Anh chậm rãi thưởng thức từng thìa cháo cô đút cho, cô nấu ăn rất ngon.
Nhiều năm rồi được ăn lại đồ cô nấu, trong lòng anh cảm thấy thật ấm áp.
Ốm được cô chăm sóc như vậy anh thật muốn ốm dài dài.
An An để bát bẩn vào trong bồn rồi rón rén đến trước cửa phòng mẹ.
Nhìn hình ảnh thân mật của hai người trong phòng, khuôn mặt lại thêm rạng rỡ.
Hôm nay không thể phá vỡ không gian của hai người được.
Nghĩ rồi thằng bé nhanh chóng chạy đến lấy điện thoại bàn gọi điện cho bác tài xế hôm nay đến đón cậu đi học.
An An trước khi đi còn để lại một mẩu giấy vẽ nhắn lại cho mẹ.
Cô giúp anh ăn xong bước ra ngoài phòng khách thì nhìn thấy mẩu giấy trên bàn.
An An vẽ lại cảnh thằng bé lên xe buýt đến trường.
Thằng bé còn muốn tạo không khí riêng cho hai người nữa.
Thằng quỷ nghịch ngợm, cô lấy điện thoại gọi điện cô giáo, xác nhận thằng bé đã đến lớp mới yên tâm.
Hôm nay cô cũng phải xin nghỉ thôi, không thể để anh một mình được.
Phi Nhi vào thay quần áo rồi lấy túi xách.
Cô phải mua một chút đồ nữa, bộ pyjama của anh cũng ướt đẫm mồ hôi rồi, mặc vậy cũng không thoải mái.
Tuấn Thiên tỉnh lại lần nữa đã hơn 10 giờ, anh uể oải bước xuống giường.
Bao lâu rồi anh chưa ốm nặng như thế, cũng có thể là vì cô mà anh không muốn kìm lại những cảm giác khó chịu trong mình.
Ốm đau giúp cô quan tâm anh hơn một chút.
Tuấn Thiên bước ra phòng khách, phòng bếp rồi nhà tắm cũng không thấy cô đâu.
Thì ra là anh lại tự mình đa tình, cô còn chẳng mảy may quan tâm nữa, cô coi tiền như sinh mạng chắc chắn sẽ không vì anh mà nghỉ việc.
Tuấn Thiên nhìn đống bát đũa chưa rửa.
Theo thói quen anh lại xỏ tay vào găng rồi bắt đầu rửa bát.
Khi cô về biết đâu lại vì việc này mà cảm động thu nạp anh thì sao?
Phi Nhi vui vẻ bước vào trong căn hộ.
Lần này mua được rất nhiều đồ.
Mấy bộ quần áo cho nam lại còn được khuyến mãi đủ thứ, chỉ tiếc mấy thứ đồ này không bằng nổi một chiếc áo sơ mi của anh.
Vừa bước chân vào phòng bếp đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất ngờ.
Tuấn Thiên đang đưa lưng về phía cô chăm chú rửa bát, anh có vẻ rất tập trung vào công việc này đến cô mở cửa bước vào cũng không biết.
Nhìn dáng vẻ anh trong chiếc tạp dề, Phi Nhi lại nhớ về những năm tháng trước kia.
Cô nấu ăn còn anh sẽ là người dọn dẹp.Ở với anh mấy tuần mà cô có thói quen xấu, cứ ăn xong là vứt bát đũa ra đấy, không rửa ngay để đến khi An An phải ca thán hết bát ăn cô mới đi rửa.
Cô rón rén bước đến bên cạnh anh.
Đôi tay không tự chủ mà vòng ra trước, áp mặt vào lưng anh, cảm nhận hơi ấm mà anh mang đến.
Cô đã từng nghĩ đến viễn cảnh này rất nhiều, cũng từng tưởng tượng ngày mình cùng anh làm loại tư thế này.
Đúng như cô nghĩ, áp mặt lên lưng anh rất dễ chịu.
Tuấn Thiên bị hành động của người phụ nữ đằng sau lưng làm cho giật mình.
Anh ngoái cổ lại nhìn cô.
Không phải mới hôm qua cô còn nói không muốn nhìn mặt anh nữa sao.
Bây giờ lại thân mật như vậy.
Niềm vui chưa kéo dài được bao lâu đến khi Phi Nhi phát hiện hành động bồng bột của mình, đôi tay cô lập tức buông ra.
Cả cơ thể cũng tránh khỏi phạm vi của anh.
Cô lắp bắp giải thích: -Tại sàn trơn quá… Tôi không phải… cố ý.
Nói rồi cô chạy như bay vào phòng khách.
Bộ dạng đáng yêu của cô làm anh bật cười.
Phi Nhi, anh không để mình em hưởng lợi đâu.
Tuấn Thiên rửa xong chồng bát cũng bước ra phòng khách.
Anh tò mò nhìn túi đồ trên bàn.
Mấy thứ này là cho anh sao?Mấy chiếc áo cộc tay ở nhà, mấy chiếc quần dài, còn cả quần lót nữa.
Mặc dù không phải hãng mà anh hay mặc nhưng vì cô đã tốn công chọn như vậy, nhất định anh sẽ thường xuyên mặc chúng.
Cô mua nhiều như vậy có phải muốn anh ở lại đây lâu hơn không?
Phi Nhi lấy cuốn tạp chí để che đi khuôn mặt bối rối của mình.
Đây cũng là lần đầu tiên cô đi mua đồ mặc ở nhà cho anh.
Mặc dù nói là hàng bình dân nhưng cô cũng chọn lựa kĩ càng nên mới mất nhiều thời gian như vậy.
Cô ti hí mắt nhìn biếu cảm trên gương mặt anh.
Khuôn mặt đó, rõ ràng là bất ngờ mà.
Cô biết, những người xài hàng hiệu nhiều thật khó chấp nhận mấy bộ quần áo đó.
Nhưng, không phải anh đang mỉm cười sao, anh đúng là đang mỉm cười.
Chẳng lẽ anh thật sự thích chúng, nghĩ vậy trong lòng cô cũng có chút thành tựu.
- Mấy bộ này tôi thấy đang khuyến mãi nên mua thôi… Anh đừng hiểu lầm.
Tuấn Thiên mang mấy bộ quần áo đi giặt sau đó quay trở lại sopha ngồi xuống.
Anh làm bộ dáng mệt mỏi, cả người chao đảo rồi đổ rầm lên người cô.
- Anh … anh làm gì thế? Tránh ra…- Phi Nhi khó khăn đỡ anh ngồi lên.
Anh nặng quá cô cố hết sức mà không xê xích được phân nào.
- Anh mệt quá… Em im lặng chút đi.
Cho anh mượn người em một chút.
Coi như em thương hại người đang ốm đau đi.
Hàn Tuấn Thiên thấy cô không kháng cự nữa nên càng siết tay ôm chặt cô, mặt áp vào ngực cô cảm nhận từng hơi thở hỗn loạn của cô.
- Anh… bỏ đầu anh ra chỗ khác.
Nhanh lên, không thì…
Tuấn Thiên chưa cảm nhận được hết sự mềm mại của ngực cô đành ngậm ngùi trượt đầu xuống nằm lên đùi cô.
Anh lại áp mặt vào vùng bụng phẳng cũng đang phập phồng lên xuống.
Chắc cô đang phải kiềm chế để không đá anh bay ra ngoài.
Trận ốm này, xem ra rất có ích.
Nằm gối đầu lên đùi cô rất thoải mái, anh lại ngủ thêm một giấc đến tận chiều.
Phi Nhi không nỡ đánh thức anh, thế là cô cũng duy trì vị trí trên ghế rồi ngủ lúc nào không biết.
Đến khi một đôi môi ẩm ướt liên tục ngậm mút môi cô, Phi Nhi mới bàng hoàng tỉnh giấc, khuôn mặt phóng đại của người đàn ông đập ngay vào mắt.
Cô đẩy anh ta ra xa, còn mình thì tức giận chống nạnh.
Không phải chứ, chẳng phải anh ta ốm sao.
Được lắm dám ăn đậu hũ của cô.
- Anh … anh đang làm cái gì thế hả?
Tuấn Thiên lâu lắm mới được cảm nhận đôi môi thơm ngọt của cô, anh liếm môi tiếc nuối.
Biết cô không ngủ sâu anh đã không cuồng nhiệt như vậy biết đâu thời gian sẽ kéo dài lâu hơn.
- Anh chỉ muốn uống thuốc thôi.
– Nói rồi anh lại nhào đến.
Phi Nhi lập tức đưa tay đẩy mặt anh ra xa mình, cô khó chịu mắng anh.
- Anh uống thuốc thì bảo tôi, tôi đi lấy.
Không cần phải hôn gọi dậy…
- Không cần phiền hà như vậy.
Lại đây anh hôn em nốt 5 cái nữa là đủ rồi.
Trong đầu Phi Nhi bỗng hiện về một kí ức.
“Không phải thuốc đấy mà là thuốc này- nói rồi Tuấn Thiên áp hai tay vào má cô, đưa mặt lại gần- Một, hai, ba,bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín,mười.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...