Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!
Ra mắt sản phẩm
- Đã lâu không gặp- Bạch Uyển Nhi mỉa mai đi về phía cô.
Mạc Phi Nhi theo phép lịch sự cũng đưa tay ra bắt.
Nhìn đôi bàn tay đỏ lựng khô ráp của cô, Uyển Nhi lại tỏ ra ghê tởm không thèm bắt.
Cô ta lướt qua cô, thái độ khinh khỉnh rõ mồn một trên mặt.
Mạc Phi Nhi cũng ý thức đôi bàn tay của mình có bao phần đáng sợ, cô ái ngại đeo găng tay vào.
Cô không muốn dọa mấy nhân viên hoảng sợ nữa.
Nhưng cũng thật may nhờ đôi tay này cô không phải chạm vào mấy thứ dơ bẩn.
Cô cũng không biết Uyển Nhi lại quan tâm đến công ty cô như vậy hoặc là cô ta cố tình diễu qua diễu lại trước mặt cô để phô bày tình yêu thắm thiết của cô ta cùng Hàn Tuấn Thiên.
Mạc Phi Nhi quả thực bận rộn nên chẳng còn thời gian tán thưởng vở kịch cùng cô ta.
Đây là cô hội tốt để tăng tiền thưởng của cô, cô cũng cần phải tận dụng.
Hôm nay lại đúng ngày mở họp báo ra mắt sản phẩm mới.
Tât nhiên không thể thiếu gương mặt đại diện là Uyển Nhi.
Bạch Uyển Nhi sau khi thay xong trang phục, trang điểm một chút vẫn ngồi lì ở bên trong.
Thiên Như bước vội vào phòng trang điểm, sao đến giờ rồi mà cô ta vẫn chưa ra.
- Cô Uyển Nhi, đã đến giờ rồi.
Nên ra thôi.
Bạch Uyển Nhi chăm chú nhìn móng tay mình, không thèm đếm xỉa đến Thiên Như.
Thiên Như nhắc lại nhiều lần thấy không động tĩnh gì đành gọi Mạc Phi Nhi đến.
- Tiểu thư Uyển Nhi, phóng viên đã đến đông đủ rồi.
Chúng ta ra ngoài thôi.
Bạch Uyển Nhi vẫn duy trì tập trung của mình vào móng tay, cô thờ ơ tiếp tục gây khó dễ Mạc Phi Nhi:
- Cô còn biết tôi là nhân vật chính cơ à? Vậy cho tôi hỏi tại sao mấy tấm áp phích in hình của tôi lại vừa bẩn vừa nhem nhuốc thế.
Cô không thu xếp lau lại thì tôi sẽ không ra ngoài.
Mạc Phi Nhi dù sao không nên đắc tội với cô ta, ít nhất trong khoảng thời gian này.
Những tấm áp phích toàn cỡ lớn, từ lối vào đều trải đầy áp phích của cô ta, cô cũng sắn tay giúp đỡ mọi người.
Tấm áp phích mà cô phụ trách ở ngay lối ngoài, Mạc Phi Nhi chịu đựng cơn đau từ tay tiếp tục rướn người lên lau.
Hàn Tuấn Thiên vì Bạch Uyển Nhi năn nỉ nên cũng quyết định đến xem một chút.
Khi anh vừa bước vào đã bị một bóng dáng phụ nữ thân thuộc gây chú ý.
Anh thấy cô cần mẫn lau áp phích, bàn tay chạm nước lạnh nên liên tục phải hơ trước miệng.
Tuấn Thiên lại cảm thấy có chút không thoải mái, anh nghĩ vì sự tồn tại của người phụ nữ này.
Anh rảo bước tiến gần hơn về phía cô không một tiếng động.
Cho đến khi cô nhón chân lau lên cao sắp ngã anh lập tức đưa tay đỡ lấy cô.
