Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!


Phi Nhi gọi mà máy Tuấn Thiên báo bận, chắc anh ấy không thể nghe máy rồi.

Cô khẽ thở dài soạn tin nhắn: “ Chuyện của tôi làm phiền anh đừng kể cho người nhà tôi biết.

Cảm ơn”
- Mẹ, mau lên con xong rồi nè.

– An An giận dỗi gõ cửa, kéo Phi Nhi đang suy nghĩ linh tinh bừng tỉnh.

Đúng rồi, cô hứa đưa thằng bé đi chơi công viên giải trí mà.
Hôm nay cô ăn mặc rất đớn giản, hai mẹ con mặc áo đôi màu hồng, thật ra là áo gia đình, còn một cái cho bố nhưng cô đã giấu đi sợ An An thấy sẽ buồn.

Xỏ giấy thể thao vào, hai mẹ con định ra ngoài thì đến cửa thì có người ấn chuông, bốn mắt quay ra nhìn nhau.

Hôm nay là chủ nhật, sao lại có người đến chơi ư?
Phi Nhi vội ra mở cửa, Tuấn Thiên vui vẻ nhìn hai mẹ con.
- Sao anh lại đến đây?
Hôm nay chẳng phải anh sẽ về Bắc Kinh sao? Sao lại đến đây.

Khoan đã anh ta đang mặc cái gì thế kia, là cái áo gia đình của cô mua cất trong tủ quấn áo của mình.


Phi Nhi khó hiểu quay sang nhìn An An con được lắm xem tí mẹ xử con thế nào.
- Anh đến để đưa An An đi chơi, không phải xe em đang bảo dưỡng sao? Hai mẹ con định đi chen chúc trên tàu điện ngầm chắc.- Nói rồi anh nhanh tay cầm túi xách của cô và An An đi trước, An An cũng nhanh chóng đi theo sau bỏ lại Phi Nhi đứng lặng trước cửa.
Khách sạn Rainbow
Uyển Nhi chán nản ngồi xem ti vi.

Cuối cùng cô đứng lại ở kênh tin tức.
- Vâng, hôm nay trời thật đẹp, rất phù hợp cho các gia đình đi ra ngoài.

Tôi đang đứng lại khu vui chơi Shanghai Disneyland, các bạn có thể trông thấy dòng người đang di chuyển tấp nập trên đường…- phóng viên vui vẻ chỉ về phía đám đông.
Ánh mắt Uyển Nhi dừng lại ở ba người đang mặc áo gia đình, màu hồng trông rất chói mắt.

Là Hàn Tuấn Thiên, thì ra đây là việc bận của anh ta.

Đứa bé kia là ai, cả người phụ nữ đó nữa.

Cô ta đứng quay lưng về máy quay nên cô không thể nhìn thấy rõ mặt.

Hàn Tuấn Thiên, giờ anh lại thích qua lại với phụ nữ có con hay sao? Tờ báo trên tay cũng nhàu nát như chính khuôn mặt tức giận đến méo mó của cô lúc này.

Bạch Uyển Nhi tôi sẽ không cho qua dễ dàng như vậy đâu.
Mạc Phi Nhi mệt mỏi ngồi xuống, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho An An còn Tuấn Thiên chạy đi mua đồ ăn và nước uống.

An An hôm nay chơi rất vui nên cũng thấm mệt, nhưng mặt thằng bé vẫn luôn cười tươi rạng rỡ.
- Mẹ, sau này mình đi Disneyland thì lại rủ chú Tuấn Thiên đi với nha.

Hôm nay con chơi vui quá…- Thằng bé nhõng nhẽo cầm tay cô năn nỉ.
Phi Nhi ân cần lau tay cho thằng bé, nhẹ nhàng nói: “ An An, mẹ nói rồi sau hôm nay, chú Tuấn Thiên sẽ về Bắc Kinh, sau này sẽ không gặp mẹ con mình nữa.

Con nhớ lấy, chú ấy đã có vợ sắp cưới, mẹ con mình không nên thân thiết với chú ấy quá, phòng trường hợp làm cô ấy hiểu lầm.” Giọng cô càng về sau càng nhỏ dần, mặt An An cũng tiu nghỉu theo.

Hàn Tuấn Thiên vui vẻ mang đồ ăn đến, chắc cô và An An đã đói lắm rồi.

Nhưng bữa ăn không diễn ra vui vẻ như anh nghĩ, thay vào đó là sự im lặng đến kì lạ.

