao cô lại ở đây?

Cô còn nhớ cảm giác đau tới tắt thở lúc rơi xuống, vô cùng rõ rệt. Chẳng lẽ là mơ? Căn nhà này 2 năm rồi cô chưa trở lại, nhưng đồ đạc không có chút bụi nào. Chẳng lẽ… Nhìn tờ báo trên bàn, cô lặng người đi, ngày 22/11/2010. Đây là trọng sinh trong truyền thuyết ư?

Gia Hân nhíu mày. Sao lại là ngày quái quỷ này chứ?

Chậm rãi vào nhà vệ sinh, nhìn bản thân trong gương, Gia Hân năm 25 tuổi được phản chiếu rõ ràng. Hiện tại, cô đang khoác trên mình tang phục, thở dài, không nhầm lẫn gì nữa. Hôm nay là ngày người đàn ông bội bạc đó ra đi. Đang trầm ngâm bỗng có tiếng gọi vọng tới:

– Gia Hân, Gia Hân, con ở đâu rồi, ra phụ mẹ xách đồ vào!

Giọng nói thân thương ấy, đã bao lâu cô chưa được nghe rồi? 2 năm? Không đã gần 3 năm rồi cô chưa nghe lại giọng nói ấy. Mẹ? Lao ra cửa, nhận thấy dáng gầy gầy của mẹ, Gia Hân cảm thấy toàn thân chấn động. Đúng là bà!

Gia Hân ôm mẹ thật chặt. Hệt như trí nhớ của bản thân, mẹ cô vẫn rất gầy, luôn như vậy. Không kìm nổi nước mắt, Gia Hâ gục đầu vào vai bà, khóc như một đứa trẻ. Tiếng khóc của cô làm bà lúng túng, bà nói, trong giọng chứa chút vui mừng:


– Con khóc vì người ông ấy sao? Con tha thứ cho ba rồi hả?

– Không, chỉ là… Huhu

– Con nhóc này, sao hôm nay lạ vậy? Mẹ vừa ra chợ có một chút thôi mà. Làm gì như trời sập vậy?

– Mẹ đi lâu quá…

– Cô lại làm gì có lỗi với bà già này phải không, mọi khi tôi gọi cô cũng đâu có về?

– Mọi hôm khác, hôm nay khác, mẹ cho con ôm mẹ thêm chút xíu nữa đi ạ.

Trong lòng mẹ, Gia Hân cảm thấy an tĩnh khác thường. Trên đời này, nếu nói điều cô chắc chắn nhất, chỉ có thể là cô thương mẹ hơn bất cứ ai trên đời. Cả cuộc đời trọn 30 năm, Gia Hân luôn sống nhạt nhòa, không chút nổi bật, thậm chí, khi cưới chồng, cô cũng nhàn nhạt, không rõ yêu ghét. Cô luôn lơ mơ về tình cảm, về cả ước mơ lẫn mong muốn của bản thân. Chỉ có mẹ cô, bà là minh chứng duy nhất khiến cô cảm thấy bản thân không phải lãnh cảm, rằng cô có tình cảm. Nhưng ba năm trước, bà bỏ lại cô một mình, cô mất đi chỗ dựa lớn nhất trong cuộc đời mình. Từ đó, Gia Hân cũng sống mà không tìm được mục đích…

Nhưng hiện tại, cô có thể viết lại quá khứ. Sửa chữa mọi thứ, cũng không lo mất bà nữa, cũng không phải cưới…. Tại sao cô lại cứu hắn lúc đó, cô cũng không hiểu, thôi coi như trả ơn anh ta về cuộc hôn nhân ba năm trước cũng được.

Một mùi hương quen thuộc từ trong bếp bay ra, cắt dòng suy nghĩ của Gia Hân:

– Vào ăn cơm đi con, mẹ chuẩn bị xong rồi đó.

Trong quá khứ, cô nhớ hôm nay mẹ cô rất buồn, bà còn khóc tới rất khuya. Cũng phải, là ngày đưa tang người đàn ông đó.


Năm 18 tuổi, bố cô công khai đem người tình về nhà, nói với mẹ cô rằng tùy bà quyết định, ông đã nín nhịn 20 năm rồi, giờ cô cũng đủ tuổi, không cần giấu giếm nữa, một mực muốn ly hôn. Không ngờ, mẹ cô bình tĩnh đưa ra thỏa thuận, chờ cô học xong đại học, có việc làm ổn định rồi ly hôn cũng không muộn. Bà sợ cô vì chuyện của họ mà Gia Hân không tìm được công việc tốt. Về phần cha cô, trong khoảng thời gian này, ông làm gì bà cũng không quản, chỉ cần đừng quá lộ liễu làm ảnh hưởng tới thanh danh gia đình là được.

Lúc cô rõ mọi chuyện cũng là năm cuối đại học, khi người phụ nữ kia tìm tới cô. Không chịu nổi việc phải chung nhà với con người bạc bẽo kia, cô chuyển ra ngoài ở. Lúc đầu cô định ra ngoài cùng mẹ, nhưng bà nhất quyết không chịu. Sau này tâm sự bà từng nói với cô lo cho tương lai cô một phần, nhưng cũng có một phần nhỏ trong bà vì yêu nên muốn níu giữ người đàn ông bội bạc kia. Dù thế nào, cũng không thể đơn giản nói buông là bỏ tình cảm gần 30 năm hai vợ chồng sống với nhau.

Một người phụ nữ muốn níu kéo trái tim của một người đàn ông thật không đơn giản. Nếu đã không muốn, cưỡng cầu cũng vô ích. Mẹ cô cũng không phải ngoại lệ. Không hiểu do số phận trêu đùa hay trời cao cũng không tha thứ, mà ngày ký vào đơn ly hôn cũng là ngày mà cha Gia Hân bị tai nạn xe qua đời. Đám tang cũng đơn giản, nên tổ chức luôn trong tuần đó.

Về phần người đàn bà kia, cô cũng không rõ, mẹ cô nói bà muốn tự giải quyết. Chuyện giữa bà, bố cô và người đàn bà kia, cô không nên xen vào. Cô cũng không phản đối.

Hai năm sau đám tang đó, mẹ cô phát hiện bà bị ung thư. Trước khi mất bà chỉ có ước nguyện duy nhất là thấy Gia Hân ổn định.

Quyết định cưới chồng tới nhanh như thế. Gặp mặt cũng vội vã.

Anh không ngại, gia đình vẫn luôn thúc giục chuyện lập gia đình. Hai người chung mục đích, nên quyết định cũng nhanh chóng. Chỉ gần 3 tháng từ lúc gặp mặt, cô cưới anh.

Không tuần trăng mật, vì sau đám cưới, bệnh của mẹ cô bỗng chuyển biến theo chiều hướng xấu. Hai người dời lại tuần trăng mật. Sau đám tang của mẹ cô, cô cũng chẳng còn quan tâm bản thân chưa có tuần trăng mật. Cho tới ngày đó… Cô luôn thấy khó hiểu sao mẹ mình có thể vì yêu mà nín nhịn, mà níu kéo. Nhưng tới lượt cô, nghĩ lại cô càng cảm thấy mình còn xuất sắc hơn. Chết thay anh ta ư? Chuyện tiếu lâm này không thể xảy ra được. Chắc chỉ là lòng trắc ẩn sau 3 năm làm vợ chồng mà thôi. Không thể có gì khác được. Gia Hân trấn tĩnh bản thân.

Không nghĩ nhiều nữa, dù sao mai cô cũng nên đưa mẹ đi khám. Nếu chữa trị từ đầu, chắc chắn sẽ có kết quả tốt hơn, không thể bỏ phí thời gian như vậy. Dù thế nào, cô cũng không muốn mất mẹ lần nữa, ít nhất không phải vì căn bệnh quái ác đó. Bà còn phải hưởng thụ phụng dưỡng của cô nữa chứ.

Trương Ngọc thấy Gia Hân đột nhiên đòi bà đi khám cũng ngạc nhiên, nhưng bị nài ép cả buổi nên cuối cùng cũng quyết định nghe lời con gái. Bà vẫn luôn thấy khỏe mạnh, chắc cũng không lo lắng gì nhiều.

Ba tuần sau, khi trả kết quả, bà mới thấy bản thân đã quá chủ quan. Bà mắc bệnh máu trắng, giai đoạn đầu. Tuy bệnh nguy hiểm, nhưng giai đoạn này, chỉ cần kết hợp phẫu thuật thay tủy sống cùng điều trị thuốc, tỉ lệ khỏi lên tới 60%. Tuy điều trị rất khó khăn, nhưng bà còn muốn sống thật lâu cùng con gái, muốn chứng kiến cô hạnh phúc, vì vậy Trương Ngọc nghe chuẩn đoán của bác sĩ mà thở phào nhẹ nhõm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui