Dấu hiệu
Phi Nhi chán nản nhìn lên đồng hồ đeo tay.
Không phải chứ cũng được 15 phút rồi.
Anh còn định giữ tư thế này đến bao giờ nữa.
Cô nhìn xuống người đàn ông đang thư thái trước ngực mình.
Cả khuôn mặt anh đang tấn hưởng cảm xúc ấm nóng từ ngực cô, chỗ nào cũng thư thái mỗi cánh tay vẫn như gông kìm ôm chặt lấy cô.
Cô cứ hỏi anh thì anh lập tức nhăn nhó làm ra đau đớn khiến cô mềm lòng.
Trương thư kí quay lại nhưng lại trông thấy khung cảnh lãng mạn vừa rồi cũng không dám làm phiền.
Điện thoại bên người Phi Nhi bỗng reo lên, cô nhanh chóng ấn nút nghe rồi định rời khỏi vòng tay anh: “ Alo, Mặc Luân à, cậu đón An An rồi hả? Cảm ơn nha.
Tớ… tớ..
đang trên đường về, ừ, hẹn tí gặp ở nhà.”Tuấn Thiên lờ mờ nghe thấy giọng nói của người đàn ông bên kia, trong lòng lại thấy bực bội.
Ở bên anh có gì sai mà cô phải nói dối, mà Mặc Luân là ai, là bạn trai cô sao? Vừa nghĩ anh vừa nắm eo cô chặt hơn, hai tay co lại đẩy cô càng tiến sát người mình.
Để xem cô về bằng cách nào.
- Tuấn Thiên, tôi nghĩ anh nên đến viện kiểm tra.
Ngồi cả buổi cũng không hết được đâu.
Tôi có chuyện ở nhà, để tôi gọi thư ký Trương nhé.
– Phi Nhi bối rỗi gỡ tay anh ra.
- Không muốn- Anh dửng dưng đáp, vẫn tiếp tục duy trì tư thế, hoàn toàn dựa phần thân trên vào người cô.
Mạc Phi Nhi chán nản để mặc anh làm theo ý mình.
Tuấn Thiên bây giờ rất giống An An thích cái gì thì thà chết cũng không chịu buông ra.
Ánh mắt cô dáo dác nhìn quanh cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của thư kí Trương, cô lập tức cầu cứu.
- Hàn tổng, xe đã đến.- Trương thư kí tiến lại gần lịch sự báo tin.
Tuấn Thiên nghe thấy tiếng cô ấy thì lập tức buông Phi Nhi ra, mặt trở nên nghiêm túc như trước.
Phi Nhi vội cầm lấy túi xách đứng dậy, cô ngại ngùng giải thích: “ À…ừm… tôi trượt chân ngã… Cảm ơn anh, Hàn tổng.” Nói rồi chạy mất hút bỏ lại ánh mắt tiếc nuối của Tuấn Thiên.
Tuấn Thiên chán nản ngồi trong xe, nhiều lúc anh ghét cay ghét đắng thái độ nửa vời của mình.
Anh quá thiên về những hồi ức quá khứ mà không chịu xem xét bản thân đang thực sự muốn gì.
Anh biết người anh muốn ở bên là Phi Nhi nhưng nhìn Uyển Nhi đau lòng vì mình anh lại không nỡ phá vỡ giấc mộng đám cưới của cô ấy.
Anh cũng tự thuyết phục bản thân người anh cần là Uyển Nhi nhưng con tim vẫn không theo sự sắp đặt của bản thân mà dừng lại.
Anh vẫn vô thức hướng về phía cô, vẫn đê tiện muốn giữ cô bên mình giây lát để chí ít cô không nhớ về người đàn ông Mặc Luân đó.
Anh nhận ra mình thích cô thì cũng là lúc biết cô mở lòng với người đàn ông khác.
Thế nên, anh nghĩ mình nên dừng ở đây thôi, cuộc sống an ổn của cô anh cũng không có quyền phá vỡ.
Vẫn tự nhắc nhở bản thân như vậy nhưng tối nào sau những bữa ăn với khách hàng, sau những buổi gặp gỡ anh lại lái xe về trước nhà cô.
Cũng không ít lần nhìn cô tiễn người đàn ông đó ra về.
Anh chỉ muốn xông ra bên ngoài kéo cô lại phía sau nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng của anh, bàn tay trên cánh cửa cũng đứng lại giữa chừng.
Anh xuất hiện trước mắt cô thì anh sẽ nói gì, anh không có tư cách, anh cùng lắm cũng chỉ là đoạn hồi ức mà cô không muốn nhớ đến.
Ông trời cũng thật trớ trêu, đoạn hồi ức người khác không cần thì anh lại dày công tìm kiếm.
Anh có cảm giác mình từng gây ra lỗi lầm rất lớn nhưng anh càng cố gắng bao nhiêu, cơn đau càng không buông tha cho anh bấy nhiêu.
Anh dùng thuốc giảm đau như cơm bữa đến nỗi bác sĩ tư cũng phải thu hết thuốc ông phát cho anh.
Nhưng anh không chịu được, anh tiếp tục đến các hiệu thuốc.
Anh ít nhất cũng cần phải biết mình đã làm gì, đã đắc tội gì với cô mà lại đánh mất người phụ nữ tuyệt vời như thế.
Chiếc cốc thủy tinh trên tay bị anh bóp vụn, những mảnh vỡ ghim sâu vào lòng bàn tay khiến anh đau đớn.
Cũng đúng chỉ có nỗi đau thể xác mới xua đi cơn đau nhói trong lòng đang hành hạ mình.
Tài xế Dương Tuấn liên tục quan sát khuôn mặt anh.
Khuôn mặt của anh bây giờ thật méo mó.
Tuấn Thiên trước kia rất ít uống rượu, anh cũng không uống đến nỗi tâm trí hỗn loạn như thế này.
Những tháng vừa rồi tối nào anh cũng bị Tuấn Thiên gọi đến quán bar trở anh về phòng nghỉ công ty.
Anh còn nhớ mới cuối tháng trước, Tuấn Thiên còn uống nhiều đến xuất huyết dạ dày làm anh và thư ký Trương hoảng sợ một phen.
Hàn Tuấn Thiên ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác biệt.
Dù cho anh có mệt mỏi bao nhiêu, thậm chí có phải nhập viện thì sáng hôm sau anh vẫn đến công ty đi làm như thường lệ, không chút hề hấn gì.
Nhưng để ý kĩ, khuôn mặt anh bây giờ gầy đi rất nhiều, cả khuôn mặt cũng hốc hác đến đáng thương.
Thì ra hồi ức cũng có lúc hành hạ người ta ghê gớm như vậy.
Tài xế Dương Tuấn lại tiếp tục chú tâm lái xe, ít nhất anh cũng có thể đảm bảo cho anh được an toàn.
Chiếc xe dừng lại trước trung tâm tập Gym, tài xế Dương Tuấn ái ngại quay đầu ra sau.
Lúc này, anh mới phát hiện ra bàn tay đã khô máu của Tuấn Thiên, mùi máu tanh vì thế mà xông lên nồng nặc.
Tuấn Thiên bơ phờ nhìn tài xế, anh khẽ gật đầu thể hiện anh đã biết.
Một hơi thở dài não nề, anh quay sang tài xế Dương Tuấn:
- Anh về đi, hôm nay tôi không đi bar nữa.
Hôm nay bà tôi gọi về ăn cơm.
Tôi sẽ lái xe.
Anh nhanh chóng bước ra ngoài, Uyển Nhi thường hay luyện tập thể thao ở đây.
Anh dường như cũng lâu rồi chưa gặp cô.
Không phải bà nội giả ốm đau thì anh cũng không muốn về nhà.
Anh thừa biết chuyện quan trọng mà bà nội anh đang quan tâm ngoài thúc đẩy đám cưới thì chẳng có việc gì khác.
Đám cưới với Uyển Nhi, anh cũng đã chấp nhận.
Có lẽ anh định sẵn sẽ luôn có lỗi với Uyển Nhi, anh không thể cho cô ấy tình yêu nên đành dùng danh phận và tài sản để bù đắp tất cả.
Tuấn Thiên bước lên tầng thứ 15 có phòng tập cho nữ.
Anh xuất hiện không báo trước vì bữa ăn cũng khá vội, thêm nữa anh không liên lạc được với cô.
- Anh buông tôi ra, anh dừng lại được không?.
– Uyển Nhi bực dọc giằng co với người đàn ông nước ngoài.
Người đàn ông có vẻ là huấn luyện viên của chỗ này, anh tiếp tục ghì chặt cánh tay cô, nói bằng thứ tiếng trung lưu loát: -Em còn muốn đi đâu? Chẳng phải hắn không cần em sao? Sao em cứ cố chấp như vậy.
- Peter, buông, anh buông ra…
Tuấn Thiên nghe thấy cái tên này rất quen nhưng anh không kịp suy nghĩ nhiều mà lao đến giải thoát cho Uyển Nhi.
- Anh làm gì vợ sắp cưới của tôi vậy.
Xin anh tự trọng.
Peter vì sự xuất hiện của Tuấn Thiên mà thoáng sững sờ, đôi mắt xanh vụt qua tia kinh hãi.
Chân anh cũng bất giác lùi ra sau.
Anh nhìn khung cảnh một nam một nữ che chở thì càng thêm ngứa mắt, anh quay lưng bỏ đi, trước khi đi bỏ lại một câu vu vơ:
- Được lắm, anh đã làm cho em rất nhiều.
Em cuối cùng vẫn không chọn anh.
Tuấn Thiên bỗng nhận ra người đàn ông này không chỉ quen tên mà giọng nói của anh ta cũng rất thân thuộc.
Rõ ràng, anh đã từng nghe ở đâu rồi nhưng suy nghĩ thế nào anh cũng không nhớ nổi.
Anh quay ra nhìn Uyển Nhi: “Hắn ta là ai?”.
Uyển Nhi lúc này nước mắt đã thi nhau chan chứa khắp khuôn mặt.
Cô kể đó chỉ là một fan cuỗng của cô, cũng nói cô sợ hãi biết bao.
Tuấn Thiên trong lòng có chút hồ nghi nhưng sau đó anh cũng nhanh chóng biến mất khi bà nội gọi thúc giục anh về nhà.
Suốt bữa ăn, Tuấn Thiên chỉ duy trì sự trầm mặc.
Kết thúc bữa ăn, anh lẳng lặng lôi chuyện công việc để thoát ra khỏi bầu không khí bí bách..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...