Mạc Phi Nhi quay ra vội vàng cảm ơn nhưng khi nhìn thấy người giúp mình, cô nhanh chóng tách mình ra khỏi anh, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm.
Cô cung kính cúi chào anh rồi lại quay ra tiếp tục công việc của mình.
Tuấn Thiên thấy mình bị cô cho ra rìa thì tức giận quay người đi nhưng anh lại không tự chủ vẫn chọn những vị trí rất gần cô.
Thiên Như lau xong tấm áp phích của mình thì chạy ngay ra với Mạc Ohi Nhi, cô cầm tay bạn lên, tức giận mắng mỏ:
- Mình biết ngay mà.
Câu xem tay cậu bị cước khô nẻ thế này cậu còn định làm đến bao giờ.
May mà An An nhắn tin cho mình chứ nhìn cái mặt lạnh của cậu cả ngày mình cũng không biết.
Phi Nhi cảm kích nhìn Thiên Như.
Cô về Bắc Kinh được sống với gia đình, bạn bè cô mới thấy hành động bốn năm của mình ngu ngốc biết bao.
Thiên Như đẩy Phi Nhi ra ghế ngồi còn mình hoàn thành nốt công việc cho cô.
Phi Nhi ngồi trên ghế mới khẽ kéo áo chùm đôi bàn tay khô nẻ của mình lên, cô lục trong áo tuýp thuốc rồi khó khăn vặn nắp ra.
Tay cô nứt toác ra rồi, bây giờ dùng lực vặn sợ sẽ chảy máu mất.
Cô còn đang loay hoay không biết làm sao thì đôi giày da đen dừng lại trước mặt cô.
Anh nhẹ nhàng lấy tuýp thuốc lên vặn nắp rồi thản nhiên bôi cho cô.
Lúc Mạc Phi Nhi phản ứng lại đã thấy Tuấn Thiên đóng nắp lại.
Anh nhẹ nhàng đút thuốc vào trong túi áo cô rồi trở lại vị trí của mình.
Tuấn Thiên không biết mình bị sao nữa.
Anh đến đây rõ ràng vì Uyển Nhi mà lại liên tục nhìn ngắm người phụ nữ này.
Nhìn thấy tay cô vì cước mà nứt toác anh lại cảm thấy đau rát như chính bản thân đang nếm trải.
Cô loay hoay với tuýp thuốc anh lại không đành lòng mà bước đến giúp cô.
Phi Nhi có chút cảm động vì hành động của anh nhưng nhanh chóng ép bản thân quên đi dù trong tim vẫn nhảy nhót vô số đốm lửa nhỏ.
Bạch Uyển Nhi sau khi thấy thành quả của đội Phi Nhi thì không cằn nhằn nữa mà chịu hợp tác đi ra ngoài.
Một phần cũng do cô nghe tin anh đã đến.
Buổi ra mắt rất thành công, Phi Nhi cũng vì thế mà thêm vui vẻ.
Cô nhanh chóng kết thúc họp báo rồi lái xe về nhà.
May mà cô vẫn còn giữ phương tiện duy nhất của mình nếu không cô không biết mình phải đi lại thế nào.
Mạc Phi Nhi vừa bước vào nhà đã thấy một lớn một nhỏ đang ngồi xem tivi.
Nhà cô, từ bao giờ lại đầy đủ thế này.
- A, mẹ về rồi.
Mẹ xem, có bạn mẹ đến chơi.
Chú còn cho nhà mình rất nhiều đồ.
Cả máy giặt cùng bình nóng lạnh nữa.
Mẹ có nhiều bạn tốt thật.
Mạc Phi Nhi ôm thằng con đang ba hoa nói lắm của mình vào lòng.
Mặc Luân mua nhiều đồ quá.
Cuối cùng cũng tạm xem thành nhà rồi.
Cô ái ngại nhìn anh.
- Sao cậu biết tớ ở đây? Chỗ đồ đạc này nữa.
Cậu mua lắm thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...