Dù anh có cố gợi chuyện như thế nào thì hai người đối diện không có phản ứng gì.
Trời đã dần tối, Tuấn Thiên tập trung lái xe trên đường, An An mệt mỏi nằm trên đùi Phi Nhi ngủ ngon lành.


Cô vừa xoa đầu thằng bé vừa nhìn ra cửa sổ để thoát ra khỏi không khí ngượng ngập trong xe.

Con đường phía trước sâu hún hút.

Hàn Tuấn Thiên vốn tưởng chỉ cần anh lại gần, sợi dây bốn năm giữa hai người sẽ ngắn lại nhưng giờ đây, ngồi ngay gần cô, cùng trong một chiếc ô tô, chỉ cần khẽ đưa tay là anh sẽ chạm vào cô vậy thì tại sao anh lại thấy cô xa xôi đến vậy.

Tuấn Thiên, mày lại tự mình đa tình rồi sao?
Xe chầm chậm rẽ vào khu chung cư, Hàn Tuấn Thiên dừng xe lại.

Mạc Phi Nhi nhanh chóng đi xuống bế An An lên.

Anh nhanh chóng mở cốp xe lấy đồ, tay vừa cầm lấy đồ đã bị cô giật mất.

Cô đi một vài bước rồi ngoảnh lại, cô nhìn anh thật lâu sau đó khó khăn cất lời: “ Sau này anh đừng đến nữa.

Hãy quay về Bắc Kinh đi, đừng phí thời gian với mẹ con tôi nữa.” Hàn Tuấn Thiên nghe cô nói thì cả người chấn động, cô lại như thế, bốn năm trước cũng vậy, bốn năm sau cũng vậy cô luôn tự quyết định một mình mà bỏ qua quyết định của anh.

Anh giận dữ tiến đến bên Phi Nhi, bế lấy An An rồi đi về phía chung cư.

Cô bị hành động của anh làm cho giật mình, cô vội chạy theo giành lấy thằng bé, bực bội quát lớn: “ Anh trả lại An An cho tôi, nó là con của tôi, anh không có quyền động vào người thằng bé.

Trả con lại cho tôi.” Nói rồi cô giật lấy An An, Tuấn Thiên cũng giữ chặt lấy thằng bé, hai người cứ như vậy giằng co.

Thằng bé bị đưa qua đưa lại thì giật mình, mếu máo khóc, Phi Nhi sợ hãi ôm con vào lòng an ủi: “ An An ngoan, không sao, không sao rồi”
Tuấn Thiên nghe tiếng khóc của thằng bé cũng bị giật mình, nhẹ nhàng ôm cả cô và tiểu An vào lòng.

Là anh không tốt không nên quá nóng vội, không cho cô và An An thời gian để kịp thích ứng.

Đặt An An lên giường, Phi Nhi quay ra đã thấy Tuấn Thiên tựa người vào cửa nhìn xa xăm.

Cô tiến đến bên cửa, định đẩy anh ra ngoài, Tuấn Thiên dường như hiểu ý của cô, anh ôm cô vào lòng, mặc kệ sự phản kháng của cô, nhẹ giọng bên tai: “Mai anh lại đến.

Em nên quen dần đi.” Anh quyến luyến hôn lên tóc cô.
Hàn Tuấn Thiên quay lưng bước đi, mỗi bước đi anh đếm một lần.

“ Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy tám, chín, … mười”.

Anh quay lại, cô đã đóng cửa.

Hàn Tuấn Thiên mày mong đợi gì, mong đợi cô ấy đang nhìn mày đi sao? Mạc Phi Nhi, dù cho có phải làm gì bằng mọi giá anh sẽ đưa chúng ta trở lại như xưa, anh sẽ không bao giờ từ bỏ đâu.
Hàn Tuấn Thiên không biết rằng lúc anh đếm đến chín cũng là lúc Phi Nhi khép cửa lại.

Sao mình lại vô thức nhìn theo anh ấy, lại trông mong anh ấy quay lại.

Cảm xúc bất chợt ấy làm cô hoảng sợ, cô lập cập khép cửa lại.

Đúng, chỉ cần không thấy anh thì trái tim cô mới được an ổn.
Nếu thời gian có quay trở lại, Tuấn Thiên ước mình hôm ấy không quay lưng đi hoặc giá như anh đừng đếm đến mười biết đâu hai người lại có thể….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui