Chung Phòng Cách Vách

Tan học.

Duy Khải và Hạ An cùng đi bộ về nhà như mọi hôm.

Trong lòng Hạ An lúc này vẫn còn rất nhiều thắc mắc về cái bài giải toán lúc nãy, nếu cô mà không hỏi Duy Khải cho rõ ràng thì chắc cô sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất.

"Duy Khải, cái bài giải đó cậu lấy đâu ra vậy?" Hạ An không dài dòng vào thẳng vấn đề luôn.

Duy Khải nghe thấy Hạ An hỏi thì bất chợt đứng lại, anh nhìn cô một lúc lâu.

Cô cũng nhìn anh bằng đôi mắt một mí to tròn trong veo, khi ánh nắng vàng chiếu vào lại càng trong trẻo thêm gấp bội phần.

Bây giờ anh mới nhận ra đôi mắt của Hạ An rất đẹp. Đôi mắt đó không hề mang vẻ quyến rũ hay kiêu sa, cũng chẳng phải là đẹp đến mức khiến người ta vừa nhìn thần hồn điên đảo. Đôi mắt đó chỉ có thể được diễn tả bằng vỏn vẹn hai từ thôi "trong sáng".

Đúng vậy! Rất trong sáng, rất thuần khiết, không lẫn bụi trần, đôi khi nhìn vào mắt cô còn khiến cho người ta cảm nhận được ngay một điều cô gái này rất ngốc nghếch, rất dễ bị người ta lừa.

Anh tự hỏi liệu trên đời này bao nhiêu người có được ánh mắt này?


Duy Khải: "Không nói!" Rồi anh lại tiếp tục bước đi.

Hạ An vẫn không bỏ cuộc lẽo đẽo theo sau lưng anh như một cái đuôi, thật sự rất bám người: "Duy Khải, cậu không thể nói một chút cho tôi biết được sao?"

"Không!" Duy Khải rất dứt khoát,

Hạ An: "Cậu cứ giữ trong bụng một mình như vậy không sợ có ngày bị sình bụng à?" Cách nói này của cô hệt như đang hù dọa một đứa trẻ lên ba, một điều tất nhiên là chỉ trẻ lên ba mới tin thôi, còn đây là một chàng thiếu niên rất gan lì, rất hung dữ nên nào sợ.

Duy Khải đột nhiên đứng lại.

Hạ An không kịp phản ứng nên đã đập mặt vào lưng của Duy Khải.

Duy Khải quay lại nhìn Hạ An, lớn tiếng bảo cô đừng nhiều chuyện nữa. Nhưng sau khi thấy Hạ An đứng phía sau anh đang lấy tay xoa xoa trán, gương mặt hơi nhăn lại trông có vẻ rất đau, anh cũng không nói nữa.

Duy Khải có phần dịu lại: "Cậu quan tâm đến chuyện cái bài giải đó để làm gì? Cậu không bị thầy la, không bị chép phạt là được rồi, cần gì quan tâm đến cái bài giải đó?"

Hạ An định nói cái gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì Duy Khải đã nắm lấy cặp của cô lại rồi kéo cô về nhà

Duy Khải: "Tôi đói bụng rồi! Tôi muốn ăn sườn ram. Cậu nấu cho tôi ăn đi!"

Hạ An: "Nhưng sáng nay tôi không đi chợ, trong nhà không nhà không có thịt sườn."

"Vậy thì giờ ghé chợ mua."

Duy Khải đột ngột quay lại, bẻ lái sang đường dẫn đến chợ, nhưng vẫn giữ lấy cái cặp Hạ An không hề có dấu hiệu buông ra.

Hạ An bị nắm cặp, cái cặp đựng sách vở rất nặng đã vậy còn bị Duy Khải kéo đi nữa. Có mấy lần, Duy Khải đột nhiên rẻ trái, rẻ phải khiến cô loạng choạng suýt té nhưng cũng may Duy Khải còn có lương tâm giữ cô lại kịp nên không sao.


Hai người đi ra ngoài chợ mua một ít thịt sườn, rồi vài bịch bánh snack khoai tây xong mới về nhà.

* * *

Thấm thoát đã đến cuối tuần, đây được xem là tiết sinh hoạt chủ nhiệm đầu tiên của năm lớp 9.

Cũng như bao nhiêu tiết sinh hoạt khác, thầy Phong sẽ nhận xét những mặt tích cực của lớp, những điều lớp đã hoàn thành được trong một tuần vừa qua, cùng với đó là nhắc nhở về những mặt hạn chế lớp chưa thực hiện được. Vì đây là tuần đầu tiên hầu như rất ít những môn phải trả bài, nên không có bạn nào không thuộc bài cũng như là vi phạm cái gì cả.

Tưởng chừng buổi sinh hoạt lớp sẽ diễn ra nhanh chóng và được về sớm thì thầy Phong bất ngờ thông báo một vấn đề vô cùng quan trọng.

"Sắp tới trường sẽ tổ chức cuộc thi học sinh giỏi, dự định vào giữa tháng 10. Thầy là tổ trưởng của bộ môn toán nên thầy sẽ phụ trách về việc tìm kiếm và bồi dưỡng học sinh giỏi toán để đi thi. Các em điều biết năm nay là năm cuối cấp của chúng ta, kết thúc năm học chúng ta sẽ không được nghỉ ngơi mà phải đối mặt với một kì thi quan trọng không kém với thi đại học đó là thi chuyển cấp vào lớp 10. Bây giờ chúng ta vẫn còn ở học kỳ một, thời gian rảnh khá nhiều và chưa phải mang nặng áp lực gì cả, cho nên thầy khuyên các em nếu có năng lực hãy tham gia thi, nếu đậu vòng trường sẽ được đại diện trường đi thi vòng tỉnh. Ở vòng tỉnh, các em xuất sắc giành được giải thì sau này sẽ là một lợi thế rất lớn để chúng ta thi chuyển cấp, vì các trường cấp ba sẽ giành một suất ưu tiên tuyển thẳng vào trường nếu các em có thể đậu hạng nhất vòng tỉnh và vé hai ưu tiên đối với hạng nhì và hạng ba nữa."

Cả lớp lúc này điều nhốn nháo cả lên.

Bất ngờ một cánh tay từ phía cuối lớp giơ lên. Gia Bảo đang ngồi ở bàn cuối của tổ hai đứng dậy nói: "Thưa thầy em muốn đăng kí dự thi."

Thầy Phong gật đầu: "Được rồi, Gia Bảo rồi còn bạn nào nữa không?"

Tiếp theo đó Hạnh cũng giơ tay lên, xin đăng ký tham gia.

Thầy Phong lại hỏi: "Còn bạn nào muốn tham gia nữa không?"


Lớp lúc này trở yên ắng, không còn cánh tay nào khác giơ lên nữa.

"Đây là một cơ hội rất tốt, nếu các em bỏ qua cơ hội lần này thì sẽ không còn lần sau nữa đâu." Tuy đã có tận hai người đăng ký tham gia nhưng dường như thầy Phong vẫn chưa hài lòng. Thầy vẫn đang chờ đợi một người nào đó nữa.

Nhưng đã mấy phút trôi qua vẫn không còn cánh tay nào giơ lên nữa. Thầy Phong đành kết thúc tiết sinh hoạt ở đây rồi cho lớp về.

Cả lớp đứng lên chào thầy rồi lần lượt giải tán.

Có lần, Duy Khải nhắc nhở Hạ An tan học nhớ đợi anh về cùng, cho nên dạo này Hạ An cũng không dám về trước nữa mà phải đợi Duy Khải về.

Hạ An lên bàn trên để đánh thức Duy Khải. Mỗi ngày tan học của cô là vậy đấy, phải đi lên đánh thức con sâu ngủ này dậy nếu không đánh thức không chừng anh sẽ ngủ ở đây đến tận chiều mới về.

 Duy Khải thức dậy đút vội tập sách vào trong hộp bàn, mang cái cặp trống không đi về. Nhưng còn chưa ra khỏi cửa lớp thì đã bị thầy Phong gọi lại.

"Duy Khải, em ở lại nói chuyện với thầy một chút."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận